• 83

Chương 2: Trọng sinh.


Lại tỉnh dậy lần nữa, Harry phát hiện mình đang nằm trên một cái giường nhỏ trong một căn phòng không lớn, màu sắc xung quanh toàn một màu đen khiến căn phòng vừa tối tăm vừa áp lực như chủ nhân của nó.

Harry trợn to mắt, cẩn thận đánh giá lại một lần. Không sai, đây đúng là Đường Bàn Xoay (Spinner's End)? Cách bài trí vạn năm không thay đổi này chắc chắn là nhà của giáo sư Snape, sau cuộc chiến, hắn đã từng ghé qua nơi này vô số lần, tuyệt đối sẽ không nhận sai.

"Albus! Ta giả thiết ngươi vẫn chưa bị thứ nước đường ngọt nị kia nhồi đầy đầu, thì phải biết rằng ngươi nên bảo vệ cậu bé hoàng kim của ngươi thật tốt!" Giọng nói trầm thấp tơ lụa giống như đàn violoncelle từ phòng bên cạnh vang lên, có lẽ do quá tức giận hoặc là vì đây là nhà của hắn mà nam nhân không bày ra nguyền rủa Cách Âm. Thanh âm tê tê như tiếng rít của rắn mang theo vô hạn tức giận khiến người nghe dựng tóc gáy.

"Severus, đừng tức giận như thế. Đến đây, ta nghĩ rằng một ly nước ép bí ngô có thể giúp ngươi bình tĩnh một chút?" Giọng nói của lão phù thủy pha lẫn chút hài hước, cuối câu còn không quên tự đề cử thứ nước ngọt ưa thích của mình.

"Không cần! Ta không muốn giống như ngươi bị đồ ngọt lấp hết đại não! Chuyện ma lực bạo động lần này ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lý. Nếu không ta không ngại đổi ma dược chống sâu răng của ngươi thành một chai độc dược hoàn mỹ!" Snape lạnh lùng hừ một tiếng. Harry không khó tưởng tượng ra vẻ mặt ghét bỏ cùng với châm chọc của đối phương, cho dù ký ức về đối phương đã rất xa xăm.

"...Được rồi, Severus. Ta thừa nhận lần này là ta sai lầm, ai cũng không thể ngờ tới ma lực bạo động đầu tiên của Harry lại lớn như vậy. Lượng ma lực này quá khổng lồ, may mà ngươi tới kịp, nếu không hắn đã rất có thể biến thành pháo lép."

"Ngươi đã cam đoan với ta, Albus! Ngươi đã cam đoan sẽ bảo vệ tốt con của Lily! Nếu như ngươi không thể làm tốt, vậy giao dịch giữa chúng ta coi như chấm dứt."

"Sẽ không có lần sau, ta cam đoan."

Harry khó tin nghe đối thoại giữa hai người, cho tới khi Dumbledore đã từ lò sưởi rời đi cũng chưa phục hồi lại. Tất cả những chuyện đang xảy ra khiến hắn dựng ra một cái giả thiết: Hắn trở về lại khi hắn 6 tuổi, không biết lý do vì sao.

"Hừ, Potter đều là ngu xuẩn phiền phức."

Tiếng nói trầm thấp của xà vương vang lên trên đỉnh đầu, Harry vụng trộm ngắm gương mặt lạnh lùng của nam nhân một chút. Lúc này xà vương vẫn còn rất trẻ tuổi, thân hình thon dài cao ngất vây trong áo chùng màu đen, một đầu tóc dài mềm mại rủ xuống bên vai, gương mặt tuấn mỹ âm trầm, ngay cả khi còn trẻ cũng đã rất có khí thế của xà vương rồi. Sợ hãi rụt lại cơ thể, đợi khi nam nhân rời khỏi mới thả lỏng được.

Cho dù hiện tại hắn đã gần 200 tuổi, nhưng lại đối mặt với xà vương một lần nữa, hắn dường như có ảo giác rằng chính mình vẫn còn là một đứa trẻ, mà tất cả mọi chuyện đều chưa hề phát sinh.

Harry cảm nhận ma lực trong cơ thể, ma lực đã bình ổn xuống không còn cuồng bạo như ban đầu. Là Snape lại cứu hắn?

Nam nhân này rõ ràng rất chán ghét hắn, bởi vì hắn lớn lên rất giống kẻ thù James Potter của mình, nhưng lại vì mẹ của hắn mà một mực bảo vệ hắn vô số lần, khiến cho Harry không biết nên đối mặt với người nam nhân này ra sao.

Nhưng dù như thế nào, Harry đều vào vô cùng may mắn mình có thể sống lại một lần nữa. Lần này, hắn nhất định sẽ không để cho những người thân của hắn phải hi sinh, cho dù đồng quy vu tận với Voldermort, hắn cũng sẽ không để người nào chết.

------------

Trong căn chòi nhỏ trên mỏm đá ngoài biển, Harry chán đến chết lăn lộn trên mặt đất chờ chữ số trên chiếc đồng hồ dạ quang của Dudley chuyển sang số 12:00.

Chỉ 5 phút nữa thôi là hắn sẽ gặp lại người bạn già Hagrid của hắn, sẽ trở lại được Hagrid dẫn tới Hẻm Xéo, hắn sẽ trở về thế giới ma pháp, Harry không khỏi cảm thấy kích động một chút.

Có lẽ nhà Dursley ghét Harry là theo bản năng, Harry nghĩ thế. Vì ngay cả khi xung quanh hắn chẳng xảy ra điều gì kỳ lạ thì thái độ của nhà Dursley với hắn cũng không có gì thay đổi. Cho nên, lần sinh nhật Dudley mấy tháng trước, Harry vô cùng thích ý thả con rắn Boa constrictor ra, khiến cho nhà Dursley được một phen hoảng sợ.

Tất nhiên dượng Vernon có nghi ngờ hắn nhưng mà vì không có chứng cớ --- ma lực của Harry không còn bạo động --- cho nên Harry chỉ bị hung hăng trách mắng một phen mà không phải bị nhốt trong phòng nhỏ. Mặc dù đối với Harry thì bị nhốt hay không đều giống nhau, hắn có thể vụng trộm chạy ra ngoài.

Nhưng có một điều khiến cho hắn ảo não là, thư nhập học gửi đến từ Hogwarts vẫn cứ bị dượng Vernon nhìn thấy cho dù hắn đã nhanh tay giấu đi. Tất cả đều là do Dudley, khi nó dỗi dì Petunia và chạy khỏi phòng ăn đã nhìn thấy bức thư. Kết quả là cả nhà Dursley vẫn có một chuyến du lịch ngoài biển như bây giờ.

11:59, còn một phút nữa là Hagrid sẽ gõ cửa.

Ồ, có thể nhìn thấy gia đình Dursley sợ hãi một lần nữa đúng là thật là một chuyện rất vui vẻ.

Ba... Hai... Một...

"Cốc... Cốc... Cốc. "

Tiếng gõ cửa vang lên giữa đêm khuya phá lệ rõ ràng.

Harry ngẩn ra, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng thế này thật sự là Hagrid sao?

"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa lần này gấp gáp hơn, bày ra sự không kiên nhẫn của chủ nhân nó.

"Ai đấy?" Lúc này vợ chồng dì Petunia cũng đi ra, thân thể to lớn của dượng Vernon chắn trước cầu thang, trên tay là khẩu súng trường, đề phòng nhìn ngoài cửa quát hỏi.

Không có tiếng người trả lời, chỉ có tiếng gõ cửa tiếp tịc vang lên.

"Harry, ra mở cửa!" Thấy người bên ngoài không có ý định lên tiếng, dượng Vernon ra lệnh chô Harry đã bật dậy.

"Vâng, thưa dượng." Harry ngoan ngoãn trả lời, hắn cũng rất tò mò, người đón hắn rốt cuộc là ai.

Nhưng Harry còn chưa kịp đi ra thì cánh cửa đã bật mở, một tia sét vừa lúc xẹt qua chiếu lên gương mặt người kia càng thêm tái nhợt, mái tóc đen dài ẩm ướt thiếp ở hai bên má, cặp mắt đen giống như hắc diệu thạch âm u thâm trầm như lốc xoáy, khung cảnh mưa rền gió dữ, tiếng sóng biển tát vào bờ đá và sấm chớp bên ngoài càng tăng thêm hiệu ứng kinh dị cho người vừa xuất hiện. Thậm chí Dudley bên cạnh còn sợ tới mức ngã ngửa ra sau, sợ hãi hô lên.

"A a a! Quỷ hút máu!"

Vợ chồng dì Petunia cũng đã sớm bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, dượng Vernon tuy vẫn run rẩy cả người, nhưng cuối cùng còn là người tỉnh táo nhất, dùng một tốc độ tuyệt đối gọi là nhanh so với thân hình mập mạp như ngọn núi kia nhảy tới bên cửa, đóng sầm lại.

"Well, ngài Dursley, ta giả thiết rằng mời khách vào nhà mới là lễ nghi cơ bản nhất của dân Muggle, hay là đem khách đóng ở ngoài cửa là gia phong đặc hữu của nhà Dursley đây?" Nam nhân lấy tay chặn lại cửa, trên người mặc áo chùng đen bị mưa xối ướt, gắt gao bao lấy cơ thể thon dài tuấn mỹ, giọng nói trầm thấp giống như đàn violoncell vang lên, êm ái tựa lông chim phất qua lỗ tai mỗi người, lại không ai cảm thấy dễ nghe, nhưng tuyệt đối đủ khiến mấy người trong phòng sợ hãi.

Harry còn cảm thấy kinh hách tới cả người cứng đờ, nhất là khi cặp mắt đen kia nhìn chằm chằm vào hai mắt của mình, hắn rõ ràng thấy lãnh khí trên người nam nhân kia càng lạnh hơn, lạnh đến sắp bị đông lại.

"Ngươi không phải là khách của chúng ta! Trong gia đình ta không có bất cứ thứ gì kỳ quái hết!" Dượng Vernon hét to, chỉ ngay nòng súng vào ngực nam nhân, nhưng cánh tay run run kia khiến Harry rất khó tưởng tượng hắn có thể bắn trúng.

"Ngài Dursley, nếu như cái đầu bé tí của ngài vẫn chưa bị nhồi đầy cỏ lác thì nên biết rằng nhắm thứ đồ chơi kia vào người khác là một hành động rất bất nhã. Đương nhiên, ta cho rằng cầm nó cũng không khiến đống thịt của ngài biến mất được."

Nam nhân không hề để ý tới cây súng đang nhắm vào mình, nhàn nhã cao quý bước vào trong phòng, tự làm cho mình một cái ma chú Hong Khô, lập tức quần áo trên người trở nên khô ráo một lần nữa.

Harry nhìn chằm chằm vào gương mặt khiến mình sợ hãi một thời kia, nhưng so với kiếp trước hắn hiện tại càng thêm trẻ tuổi và tuấn mỹ. Nuốt nước bọt, Harry cố lấy dũng khí lên tiếng.

"Xin hỏi, ngài là?"

"Well well well, hiển nhiên cứu thế chủ vĩ đại của chúng ta làm sao có thể biết đến giáo sư tương lai dạy môn Độc Dược nhỏ bé của hắn chứ?" Giọng nói chứa đầy ác ý, nam nhân không chút keo kiệt cuồng phun nọc độc, cho dù là mấy năm sống dưới nọc độc của nam nhân, Harry vẫn như cũ không thể chống chọi, "Xin giới thiệu với Cậu Bé Hoàng Kim, giáo sư môn Độc Dược tương lai của ngươi ở Hogwarts, Severus Snape."

"Severus! Ta biết ngươi! Ngươi đúng là Severus!" Dì Petunia đang vỗ về Dudley bị sợ hãi lúc này đột nhiên thét chói tai, "Chính ngươi là kẻ đã khiến em gái ta, LiLy, thành một đứa dị hợm khác người. Nó cùng ngươi đi cái trường phù thủy Hogwarts gì đó, gặp cái tên Potter rồi làm ba cái trò phù thủy và tự làm mình nổ tung, để chúng ta phải nuôi một cái cục nợ! Vậy mà cha mẹ ta một tiếng là Lily, hai tiếng cũng là Lily, còn vì có một phù thủy trong nhà mà tự hào. Chỉ có ta là biết bản chất của nó --- một đứa quái vật..."

Harry nuốt một ngụm nước miếng. Cừ thật, dám ở trước mặt Snape nói xấu mẹ của hắn, Harry không khỏi thắp một ngọn nến cho người dì ruột của mình.

"Câm miệng! Silencio! (Nín Thing)" Sắc mặt Snape âm trầm, gầm lên vung đũa phép về phía Petunia cắt đứt nàng tiếp tục nói bậy.

Lập tức nữ nhân không thể phát ra thanh âm nào nữa.

"Ngươi, ngươi vừa làm gì Petunia?" Dượng Vernon không ngờ Snape không nói một tiếng liền ra tay, run rẩy dùng thân thể to lớn chắn trước con trai và vợ mình.

"Bà Dursley, ta cảnh cáo bà, đừng bao giờ! Đừng bao giờ để cho ta nghe được một lời nói xấu nào về Lily nữa. Nếu không..." Nam nhân vẫn giữ nguyên sắc mặt âm trầm, lạnh lùng buông ra lời đe dọa. Tuy không nói hết câu nhưng ông bà Dursley đều không hề muốn biết sau từ đó sẽ là cái gì.

"Vậy ngài Potter, ta giả thiết ngài đã nhận được thông báo nhập học của mình? Không biết giáo sư hèn mọn của ngài là ta đây có thể biết lý do ngài chưa viết lại thư hồi âm? Hoặc là, cứu thế chủ vĩ đại của chúng ta cho rằng làm phiền đến giáo sư nhỏ bé của ngài sẽ càng gây được chú ý? Ân?" Cơn giận dữ chưa tiêu tan của xà vương lập tức nhắm ngay vào con trai kẻ thù của hắn.

"Ta... Ta chưa đọc thư." Dưới nọc độc và tử vong xạ tuyến của Snape, Harry quyết định đem mấy chữ 'ta không phải cứu thế chủ' nuốt vào trong miệng, rất thức thời trả lời.

Nam nhân đảo mắt nhìn hai cục thịt và một que tăm trong góc phòng đang run rẩy, sau đó lại cố định tầm mắt lên trên người Harry.

"Xem ra đối với thư nhập học của ngài Potter có chút sai lầm. Như vậy, có lẽ ta nên đưa cho ngài Potter một phong thư thông báo mới đúng không?" Hắn rút từ trong tay áo chùng một phong thư ra, thảy lên trên ghế sô pha lúc nãy Dudley nằm, dường như vô cùng chán ghét phải lại gần Harry, "Hy vọng lần này ngài Potter không đánh mất một lần nữa."

Harry vừa đọc thư vừa thầm nghĩ, cũng may phù thủy nhỏ 'được ' Snape dẫn đường bây giờ là hắn, nếu không đổi làm một đứa trẻ khác, e rằng đã bị khí tràng của Xà vương dọa khóc rồi. Anh họ Dudley của hắn còn đang khóc hét ở bên kia kìa.

Harry cầm trên tay lá thư có phong bì vàng, địa chỉ ghi bằng mực xanh ngọc bích, đề:

Gửi Harry Potter


Sàn nhà

Chòi trên đá

Biển

Hắn rút thư ra đọc:

[ HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)

Kính gởi cậu Harry Potter,

Chúng tôi rất lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Kính thư,

Giáo sư
McGonagall

Phó hiệu trưởng.
McGonagall. ]

"Không! Ta không cho phép nó đến Hogwarts, gia đình ta sẽ không cung cấp một đồng nào cho nó đâu!"

Có vẻ như nỗi sợ có một con quái vật trong nhà chiến thắng nỗi sợ xà vương, dượng Vernon dũng cảm lớn tiếng nói.

"Silencio (Nín Thinh)!" Snape lại vung đũa thêm một nữa, chặn đứng mọi âm thanh ồn ào, sau đó nam nhân lại vẫy đũa phép một lần nữa, một tấm da dê và bút lông mới tự động bay đến trước mặt Harry dưới ánh mắt kinh hoàng của vợ chồng Dursley, thằng con trai của họ cha dù sợ hãi vẫn cố rướn cổ nhìn xem lại bị dì Petunia tắc về trong lòng.

"Kính gửi giáo sư McGonagall,

Tôi đã nhận được thông báo nhập học và rất vui lòng có thể học tập tại Hogwarts. Tôi rất mong chờ đến ngày khai giảng khóa học.

Kính thư.

Harry,
Harry Potter."

Sau khi viết xong thư hồi đáp, Harry cẩn thận đưa tấm da dê lại cho Snape đang khoanh tay nhìn hắn ở một bên. Nam nhân đọc lại bức thư một lượt, nét mặt có vẻ hơi thất vọng vì không tìn được chỗ sai sót để châm chọc. Cuối cùng Snape không tình nguyện gọi tới một con cú mèo bay vào bằng cửa sổ, đem thư cột vào chân nó rồi bảo nó bay đi.

"Well, giáo sư Độc Dược ta cảm thấy vô cùng may mắn khi ngài Potter vẫn chưa bị quỷ Troll đồng hóa hoàn toàn --- ít nhất hắn vẫn còn có thể sử dụng bộ não nhồi toàn rễ cây Nhân Sâm (cái cây hét chói tay có thể gây chết người ấy) của mình."

"Ngươi có thời gian 5phút dọn dẹp đồ đạc, ta sẽ mang ngươi rời đi. Giờ thì, đi nhanh!" Đột ngột giọng nói của Snape trở nên hung ác, cuối cùng lại biến điệu thành mỉa mai, "Hoặc là ngài Potter thích ở trong căn chòi sập xệ này, giáo sư ta cùng sẽ không phản đối."

Gần như là theo thói quen, Snape vừa quát một tiếng thì Harry đã nhanh chóng thu thập xong đồ đạc (dù sao hắn vốn cũng không có bao nhiêu đồ), nghiêm chỉnh đứng bên cạnh nam nhân.

Không để người nhà Dursley kịp phản ứng, Snape liền quăng cho bọn họ một cái ma chú Mê Muội.

"Độn thổ kèm." Snape hô một tiếng, một tay nắm lấy bả vai Harry nhưng không thèm nhìn hắn một cái. Harry chưa kịp chuẩn bị xong thì đã cảm thấy xung quanh xoay mòng mòng, thân ảnh của hai người biến mất trong căn chòi.

1 s trước khi cảnh vật thay đổi, Harry nghĩ, hắn ghét Độn Thổ.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook [HP] Trọng Sinh Chi Cứu Thế Chủ Trở Về..