• 302

Chương 655: Sau khi ta thành khuê nữ của nam chính (13)


Một giọng nói nhẹ nhàng truyền từ phía sau tới, sau đó một bóng người xuất hiện đập một chương vào vai Dung Tô Ngôn.
8
Dung Tô Ngôn lùi lại hai bước, chàng cảm thấy máu trong thân thể đang dâng trào cuồn cuộn.

Kẻ đầu sỏ thì chố3ng nạnh chỉ tay về phía chàng:
Ngươi định làm gì?


Có lẽ lúc này nàng ấy thấy rõ diện mạo của người mình vừa đá9nh nên hơi sửng sốt một chút.
Bạch Ngạn Phỉ nhẹ nhàng nhắc nhở nàng ấy:
Ô Hàm sư muội, muội mau xin lỗi đi.


Chẳng phải ta chỉ đánh một chút thôi sao, ta còn chẳng dùng sức.
Ở Hàm bĩu môi không chịu, liếc Dung Tô Ngôn một cái.

Một người đàn ông, nào có yếu ớt như vậy?

Đệ tử bình thường vẫn đưa cơm tới vội vã leo lên Tình Nguyệt phong, gõ cửa phòng Linh Quỳnh, sốt ruột nói.

Xảy ra chuyện gì?
Linh Quỳnh tựa vào giường êm, vẻ mặt uể oải hỏi.

Kẻ thù của cha ta đánh tới cửa rồi à?


Ô Hàm sư muội, sao muội lại đánh người?
Bạch Ngạn Phỉ kinh ngạc nhìn thiếu nữ độ6t ngột xuất hiện này, sau đó lại nhìn Dung Tô Ngôn. Trong đáy mắt hắn ta cất giấu một chút ý cười hả hê.

Ta thấ5y trong tay hắn ta có hung khí!
Lý trí của 0 Hàm bị tiếng gọi của Bạch Ngạn Phỉ kéo về.
Nàng ta lập tức nói:
Hắn ta muốn hại huynh đấy, Bạch sư huynh!


Không... Không phải.
Đệ tử kia dừng lại thở.
Là Dung công tử xảy ra chuyện rồi.
Linh Quỳnh nhíu mày, không tức giận cũng không sốt ruột, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười xán lạn. Nàng thản nhiên hỏi:
Xảy ra chuyện gì.

Đệ tử kia bị nụ cười của thiếu chủ dọa sợ, da đầu run lên.

Dụng công tử... xung đột với – Hàm sư tỷ.


Ta thấy hắn ta chính là gian tế trong tông môn của chúng ta, nào có ai như hắn ta chứ!

ô Hàm chỉ huy một đệ tử ở bên cạnh:
Đánh cho ta, đánh tới khi hắn ta nhận tội thì thôi.

Dung Tô Ngôn là một người bình thường, đối mặt với nhiều người tu luyện như vậy, ngay cả cơ hội giải thích chàng cũng chẳng có.
Mặc dù dáng dấp đúng là đẹp mắt, nhưng chẳng có thực lực. Quả nhiên, sư huynh của nàng ấy vẫn là tốt nhất.
Dung Tô Ngôn cố gắng chịu đựng cảm giác huyết khí cuồn cuộn trong ngực, lấy lại cái trâm bạc kia, tới gần Bạch Ngạn Phỉ một lần nữa. Ô Hìm thấy chàng tới gần thì trừng mắt lớn giọng quát:
Ngươi dừng lại! Ngươi muốn làm gì?

Tinh Nguyệt phong.
Thiểu chủ, thiếu chủ, xảy ra chuyện rồi!

– Hàm là con gái của trưởng lão Không Minh Phong, có thiên phú tốt, địa vị cao. Trong tông môn, có không ít đệ tử thích vị – Hàm sư muội này. Nhưng người õ Hàm thích lại là Bạch Ngạn Phỉ.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ mọi người sẽ không phục. Nhưng Bạch Ngạn Phỉ thì khác, người ta không chỉ có dáng dấp đẹp lại còn có thực lực mạnh. Hơn nữa, Bạch Ngạn Phỉ còn là đại sư huynh trên không
Minh Phong, là duyên trời định của ô Hàm.

Sao có chuyện đó được...
Bạch Ngạn Phỉ càng kinh ngạc hơn.
ô Hàm thấy Bạch Ngạn Phỉ không tin thì chỉ vào tay của Dung Tô Ngôn:
Hung khí vẫn còn trên tay hắn ta kia kìa.

Đệ tử đứng cạnh Bạch Ngạn Phỉ lập tức tiến lên phía trước, đoạt hung khí trong tay Dung Tô Ngôn.
Nhưng mỗi lần đối diện với vị thiểu chủ rất ít xuất hiện, độ nổi tiếng không thấp này, nàng ta luôn là người phải chịu thua. Đương nhiên, 0 Hàm không thích vị thiểu chủ này, thậm chí còn có chút oán hận.
Vì nàng là thiếu chủ, dù Ở Hàm có sai hay không thì cuối cùng người bị phạt luôn là nàng ta. Có đôi khi rõ ràng là Linh Quỳnh cố ý hãm hại ô Hàm. Giống như lúc này...
Khóe môi Linh Quỳnh khẽ nhếch lên:
Ta né tránh để người làm người của ta bị thương à? Nhát roi kia của ngươi có ẩn chứa linh lực, người muốn đánh chết hắn ta sao?

ô Hàm thấy vậy thì cười khinh bỉ:
Sao ta lại không biết Tình Nguyệt phong có một người như thế này từ lúc nào? Ngươi và hắn ta là cùng một bạn phải không?

Bên cạnh vị ở Tinh Nguyệt phong kia, bình thường chỉ có một mình Phi Vũ hầu hạ, từ lúc nào lại có thêm một người? Ở Hàm:
Hơn nữa, nếu hắn ta là đệ tử Vân Cung, Vì sao ngay cả ngọc bài đệ tử cũng không có?

Đây cũng là lý do mà Ở Hàm dám hùng hổ giáo huấn hắn. Mỗi đệ tử của Vân Cung đều có ngọc bài thân phận, bình thường đều mang theo bên mình. Có một số nơi muốn ra vào đều phải dùng ngọc bài thân phận.
Đúng rồi, sao nàng có thể làm mình bị thương được? Vừa rồi, nàng đứng ở đó không hề tránh né, rõ ràng là cố ý không tránh.
Linh Quỳnh đưa tay sờ lên vết thương trên cổ. Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn dính máu giống như tuyết trắng bị nhiễm mẫu vậy, không hề làm người ta cảm thấy bẩn. Trái lại, nó còn khiến người ta cảm thấy đęp.
Linh Quỳnh hờ hững vuốt máu dính trên đầu ngón tay, trên mặt nở nụ cười. Nàng nhìn người đối diện:
Ngươi làm ta bị thương!
– Hàm sợ mất mật nhưng vẫn cố gắng chống chế:
Thiếu chủ rõ ràng có thể tránh...

Nhưng người này vốn không lấy được ngọc bài thân phận ra.

Các ngươi còn đứng đẩy làm gì?

Xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm!

Lực uy hiếp của Tinh Nguyệt phong còn lớn hơn, chẳng có đệ tử nào dám tiếp tục ra tay. Ở Hàm nên giận đảo mắt hạnh nhìn đám người, lập tức gỡ rối đang treo bên hông xuống quát về phía Dung Tô Ngôn.

Thiểu... Thiếu chủ.

Cả đám người đột nhiên trở nên im lặng.
Chẳng ai ngờ Linh Quỳnh lại đột nhiên xuất hiện, ô Hàm cũng không ngờ tới. Nàng ta càng không ngờ bản thân lại làm nàng bị thương.
Linh Quỳnh là thiếu chủ, Ở Hàm là con gái của trưởng lão Không Minh Phong. Hai người đều được coi là thiên chi kiêu nữ. Linh Quỳnh được sủng ái là chuyện mà toàn bộ đệ tử trong Vân Cung biết.
Nhưng nàng rất ít khi xuất hiện, không phải ở Tinh Nguyệt phong thì là không biết tung tích. Thậm chí, rất nhiều đệ tử chỉ mới nghe qua tên của nàng chứ chưa từng gặp mặt.
– Hàm thì khác, nàng ta được nuông chiều khiến nàng ta trở nên tàn nhẫn, tùy ý làm bậy. Từ trên xuống dưới trong tông môn, trừ tông chủ ra, bình thường nàng ấy chẳng sợ ai.

Rầm!

Dung Tô Ngôn có cơ hội tránh được roi kia, nhưng lúc chàng định tránh thì dưới chân bị vấp một cái, Nhát roi kia rơi trên người chàng, trên áo màu xanh nhạt thẩm ra vết máu.
Dung Tô Ngôn bị ngã xuống đất, roi thứ hai của ô Hàm quất xuống tạo ra âm thanh vù vù trong không khí. Mắt thấy roi kia sắp quất vào người Dung Tô Ngôn thì trước người chàng xuất hiện một bóng người. – Hàm giật mình định thu roi lại nhưng không kịp nữa, roi xoẹt qua cổ của người kia mang theo một tia máu dài.

Các người đừng đánh nữa!
Một đệ tử ở bên cạnh lo lắng gào lên.

Dụng công tử là người của Tinh Nguyệt phong!

Có lẽ, đệ tử này đã đi qua Tinh Nguyệt phong, từng gặp Dung Tô Ngôn. Nhưng phần lớn đệ tử ở nơi này không nhận ra chàng. Nhưng nghe tới Tinh Nguyệt phong... Đảm đệ tử vây quanh Dung Tô Ngôn không dám tiến lên nữa.
Nhưng đây nào phải hung khí gì? Nó chỉ là một cây trâm bạc, không hề sắc bén, cũng chẳng thể làm người khác bị thương. – Hàm:
...

Vừa rồi nàng ta đứng cách đó khác xa, ánh bạc kia lóe lên khiển Hàm tưởng rằng đó là hung khí. Ở Hàm nhìn nhầm, đánh người nhưng hoàn toàn không có ý xin lỗi.
Trái lại, nàng ta còn kéo cánh tay của Bạch Ngạn Phỉ, tỏ vẻ dịu dàng, tình cảm:
Sư huynh, ta tìm huynh lâu lắm rồi. Chẳng phải chúng ta đã hẹn hôm nay sẽ cùng đi lĩnh linh thạch sao? Sao huynh lại không đợi ta?

– Hàm:
I


Thật sự là người của Tinh Nguyệt phong sao?

Đáy lòng ô Hàm tràn ngập cảm giác bất an.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng.