• 503

Chương 670: Bạn trai cũ không muốn tái hợp làm sao b y giờ (5)


Liễu Huệ Hồng cảm thấy bây giờ mình là bà Lâm, Linh Quỳnh dùng tiền như vậy, đều sai tài sản chung của vợ chồng họ.

Liễu Hinh Ninh hoàn toàn8 ghen ghét.
Liễu Huệ Hồng xem như không nghe thấy, đứng dậy chào hỏi anh Hà kia.

Tiểu Ngư, vị này là cậu Hà.
Bố Lâm giới thiệu cho Linh Quỳnh,
Liễu Huệ Hồng suýt chút không kéo căng biểu lộ trên mặt.
Cậu Hà, bên này.
Liễu Huệ Hồng trông thấy có người tiến đến, lập tức đưa tay ra hiệu, thuận thể kết thúc đề tài mới vừa rồi.
Linh Quỳnh chậc một tiếng:
Hiện tại ánh mắt dị Liễu rất tốt.
Liễu Huệ Hồng:
...

Liễu Huệ Hồng nheo mắt, trong lòng luống cuống chớp mắt, sau đó nhanh chóng giải thích nói:
Vừa rồi tôi không nhìn thấy cháu, tôi cũng là lo lắng...


Vậy di Liễu phải đi khám mắt cho tốt.
Linh Quỳnh nháy mắt, bừng tỉnh ngộ ra:
Di Liễu còn trẻ như vậy, ánh mắt không tốt, sau này phải làm sao bây giờ.

Tên bên trên không phải là Tần Hoài Ứng sao?
Linh Quỳnh nhìn gần trong gang tấc, đi đến cửa lớn, lại nhìn ánh sáng vàng chói sáng trên đầu người kia, chân do do dự dự giờ ra cũng thu lại, quay đầu trở về.
Bình thường cô ta vốn không dám dùng tiền như thế, cô ta biết chỉ khi chính mình nhu thuận hiểu chuyện, mới có thể được bố Lâm 3ưa thích.
Nhưng người phụ nữ nào có thể chống lại sức hấp dẫn của mua sắm?
Vài ngày sau, bố Lâm bị một đống tin nhắn trừ tiền bao p9hủ, rốt cuộc không nhịn được, gọi điện thoại gọi Linh Quỳnh ra ăn cơm. Linh Quỳnh tra địa chỉ bố Lâm gửi, cách cô không xa, vừa vặn dừng lại ăn cơm6 trưa, cho nên vội vàng sang.
Khi Linh Quỳnh đến, bố Lâm và Liêu Huệ Hồng đã ở đó.
Bổ Lâm đối với hành vi đột nhiên Linh Quỳnh giơ ngón tay cái bày tỏ không hiểu:
Tiểu Ngư, đây là con?

Linh Quỳnh thu ngón tay cái về:
Bố chọn nơi này coi như không tệ.
Liễu Huệ Hồng:
...

Có bề trên nào làm như vậy? Sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy!
Linh Quỳnh:
Bố, con cảm thấy có thể con có bệnh.


Xin chào.
Linh Quỳnh lễ phép chào hỏi.

Chào cô Lâm.
Anh Hà cười, cho người ta cảm giác rất hiền hoà, không có vẻ kiêu ngạo gì.
Bố Lâm:
...

Linh Quỳnh sợ bố Lâm không tin, kiên định gật đầu.
Linh Quỳnh âm thầm nắm tay, vì bé cưng, tự do tỉnh là gì? Bố Lâm thầy cô trở về, thở dài nói:
Tiểu Ngư, nếu con thật sự không muốn khám, bố cũng không ép con.

Linh Quỳnh:
? ?

Bổ Lâm khẽ nhíu mày, vô thức nhìn ra cửa. Trong đầu nhớ lại hình ảnh lúc trước mỗi lần ông ấy nói gặp bác sĩ tâm lý, con bé này cực kỳ kháng cự.
Nếu đổi thành trước kia, đoán chừng còn chưa ngồi xuống đã bắt đầu ầm ĩ.
Bố Lâm:
...

Tần Hoài ứng kết thúc xã giao, lau trán đi đến nơi dừng chân, thấy xa xa có cô gái đứng ở bên cạnh xe.
Chờ người đi xa, Linh Quỳnh mới nói:
Bố, con thật sự không có bệnh.
Liễu Huệ Hồng:
Tiểu Ngư, bố cháu cũng là vì tốt cho cháu.

Di Liễu, tôi và bổ nói chuyện, dì có thể đừng chen vào nói không?
Linh Quỳnh nghiêng đầu:
Rất không có lễ phép.
Khuôn mặt di Liễu lập tức đỏ lên, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ.

Con bé này...
Bố Lâm sợ cô đè ép cảm xúc không bị lộ ra, sợ lát nữa phát nổ, lại không dám nói:
Di Liễu nói cũng không nói sai, con xem, chúng ta có vấn đề gì, phải kịp thời giải quyết.

Ông ấy lại không thể nhấn đầu cô đồng ý. Đến lúc đó cho kích động ra lòng nghịch phản, đây không phải là nghiêm trọng hơn. Linh Quỳnh không muốn đợi, lấy cớ đi toilet chuẩn bị chuồn đi.
Lúc đi ra, xa xa trông thấy anh Hà và một người đứng chung một chỗ nói chuyện, gây nên Linh Quỳnh chú ý tự nhiên không phải anh Hà, mà là người nói chuyện với anh ta.
Phản ứng của Linh Quỳnh vượt quá dự kiến của Liễu Huệ Hồng, bố Lâm lại thở phào:
Con thích thì tốt, mau ngồi đi.

Liễu Huệ Hồng dò xét hai mắt Linh Quỳnh:
Tiểu Ngư, vừa rồi cháu nghe thấy gì không?
Linh Quỳnh liếc bà ta, đưa tay chống cằm:
Di Liễu nói chuyện lớn tiếng như vậy, người thính lực không có vấn đề, đều nghe thấy.
Liễu Huệ Hồng:
...

Tuyệt!
Linh Quỳnh yên lặng giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Bên kia Liễu Huệ Hồng rõ ràng nhìn thấy Linh Quỳnh đến đây, còn giả bộ như không nhìn thấy, làm bộ lo lắng:
Tôi có chút lo lắng lát nữa Tiểu Ngư biết chúng ta lừa nó đi gặp bác sĩ tâm lý... Tiểu... Tiểu Ngư, cháu đã đến.

Trên mặt Liễu Huệ Hồng hiện lên chút hoảng hốt, giống như ý thức được lời mình nói bị Linh Quỳnh nghe thấy.
Anh Hà này là bác sĩ tâm lý có tiếng, nghe nói còn làm làm cố vấn chính thức bên kia, cực kỳ khó hẹn. Bố Lâm phí hết công sức mới hẹn được người.
Ông ấy giới thiệu xong anh Hà, Linh Quỳnh biểu hiện nhàn nhạt, đã không tiếp nhận, cũng không kháng cự, tốt hơn trước kia nhiều, cho bố Lâm đủ mặt mũi. Lúc anh Hà nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ hỏi Linh Quỳnh một hai vấn đề.
Nếu nguyên chủ biết mình bị lừa tới là để gặp bác sĩ tâm lý, đoán chừng sẽ nổi bão ngay tại chỗ.
Mục đích chủ yếu của Liễu Huệ Hồng chính là để bố con bọn họ sinh lòng hiềm khích trước, sẽ chậm chậm làm hiểu lầm giữa họ sâu sắc hơn để đệm cho sau này.
Linh Quỳnh:
...
Bà cố ý cũng quá rõ ràng rồi? Xem cô là con ngốc sao?
Hiển nhiên bố Lâm cũng không ý thức được, nhìn qua theo:
Tiểu Ngư...
Liễu Huệ Hồng biết rõ nguyên chủ rất kháng cự gặp bác sĩ tâm lý.
Trước kia con bé chết tiệt kia từ trước tới giờ không gọi bà ta là dì Liễu, hiện tại đột nhiên gọi, cảm giác khó chịu như vậy.
Liễu Huệ Hồng vừa muốn nói chuyện, lại bị người đối diện cắt ngang.
Tôi còn tưởng rằng là dì Liễu trông thấy tôi tới, cố ý nói cho tôi nghe, muốn xem tôi và bổ cãi nhau.

Linh Quỳnh nhu thuận đáp lại, hiển nhiên anh Hà cảm thấy người này và tư liệu anh ta có được không tương xứng. Linh Quỳnh ở trước mặt, anh ta cũng không dễ giao lưu với bố Lâm, tính toán đợi sau khi kết thúc lại nói với bố Lâm.

Thật xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện được, tôi đến nhà vệ sinh.
Anh Hà đứng dậy đi toilet.

Gặp bác sĩ tâm lý không phải nói con có bệnh, chỉ là để bác sĩ tâm lý sắp xếp tình huống của con, chúng ta thử một lần nhé?

Bố, con thật sự không có bệnh!
Khuôn mặt nhỏ của Linh Quỳnh nghiêm túc:
Không cần gặp bác sĩ tâm lý.
Linh Quỳnh vẫn chắc chắn mình không có bệnh, không cần khám bác sĩ.
Bố Lâm có thể làm sao?
Tên ánh vàng lập lòe không muốn chú ý cũng khó.
Tần Hoài Ứng... Tên có vẻ như đã nhìn thấy ở đâu đó.

Trong đầu Linh Quỳnh chuyển hai vòng, nhớ tới tấm danh thiếp thời gian trước mình nhìn thấy trong phòng.
Bố Lâm không nói Liễu Huệ Hồng cũng ở đây, Linh 5Quỳnh chần chờ mấy giây, vẫn đi qua. Đến đều đến rồi.
Bố còn không đầu lại một Liễu Huệ Hồng sao? Sợ cái búa!
Tần Hoài Ứng đi qua, phát hiện cô chặn cửa xe, đành phải lên tiếng:
Phiên nhường một chút.


Cô gái kia xoay người, khuôn mặt lớn chừng bàn tay, mang theo chút vui mừng khi đợi lâu:
Anh là chủ xe à?


Quả nhiên bẻ cưng vẫn đẹp trai trước sau như một!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng.