Chương 104: Sự Việc Đáng Xấu Hổ
-
1001 Đêm Tân Hôn
- Thiên Nam Hy
- 1892 chữ
- 2020-05-09 12:48:09
Số từ: 1883
Nguồn: Facebook Tiểu Thuyết Hoa Hồng
Uầy...uầy...
Những người công nhân trên công trương thi nhau huýt sáo lớn, cô vẫn đi không thèm để ý tới bọn họ dù có chút xấu hổ. Có người thì tò mò cũng có người nhìn cô trêu chọc, sự náo động xôn xao đó đã thu hút sự chú ý của Bắc Minh Dục, anh quay đầu ra nhìn liền bắt gặp hình ảnh Lương Nặc mặc một chiếc váy ngắn màu trắng đang băng qua cảm đám đàn ông cởi trần.
Không ít người đã hướng ánh nhìn vào đôi chân trắng nõn nà của Lương Nặc.
Mặt anh bỗng nhiên tối sầm lại, băng qua những người đang đứng nói chuyện cùng anh, đi thẳng về phía Lương Nặc, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã bước nhanh chóng như bay lên trước mặt cô nắm chặt lấy tay cô.
Aaa!
Lương Nặc giật mình, Bắc Minh Dục nhìn cô mặt lạnh tanh:
Sao cô tới đây làm gì? Không phải thư ký Tôn đã đưa cô về khách sạn rồi cơ mà?
Tôi...tôi muốn tới thăm anh xem thế nào, hơn nữa từ trước tới nay tôi cũng chưa bao giờ được tới công trường, có chút tò mò nên....
Lương Nặc cúi đầu nói thấp giọng, cũng không dám nói lớn cứng đầu với anh, Bắc Minh Dục tức giận lắm nhưng cũng không thể ở đây thể hiện ra được, anh đành nhịn, cuối cùng vẫn cầm tay cô tiến thẳng lên phía trước.
Đi thôi, chúng ta đi lên lầu.
Vâng vâng!
Những người vừa đứng nói chuyện cùng anh không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Bắc Minh Dục nói vậy cũng liền ra lệnh cho mấy người công nhân khởi động thang máy để đi lên trên.
Bắc Minh Dục thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lương Nặc, anh chỉ lên tầng thứ ba mươi mấy gì đó nói:
Tôi bây giờ phải cùng với các nhà thầu đi lên trên kiểm tra, cô đứng ở đây đợi đấy, tí nữa tôi xuống xem tôi sẽ xử lý cô thế nào!
Lương Nặc đảo mắt nhìn công trường một lượt, một lớp bụi dày đặc, cô vội vàng kéo kéo tay áo Bắc Minh Dục:
Tôi cũng muốn lên đó xem xem, anh đưa tôi đi cùng đi mà!
Cô không sợ?
Bắc Minh Dục chỉ tít lên trên cao.
Lương Nặc cắn môi:
Là anh bảo tôi đến Hàn Quốc, bây giờ tôi tới rồi, anh lại bỏ rơi một mình tôi ở đây? Không được, tôi phải đi lên trên đó cùng anh!
tiếng Lương Nặc nói cũng không to lắm nhưng ở một công trường rộng thế này, nó lại có độ vang nên có rất nhiều người đã nghe thấy.
Cô ủ rũ mặt buồn bã.
Bắc Minh Dục cười thích thú, anh cảm thấy cô ngốc vậy mà lắm lúc cũng thú vị, kéo tay cô lại gần anh sau đó cùng các nhà thầu bước vào thang máy.
Thang máy được sử dụng ở công trường không giống với các thang máy ở các tòa nhà ở, xung quanh không được bao bọc kín mít mà đứng trong đó hoàn toàn có thể nhìn rõ xuống phía dưới, chiếc thang máy từ từ lên cao, khoảng cách với mặt đất là càng ngày càng xa.
Lương Nặc vẫn tưởng cô không sợ độ cao thì sẽ không cảm thấy sợ hãi, nhưng khi chiếc thang máy vừa lên đến trên đỉnh tòa nhà, lúc nó dừng lại có phát ra một tiếng kêu làm cô giật mình, hai chân mềm nhũn ra, ngả đầu vào ngực Bắc Minh Dục, hai tay nắm chặt lấy tay áo anh, mắt thì nhắm nghiền lại.
Bắc Minh Dục khẽ cười, một tay ôm chặt lấy người cô, dìu cô ra khỏi thang máy. Sau khi ra khỏi thang máy, Lương Nặc vẫn chưa hết sợ hãi.
Bắc Minh Dục bỏ cô ra, anh ngửi thấy một chút mùi hương của sữa tắm từ người cô, vì trước khi tới đây cô đã tắm qua:
Ai vừa nãy nói là không sợ? Tôi thấy, cô như là con gấu không đuôi bám trên người tôi ấy!
Lương Nặc sắc mặt trắng bệch, vội vàng rời khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu xấu hổ nhìn những nhà thầu đang tò mò thích thú nhìn hai người họ, Lương Nặc lúng túng gật gật đầu, nhìn Bắc Minh Dục nói:
Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát, mọi người...mọi người cứ từ từ xem.
Lương Nặc nói xong liền vội vàng bước đi như bay, cô tìm mãi nhưng không thấy cái nhà vệ sinh nào, mãi sau đó cô gặp một người nữ công nhân, nhờ cô ấy đưa đi, tới nơi cô thấy thực ra đó không được tính là cái nhà vệ sinh vì nó vô cùng đơn giản, bên ngoài có đặt một đường ống nước.
Cô xong việc, vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra chuẩn bị đi ra ngoài rửa tay thì ở gần đó liền truyền tới tiếng nói của mấy người đàn ông nghe vô cùng thô bỉ, họ nói rít lên vẻ thèm thuồng.
Nhìn thấy chưa? Người ta là ông chủ lớn, đi tới đâu cũng có phụ nữ bên cạnh?
Thì người ta đã là ông chủ lớn, có tiền thì làm gì chả được, các ông có thấy con bé đó trông ngon không? Trắng ngần nhìn lại cứ liễu yếu đào tơ, eo thì mỏng te như eo con kiến ấy, nếu như một ngày nào đó ông đây phát tài, ta sẽ bao lấy chục em, mỗi ngày thay một em!
Thôi đi ông tướng ạ, cái ngữ ông á? Đừng có mộng tưởng nữa, chăm chỉ mà làm việc đi còn có cơm mà đút vào mồm.
Ha ha...chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy thích lắm rồi! Các ông thấy không, cái loại con gái đó nhìn bề ngoài thì có vè đơn thuần ngây thơ đấy nhưng trong đầu óc chúng thì toàn là những suy nghĩ trụy lạc thôi, vừa nãy mấy ông nhìn thấy ánh mắt của ông chủ không? Hồn bay phách lạc cả rồi!
Lương Nặc nghe thấy vậy hai tai nóng ran lên, cô cắn chặt lấy môi để không phát ra tiếng động nào.
Chỉ tới khi những âm thanh đó cách xa hẳn cô không còn nghe rõ nữa mới từ từ bước ra từ nhà vệ sinh.
Sau khi lượn một vòng xem xem, Lương Nặc nhìn thấy Bắc Minh Dục cùng các nhà thầu đang bàn bạc thảo luận rất nghiêm túc, tập trung nên cô cũng không qua làm phiền bọn họ nữa, cô ngồi gọn vào một góc nghịch điện thoại, đọc được một tin tức, công tử con chủ tịch tỉnh sẽ cùng với đương kim tiểu thư của Thẩm Thị là Thẩm Ưu tổ chức hôn lễ trong thời gian tới, hai bên gia đình muốn hôn lễ sẽ được tổ chức hoành tráng mang tính chất hôn lễ thế kỷ.
Tin tức này được truyền bá nhanh chóng mặt với lượng người chia sẻ lên tới hàng vạn, những lời bình luận cũng lên tới mấy chục vạn.
Có người thì ngưỡng mộ, có người ghen tỵ, cũng có người mắng nhiếc.
Lương Nặc khẽ cười rồi lướt qua tin tức đó, xem mấy tin tức giải trí, kết quả cô lại bất ngờ phát hiện thím Hai của cô – Hứa Thư Á vốn dĩ là một người mẫu trong làng giải trí.
Cũng đã từng đóng qua một số phim truyền nhưng có điều không được nổi tiếng, ít người biết đến.
Lương Nặc liền nhớ lại cảnh tượng hôm đi ăn cùng bọn họ, cô cảm thấy đáng tiếc vì người phụ nữ giỏi diễn kịch như Hứa Thư Á mà lại không đạt giải gì về diễn xuất – cô ta đúng là diễn thật quá mà!
Thời gian trôi qua khá nhanh, cũng đã vào đầu giờ chiều Bắc Minh Dục mới đưa cô cùng với các nhà thầu đi xuống bên dưới, nhìn thấy những người công nhân, cô lại nhớ lại những lời họ nói bên ngoài nhà vệ sinh, Lương Nặc cảm thấy có chút khó thở.
Làm sao thế hả?
Bắc Minh Dục nhìn cô lo lắng, nheo mày rút ra chiếc khăn ướt lau mồ hôi trên chán cô:
Buổi trưa thì không nóng không thấy toát mồ hôi, chiều rồi lại nóng à?
Lương Nặc vội vàng cầm lấy chiếc khăn ướt trong tay anh, cô vừa tự lau mồ hôi vừa cười nói:
Bản tính sinh ra đã không được tốt lắm, không có cách nào khác!
Nói xong, cô quay đầu ra nhìn mấy nhà thầu, mới phát hiện có người sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Lưu tổng, ông cũng cảm thấy nóng à?
Lưu tổng lắc đầu nhìn Bắc Minh Dục nói:
Ông chủ, những nguyên liệu chúng ta đang sử dụng ở đây đều nghiêm khắc tuân theo bảng báo giá để mua, cũng không dám ăn bớt nguyên vật liệu.
Tôi biết rồi!
Bắc Minh Dục cười nhạt gật đầu:
Có điều, tôi muốn ông giải thích cho tôi, tại sao trong các góc nhỏ đều chất đống một số vật liệu mà không dùng đến khi thi công như thế kia?
Cái này....
Không dám nói hay không nói ra được?
Ánh mắt Bắc Minh Dục sắc lạnh, giọng nói thì như đang ép người.
Cái đó cũng là để đề phòng tránh việc nguyên vật liệu bị thiếu sẽ phải tạm ngừng thi công, sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ công trình, đợi tới lúc công trình thi công hoàn thành rồi, nếu những nguyên vật liệu đó thực sự không cần dùng đến thì chúng ta vẫn có thể đem trả lại...tiền cũng sẽ trả lại công ty....
Bắc Minh Dục nhếch mép cười khẩy lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mấy nhà thầu nói:
Sao tôi lại cảm giác thấy vẫn còn có những lí do khác nữa.
Tôi....
Trong tay ông đang nắm giữ bao nhiêu công trình?
Có vài cái, nhưng xin ông chủ yên tâm, điều này nhất định sẽ không làm ảnh hưởng tới tiến độ của công trình.
Công trình phải dùng tới bao nhiêu loại nguyên vật liệu như vậy nhưng các người không hề đánh dấu gì đúng không? Điều đó có nghĩa là, chỉ cần ông muốn, thì lúc nào cũng có thể đem những nguyên vật liệu này tới dùng cho những công trình khác mà ông đang làm, hơn nữa, tập đoàn Bắc Minh là một tập đoàn lớn, các ông nghĩ sẽ không có ai đi so đo tính toán số vật liệu này liệu có được dùng hết hay không, nếu thực sự như vậy thì các người có thể tiết kiệm được tiền vật liệu, lại có thể đồng thời tiến hành một lúc mấy công trình.
Các nhà thầu toát hết mồ hôi hạt khi nghe anh vạch trần, miệng lắp bắp run lẩy bẩy mà không biết nói gì.