Chương 136: Lương Vân Trở Về
-
1001 Đêm Tân Hôn
- Thiên Nam Hy
- 1776 chữ
- 2020-05-09 12:48:32
Số từ: 1767
Nguồn: Facebook Tiểu Thuyết Hoa Hồng
Em nói gì? Tôi nghe không rõ!
Ông xã.
Gọi âu yếm một chút xem nào, lúc trên giường chẳng phải dễ thương lắm à?
Lương Nặc thấy mình bị trêu chọc quá đáng lắm rồi, tức giận cầm lấy chiếc gối nhằm thẳng vào người anh mà ném, rồi nhanh chóng bỏ chiếc chăn trên người ra, không thèm nhìn anh vừa đi vừa nói:
Không cho tôi ăn thì thôi, tôi tự đi mua về ăn.
Nhìn bộ dạng giận hờn của cô đi thẳng vào phòng tắm, Bắc Minh Dục vịn một tay vào cánh cửa cười mà không nói gì.
Khi Lương Nặc vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài, mùi thức ăn trong phòng khách lan tỏa ra khắp căn phòng thơm phức, làm cho cô chỉ muốn ăn ngay.
Trên bàn bày đầy các thức ăn, màu sắc, mùi vị đều vô cùng hấp dẫn.
Ăn cơm thôi!
Lương Nặc vẫn giả vờ giận dỗi:
Tôi đi ra ngoài ăn!
Em chắc chắn sẽ đi ra ngoài ăn không?
Bắc Minh Dục cười mỉm nhìn cô, Lương Nặc nói ngạo mạn:
Anh đã cố tình trêu tôi như thế, tôi mà còn ở đây ăn thì mất mặt quá~
Thôi được rồi! Không trêu em nữa, ngồi xuống ăn cơm, tôi còn có chút chuyện muốn nói với em nữa.
Lương Nặc được thế ngồi xuống bàn, trước những đồ ăn ngon như thế, cô cầm đũa gắp liên tục những đồ ăn mình thích.
Lương Nặc tập trung ăn chỉ hỏi mơ hồ:
Có việc gì thế?
Chị gái em trở về rồi.
Bắc Minh Dục đột nhiên nói:
với thân phận là cổ đông lớn thứ hai trong công ty của Châu gia trở về.
Hả?
Anh nói gì?
Lương Nặc ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm như không tin vào tai mình, cô nói suýt chút nữa thì đồ ăn trong miệng bắn hết ra ngoài, vội vàng đặt đũa xuống với tay lấy giấy ăn lau miệng, nhìn anh hết sức ngạc nhiên:
Sao chị ấy có thể trở thành cổ đông lớn thứ hai của Châu Thị?
khoảng ba ngày trước cô ta đã trở về, mẹ em cũng đã gặp cô ta rồi, nhưng hình như đang kiêng kị gì đó nên mẹ em mới không nói cho em biết việc chị em đã trở về, mãi cho tới hôm nay, hội nghị đại hội đồng cổ đông Châu Thị diễn ra, Lương Vân mới trở về với thân phận là cổ đông lớn thứ hai, vậy nên sự việc cô ta che giấu mới bị bại lộ.
Sự việc chị ấy che giấu?
Lương Nặc vạn phần không hiểu, chất vấn Bắc Minh Dục:
Sự việc chị ấy che giấu là sự việc gì?
Lương Vân phẫu thuật thẩm mỹ rồi, bây giờ lấy tên là Vân Lương!
Bắc Minh Dục nói tiếp:
Còn nhớ có một thời gian cổ phiếu của Lương gia có những biến động bất thường không?
Lương Nặc há hốc mồm không hiểu.
Hàn Quốc là đất nước của phẫu thuật thẩm mỹ với những kỹ thuật vô cùng nỏi tiếng, nói vậy có nghĩa là, lần trước khi đi xem hội đèn hoa người Lương Nặc nhìn thấy chính là Lương Vân.
Nhớ, chính là biến động lớn quá mà chú Hai mới muốn nhận được dự án Hải Trung, sao vậy? lẽ nào sự việc đó có liên quan tới Lương Vân?
Cô ta đã bán hết số cổ phần trong tay cô ta đi rồi.
Sao lại có thể như thế? Đó là cổ phần do cha để lại cho chị ấy!
Trong đầu Lương Nặc hiện tại rất hỗn loạn, cô cố gắng sâu chuỗi các sự việc lại, hóa ra, nói như vậy có nghĩa là chú Hai từ đầu tới cuối đều biết rõ nguyên nhân của việc giá cổ phiếu biến động, ông ta không những không nói cho cô biết mà còn cố tình lừa cô rằng đó là do việc vận hành kinh doanh của tập đoàn gặp vấn đề!
Đây chính là bản chất về ông chú tốt bụng của cô!
Trong tay cô ta nắm giữ 29% cổ phần của Lương Thị, số cổ phần đó hiện nay đã đều lọt vào tay Lương Bác Sinh, tổng cộng hiện nay ông ta nắm giữ 44% cổ phần, còn trong tay em chỉ có 34%, từ nay về sau, cổ đông lớn nhất của Bác Thụy không còn là em nữa mà là Lương Bác Sinh.
Tin tức đến quá đột ngột, Lương Nặc vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh:
Chị ấy muốn có tiền? Sao chị ấy không bán lại cổ phần cho tôi mà lại bán chúng cho chú Hai, lẽ nào chị ấy không biết chú Hai là người thế nào à?....Tại sao chứ?
Bắc Minh Dục nhìn cô vẻ khó hiểu.
Tôi cũng không phải là Lương Vân, em hỏi tôi tôi biết hỏi ai?
.....Xin lỗi.
Lương Nặc hiểu ra liền cắn môi nói.
Sáng ngày hôm sau, Lương Nặc gọi điện cho Lương Vân, hỏi bà ta xem có phải Lương Vân đã về rồi không, Lương phu nhân giả vờ đơ người ra rồi nhất quyết phủ nhận, bà ta nói cũng không biết Lương Vân đang ở đâu.Lương Nặc cười nhạt một tiếng rồi cúp máy.
Lại gọi điện tới số máy cũ trước đây của Lương Vân, lần này đột nhiên đổ chuông, giọng nói của Lương Vân không hề thay đổi, chỉ là có chút lạnh nhạt:
Nặc Nặc?
Chị.
Lương Nặc như không tin vào tai mình, cô đơ người ra.
Trước đây không biết bao nhiêu lần cô gọi vào số máy này nhưng nhận được chỉ là tiếng đáp lại của tổng đài, vậy mà bây giờ lại có thể nghe thấy tiếng của Lương Vân ở đầu dây bên kia!
Chị...thời gian trước...chị đã đi đâu? Có thời gian chúng ta có thể gặp mặt nhau chút không? Em có rất nhiều chuyện muốn hỏi chị.
Lương Vân có chút thay đổi trong giọng nói, không còn sự lạnh nhạt nữa nhưng có vẻ miễn cưỡng:
Gửi địa chỉ của em qua đây, 6 giờ 30 phút tối chị sẽ cho người qua đón em, nhưng nhớ đấy, chỉ một mình em.
Được! Em ở ngự cảnh viên.
Lương Nặc nói giọng vui mừng thông báo địa chỉ cho cô ta.
Nói xong, Lương Vân tắt máy luôn, Lương Nặc nghe tiếng tít tít ở đầu dây bên kia mà không biết nên nói gì, quay đầu lại thì bắt gặp không biết từ lúc nào Bắc Minh Dục đang chằm chằm nhìn cô.
Tin rồi chứ?
Tôi đâu có nghi ngờ lời anh nói là giả!
Lương Nặc lẩm bẩm:
Chỉ là tôi muốn biết tại sao chị ấy thà đem cổ phần bán cho chú Hai mà không bán cho tôi?
Bắc Minh Dục với ánh mắt khinh khỉnh cũng tỏ vẻ không hiểu, rồi nói:
Cô bị cao huyết áp giờ đang nằm trong viện, tối nay cùng tôi đi tới viện thăm Cô.
Không được!
Sao vậy? Vẫn sợ Cô à? Yên tâm, lần này có tôi ở cạnh em, Cô ấy sẽ không làm gì em đâu!
Không phải vậy!
Lương Nặc lắc đầu:
Tôi và chị tôi đã hẹn tối nay 6 giờ 30 gặp nhau, thế nên....có lẽ mai tôi mới có thể tới thăm phu nhân, còn nữa, tôi cũng không phải rất sợ bà ấy.
Chỉ là sợ một chút nếu bà ta không muốn cắt đứt ngón tay cô.
Hả? Chị em đúng là có máu mặt thật đấy! còn hơn cả Cô tôi nữa!
Anh nói một câu với vẻ giận dỗi, Lương Nặc còn chưa kịp phản bác lại, cô nghe thấy anh nói tiếp:
Cũng đúng, cô ta là cổ đông lớn thứ hai của Châu Thị, em cũng là cổ đông lớn thứ hai của Lương Thị, thân thế của cả Lương gia cũng không phải dạng vừa nữa rồi, việc gì phải ở nhà Bắc Minh Dục nữa?
Không phải như anh nói đâu!
Lương Nặc vội vàng giải thích:
Chị ấy mất tích lâu như vậy rồi, tôi chỉ là rất lo lắng....
Cũng lâu lắm rồi em không gặp Cô, thế em không lo lắng à?
Lương Nặc:
.....
Cuối cùng Bắc Minh Dục cũng không cưỡng ép cô nữa, buổi tối cô cố gắng ăn cơm tối sớm rồi dọn dẹp xong xuôi, đi xuống đứng đợi người của Lương Vân lái xe tới đón ở trạm bảo về cửa khu chung cư.
Tầm khoảng 6 giờ 20 phút, một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa khu chung cư.
Cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ đen, đeo chiếc kính đen tiến lại gần chỗ Lương Nặc.
Trong tay anh ta vẫn cầm cả điện thoại, cúi xuống nhìn điện thoại rồi lại quay lên nhìn Lương Nặc, hình như đang nhìn ảnh và so sánh.
Đợi anh ta tiến lại gần, Lương Nặc mới chú ý thấy trên tay anh ta còn cầm một tấm ảnh có hình cô.
Chào cô, xin hỏi cô là Lương tiểu thư phải không? Cô Vân Lương bảo tôi tới đón cô
Vân Lương.....
Nếu như không phải Bắc Minh Dục hôm qua nói với cô Lương Vân đã đổi tên thì có đánh chết cô cũng không đi theo người đàn ông này.
Đúng vậy, phiền anh!
Lương Nặc lên xe, bên trong chiếc xe đã được sửa sang, trang trí lại nhìn rất hiện đại, rộng rãi, chiếc xe này là xe công tay cấp cho chị ấy á? Lương Nặc không thể không thắc mắc: chả lẽ Châu Thị kiếm được nhiều tiền như vậy? Lương Vân không phải mới đi có mấy tháng à? Xe cũng dùng loại cao cấp như thế này rồi?
Hơn mười phút sau, chiếc xe đỗ trước cửa một nhà hàng sang trọng với phong cách Hàn Quốc.
Mời Lương tiểu thư, Vân tiểu thư đang đợi cô ở bên trong rồi.
Bên ngoài nhà hàng cũng đỗ một chiếc xe màu đen bóng lộn, nhìn có vẻ còn sang trọng hơn cả chiếc xe cô vừa ngồi, Lương Nặc liếc nhìn chiếc xe nhưng cửa kính là màu đen hết, cô không nhìn được bên trong thế nào, cô chỉ cảm thấy đang có một ánh nhìn sắc lạnh dõi theo cô....