• 389

Chương 201: Cùng nhau lên núi


Số từ: 1728
Nguồn: Facebook Tiểu Thuyết Hoa Hồng
Lương Nặc càng ngày càng cảm thấy quá khứ của anh có gì đó bí mật, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, hai người họ đã tới được điểm muốn đến.
Bắc Minh Dục hơi thở có phần mệt mỏi, anh bỏ chiếc ba lô trên lưng xuống đất, rút ra chiếc lều gập, anh không nói một lời nào mà chỉ chăm chú tập trung vào việc cố định lều trại, Lương Nặc mấy lần có ý mở lời trước làm lành với anh nhưng anh đều không để ý tới.
Lương Nặc không có cách nào khác, liền mượn ánh trăng sáng đưa ra đề nghị:
Thiếu gia, cảnh đêm đẹp thế này, chẳng bằng em nhảy một điệu cho anh xem nhé?

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ mận cùng với đôi giày đen, nhìn rất có vẻ hợp với việc nhảy.
Bắc Minh Dục cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô, nói với giọng chê bai:
Em biết nhảy?


Đương nhiên!
Lương Nặc vênh mặt lên tự mãn, kiêu ngạo nói:
Hồi nhỏ tham gia cuộc thi nhảy em còn từng được giải nhất đấy.


Sao anh không phát hiện ra em được trời phú về lĩnh vực này nhỉ?

Lương Nặc khịt khịt mũi:
Sau đó thì cha em xảy ra chuyện, em cũng rất ít khi đi tới câu lạc bộ nghệ thuật luyện thêm, thực ra hồi nhỏ em lợi hại lắm đó, còn biết đánh piano, viết thư pháp, đàn tranh cũng biết một chút, có điều lâu dần cũng quên mất nhiều rồi....


Vậy em thử nhảy cho anh xem nào!

Lương Nặc bước lên phía trước, đỡ lấy cằm anh:
Nếu em nhảy thì anh phải vui lên đấy, những chuyện không vui vừa nãy không được phép để trong lòng, đều phải quên hết đi!


Em ra lệnh cho anh đấy à?
Bắc Minh Dục nhướn mày, lắc lắc đầu dưới ánh trắng, nét mặt anh biểu lộ như một tên yêu quái.
Lương Nặc nhìn mà buồn cười không chịu được liền hôn trộm anh một cái, nói:
Thế anh có đồng ý không?

Ánh mắt Bắc Minh Dục đột nhiên bừng sáng lên, anh giơ tay kéo cô ngồi vào lòng mình, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn nồng thắm ngọt ngào, mãi cho tới khi cả hai người đều cảm thấy thỏa mãn rồi cùng với việc hô hấp có chút khó khăn anh mới chịu bỏ cô ra nhưng vẫn còn rất lưu luyến.

Anh thích em ra lệnh cho anh trên giường hơn.

Lương nặc đỏ mặt lên, vội vàng rời khỏi lòng anh, tim đập nhanh hơn nói:
Anh...anh không biết xấu hổ...

Bắc Minh Dục nhìn cô vẻ chê cười:
Là em quyến rũ anh trước mà!


Em...em làm gì có!


Hôn trộm người ta lại còn nói làm gì có?

Lương Nặc đỏ mặt đỏ tai lên, bực mình giậm giậm chân xuống đất:
Quá đáng, anh bắt nạt em.


Anh thích bắt nạt em đấy, giờ em mới biết à?

Lương Nặc càng tức giận hơn.
Bắc Minh Dục căn bản không hề muốn đấu khẩu với cô để nói về chủ đề không có chút ý nghĩa nào như thế này, anh liền rút điện thoại ra, chọn vài bản nhạc phù hợp với việc nhảy, anh bất lên cho cô nghe:
Nghe xem em thích nhạc như thế nào
, anh đợi để xem em nhảy đấy!

Anh...
Lương Nặc vẫn chưa nguôi giận nhìn anh chằm chằm, anh với vẻ mặt thản nhiên, cố ý nói:
Nếu như vừa nãy em nói biết nhảy cũng là lừa anh thì bây giờ cũng có thể nói không nhảy nữa.

LỜi đã nói ra rồi, Lương Nặc chắc chắn sẽ không chịu nói mà không làm.
Cô bĩu môi chọn một bản nhạc phù hợp với phong cách của mình, dưới ánh trăng sáng chiếc váy xoay tròn cùng với dáng người cô, lúc lên cao lúc xuống thấp, khuôn mặt thỉnh thoảng lại nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào, từng hành động của cô đều mang lại cho người xem sự quyến rũ kì lạ.
Bắc Minh Dục hòa theo điệu nhảy của cô, hai tay anh cũng vô vào nhau theo điệu nhạc.
Ánh mắt anh theo sát từng hành động của cô.
Thật khó mà có thể tưởng tượng được, cô thiếu nữ của một gia đình bình thường như vậy lại có thể nhảy một điệu nhảy khiến người khác mê hoặc và quyến rũ như thế, ở những động tác cuối cùng, cô xoay người mấy vòng liên tục, nhìn cô như đang bay, cảm giác như chỉ cần một cơn gió là có thể cuốn cô theo.
Nhảy xong, trên trán Lương Nặc có chút mồ hôi.
Cô hếch đầu lên tự hào, nheo mắt nhìn anh hỏi:
Anh thấy thế nào? Em đã nói là em biết nhảy đúng không?

Bắc Minh Dục nở nụ cười ấm áp dưới ánh trăng sáng, không còn sự coi thường và chê cười lúc ban đầu, ánh mắt anh nhìn cô, ngón tay trỏ ngoắc hình móc câu gọi cô:
Lại đây.

Lương Nặc cứ nghĩ anh đang gọi cô lại để khen, chạy lại trong sự vui mừng, vừa lại gần cô đã bị anh ôm chặt lấy.
Aaa, anh làm gì vậy?


Chẳng phải em nói là muốn tôi quên đi những chuyện không vui lúc nãy còn gì?

Bắc Minh Dục nói:
Chúng ta làm việc vui hơn thế này đi, như vậy thì anh sẽ quên hết mọi thứ!

Lương Nặc luôn là một thiếu nữ bảo thủ, có quy củ, căn bản chưa từng nghĩ sẽ ở ngoài như thế này.
Nét mặt cô vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, vội vàng đẩy anh ra:
không...em không muốn ở đây...


Sợ gì chứ? lẽ nào ở đây còn có ai khác à mà em sợ?
Bắc Minh Dục ôm chặt lấy cô, vừa hôn cô vừa nói:
Đừng xấu hổ, sẽ không có ai nhìn thấy đâu.

Lương Nặc vẫn cố đẩy anh ra:
Hay là.... hay là chúng ta về thành phố đi.

......
Lời cô còn chưa nói dứt thì cô liền nghe thấy tiếng khóa váy cô bị kéo ra, cô ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Dục thì anh như thực sự dấn thân vào trận chiến rồi, cô lấy tay đập vào vai anh:
Chúng ta làm thế này không được....


Sao lại không được?
Bắc Minh Dục không còn đủ kiên nhẫn nữa, anh nói lạnh lùng:
Hoặc là em im lặng không được nói gì hoặc là nghe lời anh với thái độ hợp tác, em chỉ được chọn 1?

Lương Nặc trừng mắt nhìn anh:
Đồ bá đạo.

Lời cô vừa dứt như đã bị anh nuốt chửng vào bụng mà không nói thêm được gì nữa.
Nửa đêm gió trên núi bắt đầu thồi, ánh đèn của ngàn vạn ngôi nhà đã tắt thế nhưng tiếng nhạc thì vẫn vang lên từng nhịp cao thấp du dương bên cạnh hai người....
Sáng ngày hôm sau Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc tới một căn hộ làm dịch vụ du lịch vườn nhà gần đó ăn cơm trưa rồi mới đưa cô về nhà, trước khi đi, anh đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt liền thay đổi có chút khó coi.
Lương Nặc nhìn anh đoán hỏi:
Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải.....hôm qua anh đối xử như thế với An Tử Đan nên phu nhân trách phạt anh?


An Tử Đan?
Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng:
Cô ta là cái gì chứ? em tưởng Cô anh thực sự để tâm tới cô ta à?


Hả?
Lương Nặc ngạc nhiên không hiểu:
Ý anh là nói An Tử Đan....


Anh chẳng nói gì cả.
Bắc Minh Dục nhanh chóng chấm dứt chủ đề, bàn tay đưa lên vuốt mái tóc cô:
Em thà chịu bị chặt tay để có được sự đồng ý của Cô, nếu bà ấy mà vẫn cond quá đáng thế này thì em thấy anh còn có thể nhịn không?

Khóe mắt Lương Nặc đỏ ngầu lên, cô cúi mặt nắm lấy tay anh:
Đều là do em tự nguyện, anh đừng có mà cãi nhau với phu nhân, cho dù có những lúc bà ấy hơi ác nghiệt nhưng bà ấy cũng là người đối tốt nhất với anh trên thế giới này.

Ngộ nhỡ một ngày nào đó, lời dự đoán kia trở thành sự thật, cô là người sẽ hại anh, thì không cần Bắc Minh phu nhân nói ra thì bản thân cô cũng sẽ tự rời khỏi anh.
Tới khi đó, Bắc Minh phu nhân trở thành người duy nhất trên thế giới này thương yêu anh.

Em không hận Cô đã làm những gì với em à?

Lương Nặc sụt sịt, lắc đầu:
Không hận.

Thực ra, cho dù Bắc Minh phu nhân có uy hiêp cô nhiều hơn thế, thậm chí là ép cô thì Lương Nặc cũng không hận bà ta, bởi vì, cô biết rõ, tất cả những gì Bắc Minh phu nhân làm đều là vì muốn tốt cho Bắc Minh Dục.
ÁNh mắt Bắc Minh Dục lóe lên sự do dự, anh đơ người nhìn Lương Nặc hồi lâu mới nói:
Cô đối xử với em như vậy mà em cũng không hận, vậy nếu một ngày em biết được anh đối với em....

Tít tít tít...
Lời Bắc Minh Dục còn chưa nói hết, điện thoại anh bỗng đổ chuông, lời nói bị cắt ngang, Lương Nặc vội vàng chỉ vào điện thoại anh nói:
Điện thoại anh kêu kìa, liệu có phải là liên quan tới việc vừa nãy không? Anh nhanh nhận đi.

Không có thời điểm thích hợp, Bắc Minh Dục cũng không hỏi tiếp nữa.
Một lúc sau khi anh cúp điện thoại, không khí như thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng, tàn nhẫn, dường như trong ánh mắt còn thấp thoáng sự thù hằn.
Lương Nặc lo lắng:
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?


Không có gì!

Bắc Minh Dục tuyệt nhiên không nói thêm về chuyện này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 1001 Đêm Tân Hôn.