Chương 330: Lý Tranh Diễn Anh Điên Rồi
-
1001 Đêm Tân Hôn
- Thiên Nam Hy
- 1821 chữ
- 2020-05-09 12:49:34
Số từ: 1812
Nguồn: Facebook Tiểu Thuyết Hoa Hồng
Kỷ Sênh không có cách nào để tin vào tai mình, cô trợn mắt lên:
Sao...sao lại có thể như vậy? anh ấy là người bạn tốt nhất của anh!
Lúc trước, cô phối hợp với câu ta diễn kịch để làm cho Tiểu Nặc Nặc bỏ cuộc, điều kiện là cậu ta phải đưa cô đi đúng không?
Ngoài sự âm thầm giúp đỡ của Bắc Minh Dục, Kỷ Sênh căn bản không thể rời khỏi Hải Thành dễ dàng như vậy, mà còn có thể tránh được tai mắt của Lý Tranh Diễn và Lý Dung.
Lẽ nào chỉ vì anh ấy giúp tôi rời khỏi đây mà anh lại giết anh ấy?
Không, đương nhiên không chỉ có điều đó!
Vậy rốt cuộc còn có lý do gì khiến anh làm vậy?
Lý Tranh Diễn cười nhếch mép:
Cô không hiểu thật?
Tôi không hiểu!
Từ giờ phút khi cô ở trong bệnh viện cô nói rằng trong lòng cô chỉ có cậu ta, và cả giây phút cô nhẫn tâm bỏ đi đứa con của tôi, tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ nhất định không tha cho Minh Dục!
Kỷ Sênh lại thút thít, chất vấn:
Là tôi đã hại chết anh ấy?
Cô giết hại hai đứa con của tôi nhưng lại phuổi mông mà đi nhẹ nhàng như thế, ai khiến cô không nỡ nhất thì tôi sẽ ra tay với người đó! Tình bạn mười năm thì sao chứ? Trong hai phần mộ này chính là cốt nhục của tôi đấy cô biết không hả?
Hai mắt anh đỏ ngầu lên, sự điên loạn đó làm cho Kỷ Sênh như đóng băng cả người lại....
Lý Tranh Diễn, anh điên rồi!
Đúng, sự điên loạn của tôi cả đời này đều do cô – Kỷ Sênh mà ra, nếu cô đã thích Minh DỤc tới vậy, có cần tôi tiễn cô đi gặp cậu ta không?
Kỷ Sênh đột nhiên rùng mình, nghĩ tới đứa con gái đang ở nước ngoài, cô điên loạn lắc đầu:
Anh không thể đối xử với tôi như vậy!
Nếu cô có thể quỳ ở đây ba ngày ba đêm thì tôi sẽ tha cho cô, sẽ để cô đi.
Lý Tranh Diễn dường như sớm đã nghĩ ra hình phạt dành cho cô, anh ta nói ra mà không cần đắn đo suy nghĩ.
Kỷ Sênh nhìn vào hai phần mộ.
Hai năm trước, đúng là cô đã bỏ đi một đứa con.
Được! Nói lời giữ lời, tôi quỳ ba ngày ba đêm anh sẽ phải thả tôi đi....
.................
Lương Nặc càng ngày càng mơ thấy Bắc Minh Dục thường xuyên hơn.
Có một ngày, cô ngủ quên đi trong phòng làm việc ở Bác Thụy, mơ thấy Bắc Minh Dục xuất hiện trước mặt cô, hôn vào mặt cô, nhưng tới khi cô tỉnh lại, thì lại không phát hiện ra bất kì điều gì cho thấy anh từng xuất hiện.
Chỉ có thư ký Tôn đang đứng nghiêm trang bên cạnh cô, chỉ tay vào mặt cô nói:
Thiếu phu nhân, lau đi kìa? Chảy cả nước miếng ra rồi....
Lương Nặc giật mình, vừa với tay lấy giấy lau mặt vừa nói:
THư ký Tôn, tôi lại mơ thấy thiếu gia rồi, anh ấy thay đổi nhiều lắm, tôi sắp không nhận ra anh ấy nữa rồi.
Thư ký Tôn với nét mặt không thay đổi, nói vẻ từ tốn:
Ngày thì suy nghĩ, đêm thì lại mơ...thiếu phu nhân cô đừng đau lòng quá.
Có phải tôi bị mắc bệnh thần kinh rồi không?
Lương Nặc nói vẻ bất lực:
Có lúc đánh răng đang nhìn vào gương, cứ nhìn một lúc lại biến thành khuôn mặt của thiếu gia.
..........
thư ký Tôn:
Chắc là do cô vừa mới tới Bác Thụy, chưa thích nghĩ được với cường độ làm việc cao độ như vậy thôi.
Lương Nặc thấy lúng túng, nói thì nói là cô tới Bác Thụy làm việc nhưng cô không thể đọc hiểu được những bảng báo cáo với những số liệu phức tạp kia.
Đặc biệt là trong vòng nửa năm khi mà Lương Bác Văn tiếp quản và điều hành, từng bước quốc tế hóa tập đoàn.
Rất nhiều bảng báo cáo và giấy tờ có liên quan tới các hợp đồng của các công ty ở nước ngoài.
Đa phần đều là tiếng anh, cô đọc tạp chí hay tiểu thuyết còn được, chứ xem những tài liệu chuyên ngành thì đúng là gần như điên mất, vậy nên đa số các tài liệu đều là do thư ký Tôn xử lý, cô thường gục đầu ngủ lúc nào không biết.
Thư ký Tôn, có phải anh cảm thấy tôi thật vô dụng không?
Làm gì có!
Thư ký Tôn lắc đầu, nói vẻ nghiêm túc:
Thiếu phu nhân chẳng qua cũng chỉ là cô gái mới hai mươi tuổi, nhưng đã có khả năng như vậy rồi, không phải cô gái trẻ nào cũng làm được như cô đây, tôi không cảm thấy cô vô dụng chút nào.
Anh không cần khen tôi, thực ra.....
Thiếu phu nhân, chẳng phải nghe nói Hải Thành có một ngôi chùa rất linh thiêng à? đi tới đó cầu khấn đi!
lời của Lương Nặc đột nhiên bị thư ký Tôn cắt ngang, anh ta nói:
Hoặc là, ở những nơi được Thần Phật phù hộ cô có thể gặp được thiếu gia trong mơ thì sao.
Lương Nặc nghe thấy vậy liền quên mất lời cô định nói vừa rồi.
Trong đầu cô chỉ còn nghĩ tới một điều duy nhất: đó là được gặp thiếu gia trong mơ.
Lương Nặc ăn xong cơm trưa liền quyết định ngồi tàu điện ngầm đi tới chùa, chỉ là không ngờ rằng, cô vừa mới đi, thì ở tập đoàn Bác Thụy, trong một phòng làm việc khác đang có một âm mưu.
Có thật là chỉ có một mình nó đi không?
Lương Bác Sinh hỏi trợ lý vẻ hoài nghi.
Người trợ lý gật đầu:
Đúng vậy, thư ký Tôn vẫn ở trong phòng làm việc, bên cạnh nhị tiểu thư cũng không có một người vệ sĩ nào.
Ánh mắt Hứa Thư Á lóe lên một âm mưu, cô ta bảo trợ lý đi ra ngoài trước, sau đó tiến lại gần Lương Bác Sinh bóp vai cho ông ta, vừa bóp vừa cười nói:
Chồng à! cái con bé Lương Nặc đó nửa năm trở lại đây thay đổi cũng không ít, nếu cứ để mặc cô ta ở trong công ty muốn làm gì thì làm, nói không chừng nửa năm nữa chúng ta cũng bị tống cổ ra ngoài ấy.....
Những điều em vừa nói anh đều biết, nhưng bây giờ anh có thể có cách gì được?
Hứa Thư Á ghé miệng sát tai ông ta, nói khẽ:
Chị dâu bây giờ đang bệnh thế, tinh thần không bằng trước, nếu bây giờ chúng ta tranh thủ lúc này bắt cóc Lương Nặc rồi đưa nó đến uy hiếp chị dâu giao nộp cổ phần có được không.....
Lương Bác Sinh đột nhiên cười lớn:
Đúng là làm việc lớn không được nhẹ tay!
............
Vốn dĩ Lương Nặc muốn gọi điện cho Kỷ Sênh, không kể trước đây Kỷ Sênh chỉ hoàn toàn đóng kịch hay có một chút thích Bắc Minh Dục, nhưng bây giờ người cũng đã mất rồi, những việc trước đây cô cũng không so đo làm gì.
Nhưng, điện thoại luôn trong tình trạng không liên lạc được, dường như đang ở trong vùng không được phủ sóng.
Cô lập tức một mình ngồi tàu điện ngầm để đi tới ngôi chùa trên núi.
Ngày xưa cô cùng với Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn – ba người cũng nhau tới đây, nghe nói muốn linh nghiệm thì nhất định mỗi năm phải tới một lần, cô đã mua hương quỳ xuống cầu khấn, xin phật A Di Đà phù hộ: hi vọng Bắc Minh Dục vẫn chưa chết.
Hi vọng có một ngày, anh có thể trở về.
Không kể với tâm thế hay thân phận thế nào.
Hôm nay là ngày đi làm chứ không phải cuối tuần, vì vậy người đi chùa không phải rất đông, dưới núi muốn bắt xe cũng khá khó, đang định đi ngồi tàu điện ngầm thì lúc này một chiếc taxi liền chạy tới.
Trong xe đã có một người đàn ông nhìn có vẻ hung dữ đang ngồi.
Tiểu cô nương, bắt xe không? ở đây cách trung tâm thành phố còn khá xa, xe tôi bên trong đã có một khách rồi, nếu cô đi thì tính cô rẻ một chút.
Lương Nặc lắc đầu:
Tôi đi tàu điện ngầm.
Tài xế liền lái chầm chậm theo cô nói cố:
Tiểu cô nương, coi như cô thương tôi đi, đúng lúc tôi cũng đang lái về thành phố, hai người cùng ngồi cũng được mà, không đắt mà lại tiện chứ không đâu.
Lương Nặc cảm thấy tài xế có chút vấn đề, nếu đã có khách rồi thì đương nhiên người ta sẽ trả tiền, việc gì nhất định phải lôi kéo cô.
Không cần đâu, tôi muốn ngồi tàu điện ngầm hơn.
Nhớ tới lần trước trong khách sạn cô bị một tên đóng giả nhân viên phục vụ đánh hôn mê, bây giờ cô sẽ không dễ dàng tin vào người lạ nữa.
Cô đang định đi ngang qua chiếc xe taxi để đi tới điểm bus bắt xe đến trạm tàu điện ngầm, đột nhiên người đàn ông hung tợn ngồi phía sau xe nhô người ra, nắm lấy cổ tay cô lôi mạnh vào trong xe.
Cô sợ hết hồn, hét lớn:
Bỏ tôi ra! Cứu mạng.....
Người đàn ông hung tợn bịt miệng cô lại, Lương Nặc tranh thủ lúc anh ta chưa dùng lực mà cắn mạnh vào tay anh ta, lấy hết sức nghiến răng lại, lập tức máu trên tay hắn ta chảy ra.
Người đàn ông tức điên lên, dang tay ra giáng cho cô một cái tát.
Bốp một cái, Lương Nặc ngã xuống đất, má cô đỏ ửng hằn vết năm ngón tay của người đàn ông, đầu gối xô xước ra chảy máu.
Con mẹ mày, mày vẫn tưởng mày là Bắc Minh thiếu phu nhân của ngày xưa à? đồ rẻ tiền, dám cắn ông mày!
người đàn ông vừa gầm lên vừa lấy chân đạp vào người cô.
Bỏ cô ấy ra.
Đột nhiên trong giây phút đó, một tiếng nói khàn khàn truyền đến từ một nơi không xa, khí thế giống hệt với Bắc Minh Dục, cô dường như đơ người choáng váng ra.