Chương 411: Trừ khi mặt đó của anh không được
-
1001 Đêm Tân Hôn
- Thiên Nam Hy
- 1806 chữ
- 2020-05-09 12:49:53
Số từ: 1802
Nguồn: rosenovel.com
Cổ họng Lương Nặc vẫn chưa khỏi, cô nói khẽ:
Đỗ Minh Hàn chắc là bị bệnh rồi, hơn nữa là bệnh không hề nhẹ!
Ừm!
Bắc Minh Dục vuốt vuốt má Lương Nặc rồi lại cúi đầu xuống hôn cô:
Bác sĩ riêng của ông ta trùng hợp là anh cũng có quen biết, nghe nói hai mươi năm trước ông ta đã mắc bệnh thần kinh, khi phát bệnh thì có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.
Cái cảm giác bị người khác bóp cổ ngăn lại mọi hơi thở, chỉ cần nghĩ lại cả người Lương Nặc co rúm vào.
Bắc Minh Dục ôm chặt cô vào lòng, khẽ dỗ dành:
Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với ông ấy, sau này sẽ không để ông ta làm hại tới em nữa.
Vâng!
Lương Nặc ở cùng một bệnh viện với nhị thái thái.
Dù sao thì cô cũng chưa thể ra viện ngay nên có lúc đã đi tới phòng của nhị thái thái nói vài câu chuyện thường ngày, đa phần thời gian đều cố gắng tránh xa những chuyện không vui.
Không ngờ cô còn chịu tới thăm tôi!
nhị thái thái nói vẻ cảm động.
Nhị thái thái bị thương ở cổ vì vậy vận động khó khăn, Lương Nặc giúp bà ta đắp lại chăn rồi nói:
Dù sao thì tôi cũng không có việc gì, tới nói chuyện cho đỡ buồn, thực ra nhị thái thái chỉ là miệng nói lời có vẻ khó nghe nhưng tôi biết trong lòng bà không hề có ác ý.
Ai nói vậy chứ?
nhị thái thái bĩu môi, lại hỏi:
Tịch Nam mấy ngày nay không thấy tới thăm tôi, cô có tin tức gì của nó không?
Lương Nặc lắc đầu:
Tôi và nhị thiếu gia không thân nhau.
Cũng đúng, nó chẳng thân với ai ở Thẩm gia cả.
Nhị thái thái ánh mắt đượm buồn:
Nếu không phải tôi, thì chắc giờ cuộc đời nó tươi đẹp hơn nhiều rồi.
Nhị thiếu gia bây giờ thực ra cũng khá ổn đấy chứ!
Lương Nặc nhớ tới chuyện hôm trước:
Lần trước tôi còn nhìn thấy anh ấy và bạn gái chơi với nhau rất vui vẻ mà!
Chỉ có điều hình ảnh không được dễ kể lại cho lắm.
Nhìn thái thái cười khểnh tự chế giễu:
Đợi tới khi tôi chết đi rồi thì cuộc sống nó mới ổn thực sự được.
..................
Khi Lương Nặc quay về Thẩm gia thì đã là hai ngày sau đó.
Sau sự viêc xảy ra với cô Đỗ Minh Hàn gọi điện tới tỏ ra rất hối hận, nhưng Lương Nặc cũng chỉ nói cùng một hai câu qua quýt cho xong chuyện, sau đó cũng không nhận điện thoại của ông ta nữa.
Cô không để cho Bắc Minh Dục tới đón cô mà tự mình bắt xe về.
Nhưng khi vừa về tới Thẩm viên, người làm dùng ánh mắt thật không bình thường để nhìn cô, dường như có chút thương hại, lại có chút khinh bỉ.
Người làm chạy đi thông báo với Phúc Bác.
Phúc Bác lập tức chạy ra tiếp đón:
Tam thiếu phu nhân nhanh thế đã xuất viện rồi à? sao không nói với tôi, để tôi cho người đến bệnh viện đón.
Không sao, dù gì tôi cũng không có hành lý.
Lương Nặc nói xong liền đi lên lầu, Phúc Bác đột nhiên chặn đường cô lại:
Tam thiếu phu nhân đợi đã.
Sao thế?
Đại thái thái nói phòng ở trên lầu cần phải sửa sang lại, vì vậy cô chịu thiệt thòi chút, ở tạm dưới tầng một một thời gian.
Phúc Bác nhìn cô chằm chằm, nói khách khí nhưng lại như có sự ra lệnh.
Lương Nặc đơ người ra:
Nhưng tôi đâu có nhìn thấy thợ sửa đâu?
Lát nữa sẽ tới!
Tầng một chẳng phải là tầng mà người làm ở à?
Lương Nặc biết rõ nhưng cố hỏi:
Đại thái thái làm vậy là muốn....
Phúc Bác, ai đến đấy?
Lúc này, tiếng một người phụ nữ õng ẹo vang lên nghe trầm bổng lúc gần lức xa, tiếng nói đó nghe lại rất quen thuộc, quay đầu ra nhìn, trong giây phút đó, Lương Nặc đần người ra.
Hóa ra là cô?
Đặng Tử Manh chỉ tay vào Lương Nặc, sau đó hất mái tóc mình ngược lên, đặt mình ngồi xuống ghế sô pha, gác chân lên với nhau vể che phần giữa đi vì mặc máy quá ngắn, để lộ ra hai chân trắng nõn nà, nói với Phúc Bác:
Tôi muốn ăn trứng ốp lòng đào, bảo nhà bếp làm cho tôi!
Vâng, Đặng tiểu thư.
Lương Nặc nhìn cảnh này nhưng vẫn như chưa thật tin vào mắt mình:
Sao cô lại ở đây? Cô và nhị thiếu gia.....
Hức!
Đặng Tử manh đưa ngón tay trỏ đặt lên môi vẻ gợi cảm rồi nhếch mép cười, đuôi mắt kéo dài ra:
Tôi và nhị thiếu gia bây giờ không hề có bất kì quan hệ gì, sau này chúng ta là chị em cũng phục vụ một người đàn ông là tam thiếu gia.
Lương Nặc nghe như sét đánh ngang tai:
Cô....cô nói cái gì?
Tôi nói, mẹ cảm đã chọn tôi làm người phụ nữ của tam thiếu gia, có điều tam thiếu gia chẳng mấy mặn mà với tôi, vì vậy, bây giờ tôi tới đây trước một thời gian sống ở đây cùng với tam thiếu gia để gây dựng tình cảm.
Lương Nặc tức giận chỉ muốn nhảy bổ vào cô ta:
Nhưng ngày hôm đó rõ ràng cô và nhị thiếu gia, lại còn có một người đàn ông khác cùng nhau.....
Lương Nặc không nói được hết câu vì ngượng mồm.
Đặng Tử Manh huýt sáo một tiếng, tỏ ra khinh bỉ:
Ba người cùng nhau chứ gì? Như thế thì đã làm sao? Mọi người ai cũng là người trưởng thành rồi, tình nguyện chơi đùa với nhau mà thôi, lẽ nào còn phải yêu cầu tôi vẹn nguyên khi gả cho người khác?
Cô....cô đúng là cái đồ không biết hổ thẹn.
Lên giường với nhị thiếu gia, bây giờ lại còn quyến rũ em trai của nhị thiếu gia, đúng là không còn coi luân lí ra cái gì.
Lúc này Phúc Bắc bê hai đữa trứng ốp lòng đào ra, đưa cho Lương Nặc và Đặng Tử Manh mỗi người một đĩa:
Đặng tiểu thư, trứng ốp lòng đào cô yêu cầu đây ạ!
ông ta lại quay ra nói với Lương Nặc:
Tam thiếu phu nhân, cô có muốn thử không?
Cô ta bây giờ còn có thể nuốt được à? để đấy đi, lát nữa tam thiếu gia sẽ về.
Đặng Tử Manh đột nhiên nói.
Lương Nặc nhận lấy cũng không được, không nhận cũng không xong, cô lập tức cầm lấy đĩa trứng đổ thẳng vào thùng rác:
Thiếu gia không thèm ăn cái này, tự cô ăn hết đi!
Thế mà tối ngày hôm đó, chúng tôi ăn với nhau vui vẻ lắm!
Đặng Tử Manh ướn ẹo người nói.
Nói tới tào tháo thì tào tháo đến.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói kính cẩn của người làm:
Tam thiếu gia.
Cả Lương Nặc và Đặng Tử Manh đều quay đầu cùng lúc ra nhìn, Bắc Minh Dục vừa mới bước vòa, còn chưa kịp chú ý thấy Lương Nặc đã xuất viện, Đặng Tử Manh liền nhày bổ đến.
Hai tay cô ta ôm lấy cánh tay Bắc Minh Dục rồi sờ mó lung tung, hếch mặt lên nhìn anh nhõng nhẽo:
Tam thiếu gia, sao bây giờ mới về, trứng ốp nguội hết cả đi rồi kia kìa!
Dây thần kinh trên trán Bắc Minh Dục giật lên đùng đùng, lạnh lùng kéo tay cô ta ra.
Đừng động vào tôi!
Chúng ta cặp vợ chồng chưa cưới đấy!
Đặng Tiểu Manh lấy tay che miệng cười điệu đà, cả người như đang rung lên:
mẹ cả bảo chúng ta gây dựng tình cảm, em không chạm vào anh thì em biết gây dựng tình cảm với anh kiểu gì chứ?
Tôi không có cảm giác gì với cô cả!
Bắc Minh Dục không chút nể mặt, lấy tay kéo mạnh tay cô ta đẩy ra xa.
Khuôn mặt Lương Nặc vốn dĩ cũng ảm đạm nhưng nhìn thấy như thế cô nở nụ cười, khẽ gọi:
Thiếu gia!
Lúc này Bắc Minh Dục mới chú ý thấy phía trong kia còn có một người phụ nữ.
Ai cho phép em xuất viện hả?
Lương Nặc nhìn anh vẻ vô tôi, chỉ tay vào cổ họng:
Bác sĩ nói cổ họng em khỏi rồi, nếu anh thích em còn có thể hát cho anh nghe nữa này.
Đặng Tử Manh tắt hẳn nụ cười, cô ta phụng phịu giả vờ thân thiết:
Tam thiếu gia, anh đúng là thiên vị quá đấy!
Bắc Minh Dục tiến lên phía trước kéo Lương Nặc vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nói:
Cô ở lại Thẩm gia cũng chỉ là tự chuốc khổ vào thân thôi.
Ha!
đôi mắt Đặng Tử Manh sắc như dao, khẽ cười nói:
Nhưng em có hứng thú với anh.
Ngoài Thẩm Tịch Nam ra, đây là người đàn ông đầu tiên cô ta thấy đối xử lạnh nhạt với cô ta như vậy.
Kể cả không phải vì nhan sắc của cô ta thì cũng nên vì thanh thế Đặng gia của cô ta chứ?
Tự hạ thấp mình!
Nụ cười Đặng Tử Manh càng thêm lạnh lùng, với bộ dạng nhất định sẽ giành được thứ mình muốn
Cứ đợi đấy rồi xem, nhất định em sẽ làm cho anh phải lên giường của em.
nói xong, cô ta đột nhiên ngưng lại, cố ý liếc nhìn Bắc Minh Dục từ trên xuống dưới, cười ha ha:
Trừ khi phương diện đó của anh không được, không làm thỏa mãn được em.
Lương Nặc thực sự muốn hỏi xem rốt cuộc da mặt cô ta dày tới cỡ nào.
Đặng tiểu thư, cô tự trọng một chút!
Sinh con trai rồi còn giả vờ thuần khiết cái nỗi gì?
Lương Nặc phẫn nộ, kéo tay Bắc Minh Dục đi ra khỏi phòng khách, đúng là không chấp nhận được khi đứng cùng con người như Đặng Tử Manh, người ở lại thì thở hắt ra một tiếng, quay người bước chậm rãi lên trên cầu thang giống như một con mèo.
Đúng lúc đang nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt hận thù của Thẩm Tịch Nam như đang muốn bóp chết cô ta ngay lập tức.