Chương 10: Thứ Hai, Ngày 04 Tháng 7: Nắng, Gió Lớn
-
33 Ngày Thất Tình
- Bào Kình Kình
- 2196 chữ
- 2020-05-09 04:02:05
Số từ: 2179
Dịch giả : Trần Cẩm Ninh
Nhà phát hành Quảng Văn
Nhà xuất bản: Văn học
Mơ mơ màng màng ngủ cả một ngày, khi tỉnh dậy đã là năm giờ sáng ngày hôm sau. Nhìn hộp sữa quá hạn có lẽ sẽ trở thành bạn tri kỉ trên con đường đời dài đằng đẵng sau này của tôi. Tôi ngồi trên giường, dựa vào cửa sổ, ngây ngốc rất lâu. Tôi tưởng tượng bản thân mình là một viên đá mọc rêu xanh, đến từ một tỉ năm trước, không cần suy nghĩ, cũng không cần ngụy trang, càng không cần ra vẻ êm xuôi, đi khắp nơi nịnh nọt.
Tôi chỉ là một hòn đá, thậm chí đến hít thở cũng không cần.
Suy tưởng lan man này khiến tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều. Chớp mắt đã qua tám ngày, trong tám ngày ấy, tôi rõ ràng có thể túm áo anh ta khóc lóc, hoặc hắt a-xít lên gương mặt ngọt ngào của cô bạn thân kia, hay cầm dao lam tự hành hạ bản thân. Nhưng tôi không làm gì hết, đến hồi tưởng tôi cũng kìm nén chính mình, tâm trạng của tôi cẩn thận dè dặt, đúng khuôn phép hơn so với bất cứ lúc nào. Bước đầu tiên tôi đã làm được, không giữ thể diện cho đôi tự biên tự diễn thích đóng kịch ấy, không cho họ bất cứ phản hồi nào khiến họ kích động, bước này tôi đã làm được.
Nhưng cũng tiêu hao sạch toàn bộ sức lực của tôi.
Con thạch sùng khi gặp nguy hiểm tuyệt đối không phí sức dây dưa, lập tức đứt đuôi tháo chạy. Nhưng thứ thực sự giày vò có lẽ là quá trình mọc lại cái đuôi ấy.
Tôi mơ hồ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào để đi về phía trước. Nếu là mong ước anh ta quay lại, đến vết bẩn kinh khủng nhất trên cơ thể có lẽ cũng sẽ coi thường tôi; nhưng kết quả của việc dốc hết sức, sống chết chịu đựng lại chính là cơ thể phản bội tôi.
Tôi muốn trốn đi, bên ngoài vẫn có gió và nắng đẹp, trong mắt tôi cũng chỉ là một màn mưa sầu gió tủi, tôi chỉ muốn trốn trong nhà, đợi cái đuôi của tôi mọc lại. Từ góc độ kĩ thuật mà nói, chẳng có chướng ngại nào không thể vượt qua, vì bây giờ cho dù là giấy vệ sinh trên taobao[1] cũng có bán.
[1] Taobao: trang web mua bán online của Trung Quốc.
Tôi lấy điện thoại ra, muốn gọi cho sếp Vương xin nghỉ vài ngày.
Sếp Vương trầm mặc hồi lâu bên đầu dây bên kia, sau đó mới nói, bây giờ cô ra ngoài ăn bữa cơm với tôi.
Tôi nhìn mình trong gương, không chỉ đầu tóc rối bù, hình dung một cách hay ho hơn, người trong gương khô quắt, trắng nhợt, toàn thân trên dưới chỉ còn lại bọng mắt coi như còn đẫy đà.
Sếp Vương thấy tôi im lặng hồi lâu, liền mất bình tĩnh, gào lên,
Nhà hàng Phúc Môn, mười hai giờ, đến muộn trừ lương!
.
Tôi suy sụp hoàn toàn, đúng thật là, cuộc đời biến đổi vô thường không nơi trốn chạy, muốn bịt tai trộm chuông cũng có người cầm ống nhòm quan sát bạn.
Tôi lấy hết dũng khí nhìn lại mình trong gương một lần nữa, sau đó hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ cải thiện bề ngoài của mình, bởi tôi nghĩ sếp mời, nếu không phải thịt dê nhúng, thì là cơm bình dân ở môt tiệm nhỏ bên đường, cho dù trên áo còn dính kem đánh răng, tôi vẫn thản nhiên ra khỏi nhà.
Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm lịch sự mở cửa cho tôi, ánh sáng lấp lánh ào đến, xung quanh đều là âm thanh leng keng phát ra từ những bộ đồ ăn bằng bạc, nam có nữ có, ai nấy đều mặc giống Barbie và Kenny, phía dưới tôi đi giày thể thao, phía trên mặc áo len chui đầu của Nike, gấu áo dính một vệt kem đánh răng.
Sếp Vương chăm chú nhìn tôi từ xa với mặt mặt sửng sốt. Tôi thầm nghĩ trong lòng, không ổn, sếp Vương mời tôi đến cái nơi dùng bữa trung bình một lần tiêu hơn một trăm tệ, nếu không phải muốn nướng thì là muốn nhúng nước tôi.
Tôi đứng đối diện với sếp Vương, cung kính nói,
Tổng giám đốc Vương, tôi đến rồi
. Sếp Vương nhăn mặt, liếc tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nói:
Ôi, thật muốn giả vờ không quen cô
.
Nhân viên phục vụ bước chân không hề phát ra tiếng động như âm hồn đứng sau lưng tôi, lén lén lút lút kéo ghế cho tôi, tôi vung tay một cái xém chút vỗ lên mặt anh ta,
Không cần, tôi tự làm
.
Nhân viên phục vụ đoán được loại như tôi không có khả năng sẽ đến chiếu cố lần thứ hai cho nên dũng cảm khinh khỉnh nhìn tôi một cái rồi đi mất.
Tôi vô cùng sợ hãi ngồi xuống, sau đó ngây ngốc nhìn sếp Vương, chờ ông mở lời, vì trong lòng căng thẳng nên nhìn đâu cũng thấy kẻ địch. Tôi không hề sợ ông sa thải tôi chút nào, dù sao đã thảm tới cực điểm rồi, bi kịch lớn hơn nữa đối với tôi mà nói chỉ là điểm tâm sau bữa ăn mà thôi. Điều tôi sợ là đột nhiên sếp Vương lên tiếng nói với tôi:
Tiểu Tiên à, thực ra đối với cô tôi luôn…
Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần sếp Vương nói ra những lời như vậy, tôi sẽ dứt khoát cất bước đi ngay.
Nhưng sếp Vương bình tĩnh, ôn hòa, đưa tay ra dấu rất đẹp, nhân viên phục vụ giống như âm hồn liền xuất hiện sau lưng tôi, rót đầy rượu vang vào cốc trước mặt tôi.
Rượu này là của Chile, cô thử đi, có vị anh đào và chocolate đen
.
Tôi ngoan ngoãn bưng cốc lên nếm thử, quả nhiên là hàng thượng hạng so với Trường Thành Thiên Hồng[2] thêm Sprite mà tôi tự chế, nếm kĩ thấy trong miệng tràn đầy hương vị nhân dân tệ thơm lừng, mới mẻ.
[2] Trường Thành Thiên Hồng: một loại rượu vang của Trung Quốc.
Tôi đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được liền hỏi:
Tổng giám đốc Vương, trưa thế này gọi tôi ra uống rượu là có việc ạ?
.
Sếp Vương nói lảng sang chuyện khác,
Rượu này mà ăn cùng thịt lợn là tuyệt nhất, cô không theo đạo Hồi chứ?
.
Có phải ông muốn sa thải tôi?
.
Đừng có nghĩ vớ vẩn, thế hệ các cô, sao mà cả nam lẫn nữ đều có mắc chứng bệnh đa nghi, hay suy nghĩ thế nhỉ?
.
Vậy ông có ý đồ gì với tôi à?
.
Sếp Vương run tay, dĩa rơi xuống đĩa tạo ra âm thành giòn giã.
Hoàng Tiểu Tiên! Cô lớn bằng con gái tôi, tôi có ý đồ gì với cô? Tôi điên mẹ nó rồi
.
Nhìn vẻ mặt thất kinh của sếp Vương, tôi cảm thấy yên ổn trong lòng, nhân lúc cảm giác da mặt vẫn còn dày, tôi vội hỏi rõ ngọn ngành,
Vậy rốt cuộc ông muốn làm gì? Ông khiến tôi rất bất an đấy
.
Sếp Vương lại xếp lại chiếc dĩa, im lặng một lúc với sắc mặt khó hiểu, kì lạ, sau đó ánh mắt dừng ở nơi khác,
Tiểu Vương nói với tôi, hôm cô gặp khách hàng đã bị ngất, gần đây không nghỉ ngơi cũng không ăn uống tử tế hả?
.
Tôi gật đầu.
Bởi vì thất tình?
.
Tôi gật đầu.
Chuyện cỏn con! Làm gì mà cực đoan đến vậy! Mấy người ngu ngốc các cô thật không hiểu nghĩ thế nào nữa
.
Trong lòng tôi dâng lên ngọn lửa phẫn nộ, thất tình thì thôi bỏ qua, bị người ta cười cũng thôi bỏ qua, dựa vào cái gì còn bị ông chủ nhân cơ hội giáo huấn.
Tôi cúi đầu, im lặng.
Bọn con trai bây giờ tình nghĩa ngàn cân cũng không bằng ngực to bốn lạng! Chúng là giống loài có mới nới cũ, cô đòi sống dọa chết có xứng đáng với chính mình không?
.
Tôi không nhịn được nữa, giận dữ nhìn sếp Vương, ông chẳng qua chỉ là sếp tôi, lại không phải kẻ lắm tiền nuôi tôi, ngoài thời gian làm việc, ông dựa vào cái gì mà cho quyền giáo huấn tôi,
Ai ai ai, ai tự tìm cái chết? Ông cũng có con gái, nếu như xấp xỉ tuổi tôi, có lẽ cũng từng thất tình một, hai lần ấy nhỉ? Nếu cô ấy thất tình rồi trở về nhà, ông cũng tùy tiện mắng cô ấy ngu ngốc như vậy à?
.
Sếp Vương không nói gì, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Thịt lợn nướng kèm lát chanh được bê lên, xem ra vô cùng hấp dẫn, sếp Vương bê phần của tôi qua, lấy dao xắt từng miếng cho tôi.
Không biết vì sao, những giọt nước mắt luôn bị tôi đè nén bỗng dưng trào ra, không sao ngăn được.
Tôi đã cố gắng làm tốt nhất…
.
Tôi cũng không nghĩ ra, rốt cuộc lí do lớn lao nào khiến tôi bật khóc kể lể với sếp của mình. Chẳng qua tôi không nhịn nổi, nhìn thấy sếp Vương chân tay lóng ngóng cắt miếng thịt lợn giúp tôi, đột nhiên tôi muốn trở về nhà, trở lại thành phố bé nhỏ của Sơn Tây ấy, gõ cửa nhà, không cần nói gì, chỉ cần ôm mẹ, nói với mẹ rằng con mệt rồi.
Tôi lấy khăn che mặt, tôi biết tôi đã mất bình tĩnh, lúc này tôi thực sự muốn tìm thấy điểm yếu của thế giới này, sau đó hung hăng, dùng toàn bộ sức lực đá nó một cái.
Sếp Vương chậm rãi mở lời,
Tôi không có cơ hội mắng con gái mình
.
Âm thanh xung quanh bỗng chốc rời đi, bốn bề trở nên vô cùng yên tĩnh.
Khi đó tôi nghĩ con bé ngốc nghếch vậy, sau này yêu đương, không tránh được bị lừa, đến lúc đó tôi nên khuyên bảo thế nào đây, đầu tiên chắc chắn phải gọi tên khốn ấy đến nhà, đánh cho một trận, rồi nói với hắn, cậu không có mắt, cuộc đời sau này không có nhiều hy vọng. Sau đó đưa con gái ra ngoài ăn bữa cơm, nói với nó, con xem, thức ăn ngon, rượu ngon, đều không thể vì con thất tình mà ngừng phục vụ, đúng vậy, răng đau không thể chịu được nhưng nó cũng không lấy nổi mạng con
.
Tôi bỏ khăn ăn xuống, nhìn xếp Vương, sếp Vương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kết quả, năm nó mười một tuổi, tôi và vợ li hôn, nó theo mẹ ra nước ngoài, hai, ba năm tôi với nó gặp nhau không đến một lần. Tới bây giờ, nó gọi điện cho tôi, tôi hận không thể đếm từng giây nói chuyện, đến giả vờ khách sáo cũng không muốn, tôi hỏi nó, gần đây có yêu đương gì không? Cô biết nó nói thế nào không, ‘Ông có quyền gì mà hỏi tôi chuyện đó’
.
Hai chúng tôi cùng lúc đều rơi vào trầm mặc, khách khứa xung quanh lớn tiếng cười nói, đẩy li đổi cốc, khi tiếng cốc chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, khiến người ta giật mình tỉnh lại.
Sếp Vương đặt thịt lợn nướng đã cắt trước mặt tôi,
Ăn đi, uống một ngụm rượu, ăn một miếng thịt
.
Tôi muốn nói cảm ơn nhưng lại thấy kì cục, thế là há lớn miệng ăn, uống, như bộ dạng sếp Vương yêu cầu.
Sếp Vương nhìn tôi, cười một cái.
Đó là nụ cười của người cha hiền hậu.
Trước khi đi, sếp Vương hỏi tôi:
Vẫn chuẩn bị nghỉ một thời gian à?
.
Tôi chưa nói gì, sếp Vương đã nói tiếp:
Làm xong vụ này rồi nói, được không?
.
Tôi gật đầu.
Về nhà tắm một cái, ngủ một giấc ngon, sửa sang lại mình, đừng làm cho một cô gái trẻ giống như hàng tồn kho vậy
.
Tôi gật đầu.
Trên tàu điện ngầm trở về nhà, tôi nhìn gương mặt mình phản chiếu trong tấm gương, trắng bệch, sưng vù, sắc mặt vô cảm, đây thực sự không phải là gương mặt khiến người ta yêu thích.
Tôi phải làm gì đó, đúng vậy, bị chiếc răng đau cướp mất cuộc sống, tin tức như vậy có thể lên tít báo, nhưng cũng thực sự khiến người ta bật cười.
Trở về nhà, tôi lập tức vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.