• 991

Chương 365: Anh có thể ở lại với tôi không?


Bệnh viện.
Lôi Tuấn Vũ mang theo một cơn gió lên thang máy, đầu mày nhíu chặt cho thấy tâm trạng không vui của hắn.


Tiểu Tuyết ở trong phòng bệnh tay cầm một cốc nước ấm, thất thần nhìn về phía cuối giường, ngay cả Lôi Tuấn Vũ đến rồi cũng không phát hiện.



Sao vậy? Sắp xếp không hài lòng?
Lôi Tuấn Vũ hai tay đút túi, mặt không chút biểu cảm. Nói thẳng, hắn nghĩ Tiểu Tuyết chắc hẳn phải hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.



Nếu nói lúc đưa Tiểu Tuyết đến bệnh viện, trong lòng hắn tràn đầy áy náy, thì hiện giờ, sau khi Tiểu Tuyết gọi hai cuộc điện thoại, suy nghĩ của hắn đã lập tức thay đổi. Có lẽ cô gái này không hề đơn thuần như vẻ ngoài. Lôi Tuấn Vũ gặp qua vô số người, cuộc điện thoại này có ý nghĩa gì, hắn rõ ràng hơn ai hết. Nhưng mà, trong thâm tâm, hắn dường như hy vọng cách làm của cô ta không phải là cố ý, chẳng qua chỉ là do hắn quá nhạy cảm mà thôi.


Tiểu Tuyết cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ, viền mắt lập tức đỏ lên.



Anh đến rồi…
Tiểu Tuyết có chút không biết làm sao.



Lấy đâu ra số điện thoại?
Lôi Tuấn Vũ không hề cho cô ta số điện thoại, chỉ nói với cô ta hôm nay sẽ đến thăm cô ta, giải quyết nốt một số chuyện.



Muốn kiếm được phương thức liên lạc với Lôi tổng không phải là chuyện khó.
Tiểu Tuyết chua xót nói,
Anh… các anh định bỏ rơi tôi ở đây sao?



Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nhếch nhếch khóe miệng, nói:
Tuy cô đã phải trả giá, nhưng nếu phải truy cứu trách nhiệm, e là nhân tố về phía cô còn nhiều hơn. Tiền của Thượng tổng và Bân Khách chắc cũng đủ để bồi thường tổn thất tinh thần cho cô. Trình độ chữa trị ở đây là hàng đầu, tôi đã thu xếp rồi, cô có thể ở đây đến khi sức khỏe hoàn toàn hồi phục. Về sau kết bạn phải mở mắt nhìn cho kỹ.



Những lời này thật sự làm Tiểu Tuyết đau đớn.


Dứt lời, Lôi Tuấn Vũ liền định bỏ đi.



Lôi tổng!
Tiểu Tuyết vội vàng gọi, từ giường bệnh vội vàng bước xuống, bởi vì quá gấp nên suýt nữa té ngã.


Lôi Tuấn Vũ tay mắt mau lẹ, nhanh chóng đỡ lấy thân thể mềm nhũn của cô ta. Thân mình Tiểu Tuyết không vững, cả người dựa vào cánh tay hắn, tư thế có chút chật vật, lại có chút mờ ám. Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt đầu mày tỏ rõ vẻ không vui.


Tiểu Tuyết gắt gao túm lấy cánh tay Lôi Tuấn Vũ nói, vô cùng đáng thương nói:
Lôi tổng, anh có thể đừng đi được không, tôi sợ lắm! Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ?! Anh có thể ở lại với tôi không?



Một giọt nước mắt từ trong mắt Tiểu Tuyết chảy xuống, giống như hạt châu đứt dây.


Lôi Tuấn Vũ không khỏi nheo mắt lại:
Cô cứ nằm xuống đã. Cô nói… muốn tôi ở lại cùng cô?!



Là ngữ khí chất vấn. Lôi Tuấn Vũ hiển nhiên không cảm thấy mình có cái nghĩa vụ này. Mục đch đến đây ban đầu của hắn hẳn phải là muốn cảnh cáo cô ta không được gọi điện thoại cho hắn. Kỳ thật, vốn dĩ gọi điện thoại cũng không có gì. Nhưng, khiến cho Lãnh Tử Tình không hài lòng hắn liền cảm thấy cần phải dứt khoát kết thúc.


Chuyện này dù sao cũng có liên quan đến hắn, hắn có trách nhiệm không thể chối cãi. Cho nên, những gì cần bồi thường cho Tiểu Tuyết hắn đã thu xếp ổn thỏa rồi. Tiền cho cô ta, đủ để cô ta mua nhà mua xe, đón ba mẹ đến đây, có một cuộc sống sung túc. Nếu cô ta còn cảm thấy chưa đủ, sau khi cô ta tốt nghiệp, hắn còn có thể sắp xếp cho cô ta một công việc khá lý tưởng. Đây là dự tính của hắn.


Nhưng mà, Tiểu Tuyết gọi điện thoại cho hắn, nói gì đó với Lãnh Tử Tình khiến Lãnh Tử Tình xưa nay luôn bình tĩnh lại phản cảm như vậy, sợ rằng hẳn phải là một chuyện đáng chú ý.


Ngữ khí của Lôi Tuấn Vũ khiến Tiểu Tuyết vừa quay lại giường mặt lúc đỏ lúc trắng, cô ta ấp a ấp úng nói:
Xin lỗi, Lôi tổng. Tôi quả thật sợ hãi vô cùng, tôi không biết phải tìm ai. Buổi tối tôi hoàn toàn không dám ngủ, vừa ngủ là sẽ gặp ác mộng! Tôi không biết phải tìm ai?! Tôi thật sự không biết phải làm thế nào!



Giọng nói nghẹn ngào mà khàn khàn khiến cho đầu mày Lôi Tuấn Vũ lại nhíu lại. Nghĩ ngợi, Lôi Tuấn Vũ nói:
Có cần người nhà của cô chăm sóc không?




Không cần! Không cần! Tuyệt đối không cần! Tôi không muốn để mẹ tôi biết! Hức--
Nghĩ đến mẹ, Tiểu Tuyết không khỏi òa lên khóc, hai tay ôm chặt lấy cánh tay, sao cô ta có thể để cho mẹ nhìn thấy tình trạng thê thảm này của mình chứ?! Nếu ba mẹ biết được chuyện này, không biết sẽ đau lòng đến mức nào…



Tiểu Tuyết, chuyện đã xảy ra rồi, cô phải đối mặt với hiện thực. Tôi sẽ bố trí y tá chăm sóc cho cô. Nhưng tôi hy vọng số tiền này có thể bù đắp cho cô. Cô còn trẻ, quên chuyện này đi, sống cho tốt nhé…
Nói xong, nhanh chóng viết một tấm chi phiếu, đưa cho Tiểu Tuyết.


Tiểu Tuyết nén nước mắt nhìn thoáng qua, chi phiếu như thế này cô ta đã nhận được hai tờ. Cô ta sao có thể quên được, đêm qua, Linh Nhi vội vàng chạy tới bệnh viện, lúc ném chi phiếu cho cô ta, ánh mắt chán ghét và châm chọc đó! Hiện giờ e rằng cả trường đều đã biết cô ta theo hầu một ông chủ rồi! Sao cô ta có thể là cùng loại người như Linh Nhi chứ! Sao cô ta có thể?! Hành vi mà cô ta coi là nhục nhã nhất!


Nhìn một dãy con số không trên chi phiếu trong tay, a! Thật đúng là người có tiền, người có tiền thì có thể khinh thường trinh tiết của cô ta như vậy sao? Thế giới của cô ta cứ như vậy mà bị đảo lộn sao? Bàn tay dưới chăn nắm chặt thành nắm đấm, cô ta sao có thể cam tâm? Sao có thể cam tâm chứ?


Cô ta đã nỗ lực sống, nỗ lực học tập đến mức nào, cô ta thậm chí không hề bị trào lưu xã hội không lành mạnh này nhuốm bẩn một chút nào, anh ta dựa vào cái gì có thể thay đổi cuộc đời của cô ta?!



Lôi tổng… Chẳng lẽ, anh cảm thấy tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề sao?
Giọng nói run rẩy, như đang lên án.


Lôi Tuấn Vũ ngẩn ra, không khỏi thở dài:
Dùng tiền để giải quyết tuy rằng quá thô tục, nhưng lại là cách tốt nhất. Cô phải hiểu, nếu báo cảnh sát, e là người bị tổn thương vẫn là chính cô, hơn nữa một xu cô cũng không có được. Tôi cũng không hề dọa cô, với khả năng của cô, e là đến cuối cùng, cả người lẫn tiền đều mất hết.


Điểm này không cần Lôi Tuấn Vũ nói, Tiểu Tuyết đương nhiên là hiểu rõ. Hiểu rất rõ! Thế giới này chẳng phải chính là như vậy sao. Chuyện giữa đàn ông và đàn bà có bao nhiêu chuyện có thể nói rõ ràng? Cô ta là tự chủ động đến hầu rượu không phải sao?! Cô ta rõ ràng cũng nghi ngờ chỉ hầu rượu là có thể cho mười vạn đồng không phải sao? Có tên ngốc nào vì cô ta đi hầu rượu, mà cho mười vạn không? Có phải cô ta cũng đã có toan tính trong đầu? Có lẽ, đây chính là số phận! Nhưng, cô ta sao có thể cam tâm?!



Lôi tổng, cám ơn anh!
Tiểu Tuyết cười khổ nằm xuống.


Nhìn dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của cô ta, trong lòng Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cũng thấy thắt lại.


Trong chốc lát, hình như nhìn thấy dáng vẻ bất lực đó của Lãnh Tử Tình.



Tiểu Tuyết, chuyện này tôi hy vọng sẽ không gây ra tổn thương quá lớn đối với cô. Cô còn có yêu cầu gì, có thể đưa ra…



Lôi Tuấn Vũ có chút mâu thuẫn, hắn không ngờ lần này sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nếu là trước kia, cho dù xảy ra tình huống như thế này, e là hắn cũng sẽ không để tâm đến vậy. Đối diện với Tiểu Tuyết, cũng không biết là làm sao, dường như có thể nhìn thấy hình bóng của Lãnh Tử Tình từ vẻ mặt thê thảm của cô ta.


Có phải lúc trước Lãnh Tử Tình cũng là như vậy? Nhưng, Lãnh Tử Tình lại cầu xin ai giúp đỡ đây?


Tiểu Tuyết thản nhiên lắc lắc đầu, sau đó nhìn thẳng vào Lôi Tuấn Vũ:
Tôi chỉ muốn, hôm nay anh có thể ở lại với tôi được không?



Giây phút tầm mắt của Lôi Tuấn Vũ giao nhau với cặp mắt đáng thương của cô ta, lòng thương hại lập tức bất giác nảy sinh.


Hắn nhìn nhìn đồng hồ, Lãnh Tử Tình nói buổi trưa mời khách, hắn định chạy qua, tuy hắn không được cô cho phép. Nhưng mà… hắn không khỏi nhìn về phía Tiểu Tuyết đáng thương kia, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gật đầu.


Tiểu Tuyết vùi mặt vào trong chăn, chỉ chốc lát sau đã ngủ. Còn Lôi Tuấn Vũ thì an vị ở bên giường của cô ta nghịch di động, suy nghĩ một lát, hắn chuyển âm lượng của điện thoại sang chế độ rung.


Lôi Tuấn Vũ nhìn vẻ mặt ngủ cũng không yên ổn của Tiểu Tuyết, không khỏi bắt đầu đánh giá lại hành vi của mình. Vì sao hắn phải ở trong này ngồi bên cạnh một cô gái đang ngủ say? Một giọng nói nói với hắn, nguyên nhân là vì mày, cô gái này mới mất đi trinh tiết quý giá.


Chẳng phải mày đã bồi thường cho cô ta rồi sao?!


Giọng nói kia lại nói, chuyện mà tiền có thể giải quyết thì không gọi là chuyện nữa!


Vậy cô ta vì sao nằng nặc muốn mày ở lại cùng cô ta?


Giọng nói kia trả lời, vì sao?! Mày chẳng qua chỉ là một người qua đường, cô ta không có người nào có thể dựa vào mà thôi.


Vậy còn bữa cơm trưa của Tử Tình thì sao?


Giọng nói kia cười nói, người ta không hy vọng mày đi đâu!


Không! So với Tiểu Tuyết, hiện tại chẳng phải là hắn càng nên ở bên cạnh vợ của mình sao? Hắn là chồng của ai? Hắn lại là ai của Tiểu Tuyết?! Lôi Tuấn Vũ! Mày nên chịu trách nhiệm với hành vi của mày!


......
Tiểu Tuyết ngủ không sâu, không đến hai mươi phút, liền bừng tỉnh như vừa gặp ác mộng.


Lôi Tuấn Vũ lập tức thân thiết hỏi:
Gặp phải ác mộng?



Tiểu Tuyết hoảng sợ nắm lấy chăn bọc thật chặt mình lại, có chút kích động nói:
Tôi… tôi… lại mơ thấy… mơ thấy…



Bàn tay Lôi Tuấn Vũ đưa ra một nửa lại rút lại, rót cốc nước đưa cho cô ta:
Uống chút nước, đừng nghĩ quá nhiều.



Nước mắt tủi thân dâng lên hốc mắt Tiểu Tuyết, cơn ác mộng này sao có thể nói quên liền quên được.


Lôi Tuấn Vũ lại nhìn nhìn đồng hồ, dường như đã đưa ra quyết định! Vẻ mặt áy náy nói:
Xin lỗi, tôi có cuộc họp quan trọng, hôm lại đến thăm.



Dường như đang né tránh ánh mắt nghi ngờ mà thất vọng của Tiểu Tuyết, hắn gọi một cuộc điện thoại, dặn dò thư ký một số việc.



Trấn tĩnh lại! Con đường sau này của cô còn rất dài.
Tiện tay viết một số điện thoại,
Sau này có chuyện gì, tìm người này. Hy vọng cô sớm khỏe lại!



Lời nói của Lôi Tuấn Vũ là lời từ biệt điển hình, mặt Tiểu Tuyết lập tức trở nên trắng bệch.


Không nói thêm gì nữa, Lôi Tuấn Vũ gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Dường như vẫn có chút không đành lòng, Lôi Tuấn Vũ dừng lại ở cửa phòng bệnh của Tiểu Tuyết vài giây, sau đó cất bước rời đi.


Khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Tuyết dần dần biến sắc, nước mắt tích tụ liền tuôn ra, bị cô ra sức lau đi. Cặp mắt vốn đang đáng thương lập tức tràn đầy lửa giận.


Nhẹ nhàng mở ngăn kéo, mở ví tiền, Tiểu Tuyết xem xét ba tờ chi phiếu bên trong, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Lôi Tuấn Vũ! Tên Thượng khốn kiếp! Các người tưởng tiền có thể mua được trinh tiết của tôi sao?! Các người tưởng có tiền là có thể coi thường pháp luật sao?! Là các người hủy hoại tôi! Hủy hoại cuộc đời tôi!


Lôi Tuấn Vũ còn chưa kịp ra khỏi bệnh viện, đã bị y tá nọ vội vàng gọi trở lại!


Lôi Tuấn Vũ nhanh như gió lao vào thang máy, chạy về phòng bệnh của Tiểu Tuyết!


Chết tiệt, cô gái này lại còn cắt cổ tay tự sát!


Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 365 Ngày Hôn Nhân.