XII - Chương 1
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 1028 chữ
- 2020-05-09 03:40:01
Số từ: 1012
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn Thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Khi con tàu chở hàng Hy Lạp cập cảng Casablanca, Joe đã bị một cú sốc khiến anh rất khó chịu. Sau khi kiểm tra hành lý của các bạn trẻ, nhân viên hải quan chĩa ngón tay trở vào Joe, cộc lốc,
Vào cửa kia.
Băn khoăn không hiểu người ta tìm được gì trong đồ đạc của mình, Joe đi qua cánh cửa và rơi luôn vào một tình thế bất ngờ. Một viên chức Marốc phì nộn đội mũ đuôi seo đang ních người chật cứng trên ghế trước một cái bàn làm việc bừa bộn, trong khi một ông thợ cạo thấp bé, da dẻ nhăn nheo mặc áo choàng dài màu trắng đứng cạnh một chiếc ghế cắt tóc kiểu cổ. Viên chức nọ nói ngắn gọn,
Nếu anh muốn đặt chân vào Marốc... không râu, không tóc dài.
Joe định phản đối rằng với tư cách một công dân tự do... nhưng viên chức nọ đã cắt ngang:
Không cạo thì cứ ở ngoài.
Nhưng...
Lời phản đối của Joe bị chặn đứng một cách dứt khoát khi viên chức nọ thả một cái đồng hồ rẻ tiền xuống bàn và nói,
Anh có ba phút. Cạo hay không cạo.
Joe cảm thấy máu nóng bốc lên đầu. Anh muốn đập phá tan tành văn phòng này và đấm vào mũi lão viên chức béo phì, nhưng ông ta chỉ nhìn anh chằm chằm, trỏ vào đồng hồ:
Hai phút nữa là mời anh rời khỏi đây.
Tôi có thể trao đổi với các bạn được không?
Joe nài xin.
Còn chín mươi giây. Tốt hơn hết hãy ngồi vào ghế đi.
Ông thợ cạo nhỏ bé, tự bản thân cũng cần cạo râu không kém, điềm tĩnh chờ cho vấn đề ngã ngũ. Ông không hẳn là mời Joe ngồi vào ghế, nhưng cứ đứng trong tư thế sẵn sàng, vậy nên vào lúc chót Joe đành nhún vai ngồi xuống, thế là người đàn ông nhỏ bé rối rít bắt tay ngay vào việc.
Tôi đã cắt tóc được ba năm... Boston. Thành phố thượng lưu Boston. Đội bóng chày Red Sox. Cầu thủ Ted Williams...
Ông ta nói liến thoắng như súng liên thanh, nhưng đôi tay ông còn nhanh hơn nhiều. Dùng một cái tông đơ chạy điện kêu tanh tách, ông bắt đầu từ tai phải của Joe và cày một đường thẳng tắp qua hết cằm anh, sau đó tiến lên phía tai bên kia. Khi đã đến tai trái, ông không dừng mà lại lập tức chạy tiếp ngang qua gáy cho đến khi vòng lại tai phải. Ông thực hiện vòng tròn đó ba lần nữa, cắt bỏ hết râu và đuôi mái tóc dài sau gáy Joe.
Rồi, chuyển ngay sang dùng kéo, ông cắt từng nắm tóc lớn trên đỉnh và chỉ sau vài phút tóc Joe đã đạt được một hình dạng đủ để có thể được tiếp tục tỉa cho gọn mắt.
Anh sẽ thích Marốc cho mà xem,
ông nói.
Một đất nước tuyệt diệu... đồ ăn thức uống ngon lành... khi nào thưởng thức lần đầu món couscous, hãy nhớ đến tôi nhé. Tôi khuyên anh nên nếm thử.
Ông được chính quyền thuê để cắt tóc cạo râu cho mọi tay hippy muốn vào lãnh thổ Marốc, và chỉ cần loại bỏ mái tóc chướng mắt là ông đã tròn trách nhiệm của mình, nhưng ông lại là một nghệ sĩ, vì vậy ngay sau bước đầu xén ngắn bộ tóc không thương tiếc, ông lại biến thành một thợ cạo tinh tế, góp ý cho từng thanh niên nên để kiểu đầu mới nào.
Tôi thấy anh nên để kiểu cao bồi, có lẽ thế,
ông nói với Joe.
Hay kiểu nhà vô địch đua xe đạp đi vòng quanh nước Pháp tìm vinh quang. Rất đàn ông... ngực nở. Tôi muốn anh để tóc chấm tai... không cạo nhẵn. Và có thể là kiểu bàn chải trên đỉnh. Dáng người như anh để kiểu bàn chải được đấy... rất nam tính.
Vừa xoa bọt xà phòng lên mặt Joe, ông vừa thì thào để lão nhân viên hải quan ngồi ở bàn giấy không nghe thấy,
Người ta không cho tôi tiền mua lưỡi dao cạo tốt. Chẳng dễ chịu đâu, nhưng tôi sẽ chà râu cho anh lâu lâu một chút để nó mềm đi.
Ngay từ nhát cạo đầu tiên Joe đã nhăn mặt, người đàn ông nhỏ thó bèn nói,
Tôi rất thông cảm. Để tôi mài cái đồ chết tiệt này thêm lần nữa vậy,
và ông ra sức mài cho đến khi lưỡi dao sắc hơn.
Sau khi rửa mặt và chải tóc cho Joe, ông lùi lại một bước để chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.
Anh khá đẹp trai đấy... những khi anh để chúng tôi nhìn thấy mặt. Kiểu tóc thật hoàn hảo. Các quý cô ngoài kia sẽ hoan nghênh nhiệt liệt.
Rồi ông vớ lấy một cái ống nhỏ có tay cầm trang trí đinh tán bằng đồng, xoay nhanh cổ tay, ông rắc lên đầu Joe khá nhiều phấn.
Ấy thôi!
Joe phản đối, với tay lấy chiếc khăn bông.
Tôi không dùng phấn thơm đâu.
Không phải phấn thơm,
ông thợ cạo cải chính.
Bột trừ chấy rận đấy,
và rắc cho Joe một lớp bột dày cộp nữa, ông nói thêm,
Chào mừng anh đến Marốc.
Joe trở lại phòng kiểm tra hải quan và tiến về phía các bạn đồng hành đang đợi, gần như tận lúc anh đến đứng ngay trước mặt rồi, họ mới nhận ra. Rồi Monica kêu lên,
Chúa ơi! Còn sống kìa!
và Cato la to,
Anh bạn của chúng ta!
Trong lúc họ xúm lại xung quanh, Joe nói,
Tôi cảm thấy như đang cởi truồng vậy,
nhưng Gretchen thì thầm,
Anh thật sự rất đẹp trai,
tuy nhiên khi cô định hôn, Joe lầm bầm đẩy cô ra,
Cái thứ trăng trắng này... bột trừ chấy rận đấy.