• 1,567

XII - Chương 12


Số từ: 1437
Thể loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn Thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Việc Yigal từ bỏ nước Mỹ tác động mạnh mẽ đến Holt. Chúng tôi ngồi trong căn phòng khách sạn bài trí tỉ mỉ của anh và nhìn chăm chăm vào tấm biển mới cho biết chúng tôi đang ở cùng vĩ độ với Jerusalem, Lahore, Thượng Hải, Kagoshima, Waco, ở cùng kinh độ với Alte, Santiago de Compostela, Donegal, Samoa, Christchurch - và anh đập đánh đét vào đầu gối hỏi,
Lạy Chúa, làm sao một thanh niên có lòng tự trọng lại chọn một kho đạn tạm thời như Israel thay cho Hoa Kỳ được nhỉ?
Ngay cả lúc chúng tôi đang nghe Glenn Miller trình diễn
A String of Pearls,
anh vẫn làu bàu,
Người ta gọi đây là Thời Lo Lắng. Phải là Thời Mất Trí mới đúng.
Vài lần đang ăn, anh đặt dĩa sang một bên rồi bảo tôi,
Nếu có chiều hướng gì là tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.

Anh nấn ná không chịu đi là vì Joe. Anh nghi ngờ Joe đang lập một kế hoạch trốn quân dịch mới kinh khủng nào đó, thậm chí anh còn đi xa tới mức vặn hỏi Gretchen nhưng cô chặn trước mọi câu hỏi của anh bằng cách tuyên bố,
Tôi tán thành bất cứ quyết định nào của anh ấy trong vấn đề ngớ ngẩn này,
vì vậy Holt không tìm được đồng minh, nhưng anh vẫn quanh quẩn ở đó, tiếp tục đứng ngồi không yên để giám sát Big Loomis và ngày nào cũng nói với Britta,
Chúng ta nên đi khỏi đây thôi.

Sự lưỡng lự của anh làm tôi nhớ lại hai đoạn trích đáng chú ý trong văn học. Trong cuốn Đêm trước Ngày lễ thánh Agnes, truyện thơ hay nhất mà tôi được biết, Keats có một câu rất tuyệt,
Nhiều phen rắp tâm bỏ cuộc, nhưng nàng vẫn còn nấn ná.
Trong truyện ngắn Cái chết ở Venice, Thomas Mann[135] đã làm rõ quan niệm này bằng những cảnh ấn tượng về người kể chuyện uyên bác, mặc dù biết rõ bệnh dịch sắp tới, vẫn nán lại trong thành phố bất hạnh để được ở gần chàng trai mà ông yêu quý, Pribislav Hippe. Tại sao ở Marrakech, cái tên Pribislav Hippe lại lướt qua tâm trí tôi, nhất là khi mối quan hệ giữa các bạn trẻ và Holt lại hoàn toàn khác? Tôi đoán là vì người có học bị định phận phải mang những gánh nặng như vậy, sự khai sáng trong những thời điểm khủng hoảng phụ thuộc cả vào họ. Chắc hẳn Keats và Mann sẽ hiểu được Holt; ngay cả khi tôi không thể, ấy vậy mà sự hiểu biết ít ỏi tôi lĩnh hội được chính là bắt nguồn từ họ.
Nỗi băn khoăn của Holt càng tăng khi đại sứ quán Hoa Kỳ ở Rabat gửi chuyển tiếp một bức điện báo tới lãnh sự quán ở Casablanca, và lãnh sự quán lại cử một người đưa tin đặc biệt giao thư đến Marrakech. Để kiếm nhóm người Mỹ, lẽ đương nhiên người đưa tin đã đến khách sạn Mamounia hỏi thăm xem có thể tìm Joe ở đâu. Nhân viên lễ tân túm được Holt tình cờ đang ở tiền sảnh. Anh ký nhận bức điện, và khi cầm trong tay rồi, anh đâm ra nghi ngờ nên đã xé ra đọc - rồi băng qua các ngõ ngách để đến khách sạn Bordeaux.
Bức điện nói rằng hội đồng quân dịch California quyết định xếp trường hợp từ chối hợp tác của Joe vào diện vụ án chuẩn. Hội đồng bác bỏ ý kiến của tiến sĩ J. Loomis Cargill, vốn không có tên trong danh sách bác sĩ hành nghề, cho rằng Joe là người nghiện ma túy. Joe phải đến trình diện tại một căn cứ quân sự thích hợp của Hoa Kỳ - trong trường hợp này là căn cứ Wheelus ở Libya hoặc Morón ở Tây Ban Nha - để bác sĩ kiểm tra, và nếu các bác sĩ quân y phát hiện ra kết quả chẩn đoán của Cargill là gian trá, Joe phải ngay lập tức trình diện để nhập ngũ.
Tới khách sạn Bordeaux, Holt hỏi cụt lủn,
Joe đâu?
và được chỉ,
Trên phòng anh ấy với Gretchen.
Chạy mấy bậc một lên thang, anh đạp tung cửa, túm lấy chân Joe nói,
Điện báo của chính quyền.


Tôi biết là gì rồi,
Joe lầm bầm, một tay dụi mắt một tay buộc chiếc khăn tắm quanh bụng.

Anh nghĩ cái quái quỷ gì mà lại tự nhận mình là người nghiện ma túy?

Đưa tôi bức điện rồi ra khỏi đây đi.
Anh định giằng lấy chiếc phong bì đã bị xé rách, nhưng Holt tránh được.

Sao anh dám mạo hiểm cả sự nghiệp của mình bằng một lời thú nhận như vậy? Ơn Chúa, chính quyền có đủ khả năng xét đoán để biết đó là một chuyện giả mạo. Joe, anh phải tỉnh táo lại đi.

Lúc này Joe đã bắt đầu bực mình,
Tại sao ông không ra khỏi đây đi? Tôi không cần ông và Gretchen cũng không muốn ông ở đây.

Holt chuyển sự chú ý sang cô gái, nói,
Cô có ảnh hưởng nhất định đến anh ấy. Đừng để anh ấy làm những việc đáng hổ thẹn như vậy.

Nhưng Gretchen đáp lại,
Ông quên đấy. Ngẫu nhiên tôi lại hoàn toàn đồng ý với anh ấy về vấn đề Việt Nam.


Ai nói về Việt Nam?
Holt lớn tiếng.
Tôi đang nói về cuộc đời một con người - cuộc đời quý giá của một con người - và nếu có dù chỉ một chút bản năng đàn bà thôi, cô cũng sẽ muốn bảo vệ nó.


Tôi muốn chứ. Tôi muốn anh ấy đứng ngoài cuộc chiến tranh Việt Nam.


Quỷ tha ma bắt hết đi, cuộc đời là thứ quan trọng hơn chuyện ngủ nghê với đàn bà chứ! Cuộc đời còn là tự bảo vệ... và danh dự.


Thôi, xin ông,
Gretchen nói,
đi đi. Chúng ta không bao giờ hiểu nhau đâu.


Cô cứ việc nhắc lại điều đó. Tôi không hiểu nổi, làm sao một người đàn bà đang yêu lại có thể để người đàn ông của mình làm những việc mà thằng chó đẻ khốn nạn này đang dự định. Thưa quý cô, đối với tôi cô đại diện cho một hạng thấp kém mới.
Anh đang định nện bước rời khỏi phòng thì Gretchen nhẹ nhàng nói,
Nếu ông đã đọc Aristophanesd[136] ông Holt, ông sẽ biết là cuộc nổi dậy của những người phụ nữ phản chiến có từ xưa rồi - một trong những đề tài cổ xưa nhất trong lịch sử.

Holt quay lại giường, chộp lấy vai cô mà nói,
Tôi đã đọc Aristophanes từ hồi cô còn đang bú bình... và không phải bình rượu gin đâu. Xin báo cho cô biết, Aristophanes viết hài kịch... bất cứ điều gì để mua vui cho người khác. Tôi đang nói rất nghiêm túc đấy. Joe, tôi sẽ không để cho anh làm những gì anh đang dự định đâu.

Holt đùng đùng lao ra khỏi phòng và họ có thể nghe thấy tiếng anh bước thình thịch xuống cầu thang, một cựu lính thủy đánh bộ đang giận dữ. Anh rời khỏi khách sạn, và ngay khi khuất khỏi tầm nhìn từ khách sạn Bordeaux, anh vội lẩn vào một ô cửa, ra hiệu cho một số đứa nhóc thường lảng vảng quanh khu vực này hy vọng kiếm được chút tiên thưởng đâu đó.
Đi tìm thằng Jemail cho tôi,
anh nói, cho thằng bé hai dirham.
Phải mất một lúc lâu thằng bé mới tìm được tên lưu manh nhóc con kia, vì thằng Jemail đang ở khu buôn bán tìm cách tống hai tấm séc du lịch hai mươi đô la ra chợ đen hòng đổi được nhiều tiền hơn mệnh giá thực. Vừa đến nơi, nó đã thì thầm hỏi,
Có chuyện gì thế, ông bạn?


Mỗi khi Big Loomis có việc đặc biệt với một người trốn lính...


Ý ông là chuyện chụp ảnh?


Phải, ông ta thường dùng ai?


Ông đã gặp Abdullah xấu xí lần nào chưa?

Thấy Holt lắc đầu, thằng Jemail nói tiếp,
Thôi được, cháu biết hắn,
và hai người thỏa thuận là thằng Jemail sẽ được nhận thù lao để cùng Holt chờ xem Abdullah có được gọi đến khách sạn Bordeaux không. Hắn được gọi đến thật.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).