• 1,742

III - Chương 6


Số từ: 2354
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Việc tổng thống M’Bele ra lệnh cho Monica rời khỏi đất nước ông ta dễ dàng hơn nhiều so với việc tôi đưa được cô đi. Một phần vì cha cô đang đi sâu vào vùng rừng phía Đông và sẽ bặt tin trong một tuần nữa, đúng thời hạn Monica phải về Anh. Tất nhiên tôi đã cố gắng gửi hết tin này đến tin khác cho ông, nhưng chúng dồn đống lại ở thủ phủ miền đông, chờ ông từ biên giới trở về. Tôi còn tìm cách liên hệ với họ hàng Sir Charles ở Anh, và mặc dù tôi nhận được một số bức điện trả lời không như ý vì không ai muốn đón Monica cả, song ý kiến bác bỏ thực sự lại không bắt nguồn từ Anh mà từ Vwarda, khi Monica tuyên bố thẳng thừng:
Cháu sẽ không đến sống với những lão già đó.

Nghe thấy thế, tôi đâm bực mình và nói,
Thưa quý cô, quý cô có nhận thức được là chuyện này đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời mình không? Những gì quý cô và tôi quyết định trong hai ngày tới sẽ quyết định quý cô sẽ trở thành hạng người nào.


Chú quyết định?
cô phẫn nộ hỏi
Chú là kẻ chết tiệt nào mà lại quyết định được bất cứ việc gì chứ?


Chú không phải cha cháu,
tôi đáp.
Nhưng chú là người lớn tuổi hơn và rất yêu quý cháu... muốn cháu an toàn rời khỏi đây... trước khi chúng làm hại được cháu.
Tôi chỉ hai kẻ rình rập, hai gã da đen thuộc một bộ lạc trong rừng.
Chú tưởng cháu biết về họ rồi?


Thomas đã nói với cháu họ có thể xuất hiện. Cháu không sợ.


Chú thì có. Và thứ Năm này cháu sẽ lên máy bay đi London và...


Cháu sẽ không đi London. Cháu sẽ không đi London.


Thế cháu định đi đâu?


Nơi cháu muốn tới là California cơ.


Cháu sẽ làm gì ở đó?


Nhưng ngay bây giờ thì cháu không có tiền. Có thể sau này cháu sẽ có.


Tại sao lại là California?


Ở đó có một nơi chắc chú chưa bao giờ được nghe nói đến. Haight- Ashbury. Đám thanh niên nói nó tuyệt lắm.


Đấy là mấy năm trước, Monica. Giờ thì nó là một nơi rác rưởi man rợ dành cho đám thanh niên tuyệt vọng. Cháu sẽ chỉ chịu đựng được một tuần ở Haight-Ashbury thôi.
Tôi bảo cô ngồi xuống và tóm tắt một lô bài báo tôi mới đọc viết về sự sụp đổ của giấc mơ đặc biệt này, nhưng cô không chịu nghe mà tuyên bố:
Mallorca cũng hay. Hoặc cháu có thể thử đến Berlin. Người ta bảo nơi đó rất thời thượng.


Monica! Cháu mới mười bảy tuổi. Cháu sẽ quay lại trường học.

Cô đứng dậy và chọn một tư thế để có thể chằm chằm nhìn xuống tôi rồi nói,
Cố mà nhồi nó vào cái đầu ngớ ngẩn của chú đi, cháu sẽ không quay lại trường học.

Cô từ chối kiên quyết đến nỗi tôi phải bỏ qua đề tài này. Kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tôi hỏi,
Sao lại nổi loạn thế?
và cô đáp một cách đơn giản,
Vì cháu coi khinh tất cả những gì cha cháu đại diện. Nếu trường học và gia đình ở Anh đã biến ông ấy thành người như thế thì cháu không muốn dính dáng đến cả hai.

Tôi đang định phản đối thì cô đã cắt ngang,
Chú có thấy vẻ coi thường mà tổng thống M’Bele dành cho ông ấy sáng hôm nọ không? Cha cháu mới là người phải bị tống về Anh, không phải cháu.


Sao cháu phản ứng dữ dội thế?


Vì cháu đau đớn khi thấy một người có thể đã rất giỏi giang... cha cháu có thể đã như thế, chú biết đấy. Ông đã lãng phí cuộc đời mình vì những giá trị sai lầm như thế.


Ông đã giúp một đất nước tiến lên.


Vì toàn những lý do không chính đáng. Chú có biết tại sao cha cháu cứ bám riết lấy... mặc dù bọn da đen đã làm nhục ông thậm tệ không? Vì tận nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí nhỏ bé tầm thường của ông, ông cho rằng một ngày nào đó bọn da đen sẽ phải mời nước Anh trở lại cai trị. Và cha cháu sẽ là ngài toàn quyền, sống trong ngôi nhà rộng lớn như ông nội.

Đó là dấu hiệu đầu tiên cho tôi thấy nguyên nhân thực sự làm nảy sinh lòng uất hận trong cô là cách người da đen đối xử với cha cô. Nỗi oán giận của cô sâu xa hơn những gì cô tự cho phép mình để lộ ra ngoài, và mối quan hệ dan díu kỳ lạ giữa cô và Thomas Watallah chỉ có thể hiểu được nếu được soi chiếu dưới ánh sáng này. Khi người da đen đánh vào cha cô, họ đã đánh vào cô, và cô sẵn sàng đánh trả.
Trong những ngày cuối cùng đó, khi tôi tìm mọi cách giữ cô ở trong nhà chờ máy bay tới, chúng tôi càng nói chuyện nhiều với nhau thì tôi càng tin chắc rằng cô chối bỏ những giá trị của cuộc đời bị phí hoài của người cha chứ không phải bản thân ông.
Cháu yêu ông,
một đêm cô thú nhận,
bất chấp thói hủ lậu và tính hay hờn giận như trẻ con của ông. Cháu còn đáng mặt nam nhi hơn cha cháu nhiều.

Cô còn đáng mặt đàn bà hơn nữa, vì mặc dù tôi đã thận trọng giữ cô ở trong nhà, mà lúc này đã có một cảnh sát liên bang canh gác, cô vẫn xoay sở trốn thoát được cả hai chúng tôi - và các bạn có đoán được vì mục đích gì không? Để hẹn hò Thomas Watallah trước khi anh ta đi Addis Ababa. Cô còn táo tợn tới văn phòng anh ta, bắt anh ta dẫn đi ăn ở một nhà hàng nổi tiếng, đi cùng anh ta tới nhà một người bạn và qua đêm với anh ta. Khi lén đưa cô về nhà, anh ta gọi tôi ra một chỗ nói chuyện giống như bất cứ người đàn ông đã đâm ra chán mối quan hệ với một người đàn bà bám dai như đỉa,
Làm ơn thuyết phục cô ấy để tôi yên. Chuyện này có thể rất tai hại cho cả hai chúng tôi.
Anh ta là một thanh niên điển trai, bề ngoài có vẻ không thông minh lắm nhưng lại có một cô vợ nhiều tham vọng, quyết tâm đưa anh ta lên làm tổng thống sau khi M’Bele bị hạ bệ. Chắc chắn anh ta đã rất hài lòng vì cô cháu gái xinh đẹp của Thượng nghị sĩ Carrington Braham muốn chung chăn gối với mình, nhưng giờ thì anh ta lại thấy cô chán ngắt.
Ông sẽ giúp tôi chứ?
Anh ta hỏi khi lẻn ra ngoài cửa hông.
Đó là đoạn kết của mối quan hệ với Thomas Watallah, vì Monica cảm nhận được anh ta sẽ nhẹ người khi chứng kiến cô lên máy bay.
Hắn ngớ ngẩn đúng như mọi người nói,
cô phát biểu với tôi trong bữa sáng.

Anh ta đủ khôn ngoan để thoát khỏi tay cháu đấy,
tôi đáp, hy vọng khiến cô choáng váng để đối diện với sự thật.

Nếu người ta đưa hắn lên làm tổng thống thì Vwarda sẽ diệt vong.
Cô khá hài lòng vì không phải nhìn thấy anh ta nữa, nhưng quyết định này lại hướng tâm trí của cả hai chúng tôi vào một loạt vấn đề khác. Một trong những hãng hàng không có đường bay tới thủ đô là Lufthansa, một hãng của Đức làm ăn khá tốt và phi hành đoàn rất được lòng khách, vì cánh đàn ông thì trẻ trung đẹp trai và áo quần chải chuốt, còn nữ tiếp viên thì thon thả gọn gàng. Họ nói tiếng Anh khá tốt và có một ý thức lịch sử về sứ mệnh ở vùng phía Nam châu Phi. Họ được tiếp đãi một cách đặc biệt nhiệt tình tại các thành phố trung tâm như Johannesburg và Salisbury, nơi nhiều dân da trắng cảm thấy, ngoại trừ một số sự thái quá đáng tiếc, Adolf Hitler hiểu các vấn đề của thế giới rõ ràng hơn nhiều so với người cùng thời. Tại Vwarda, về một ý nghĩa nào đó, số nam nữ thanh niên Đức ấy được dân Anh, những người đã để mắt một đế chế vì đi theo các nguyên tắc tự do của những nhân vật như Winston Churchill và Clement Attlee, rất ngưỡng mộ. Ví dụ như Monica luôn mang một dấu chữ thập bằng sắt đeo ở sợi dây chuyền bạc, còn các chàng trai trong nhóm của cô thì hay trưng hình chữ thập ngoặc, không phải vì họ có xu hướng thân quốc xã mà vì biết rằng việc này sẽ chọc tức các bậc phụ huynh, nhiều người trong số đó, giống như Sir Charles, từng chiến đấu chống quân Đức thời Thế chiến II. Khi một số văn bản ngớ ngẩn kỳ quặc được các nước cộng hòa da đen mới công bố, và Vwarda góp phần nhiều hơn cả, những thanh niên châu Âu đó hay nói riêng với nhau:
Hitler đã chết trước thời của ông ta.

Trong số phi hành đoàn người Đức thường xuyên bay tới Vwarda có một phi công phụ tá tên là Dietrich, nhưng đây là tên thánh hay tên lót của anh thì tôi chưa bao giờ khám phá ra. Đó là một anh chàng cao lớn, tóc vàng, hào hoa trong cư xử, dí dỏm trong ăn nói. Tôi đã gặp anh tại vài buổi tiệc cocktail và nhận thấy anh là nhân vật ưu tú nhất trong số những người Đức; anh đã cưới vợ và có hai cô con gái nhỏ, tóc vàng giống anh và, xét qua ảnh chụp, cũng thông minh như anh. Buổi chiều hôm Thomas Watallah đưa Monica về nhà lúc bình minh và nhờ tôi nói hộ với cô là quan hệ của hai người đã kết thúc, cô lẻn ra khỏi nhà, qua mặt viên cảnh sát, vào thành phố. Đến năm giờ chiều, cô dẫn Dietrich về nhà và chúng tôi cùng nhau uống trà.
Anh rất hòa nhã, và chúng tôi trao đổi về nhiều đất nước anh từng bay tới. Anh thích châu Á và biết những thành phố tôi đã đến làm việc, nhưng anh dành nhiều tình cảm nhất cho Tây Ban Nha.
Khoảng một năm trước đây, tôi phục vụ trên chuyến bay thuê bao từ Frankfurt đến Málaga. Chúng tôi xếp hai trăm khách du lịch lên máy bay rồi nhanh chóng đưa họ xuống Málaga, và chắc hẳn Chúa đã dõi mắt theo tôi, vì đến lúc cất cánh, viên kỹ sư của chúng tôi lại thông báo hệ thống thủy lực bị rò - không thu bánh lên được, phải nằm lại hai ngày. Vậy là tôi liền rời Málaga để tới một thành phố nhỏ nơi đám khách du lịch đang đi đến, và tôi đã tìm thấy thiên đường. Quả là một nơi tuyệt vời!

Anh nói về bãi biển và mặt trời với vẻ hăng say đến nỗi cả Monica và tôi đều cổ vũ anh tiếp tục; tôi biết vùng đất anh đang nói đến, vì tôi đã từng đến Torremolinos và rất vui mừng được nghe tin tức về những người bạn cũ mà anh đã gặp. Nhưng đối với Monica, bức tranh anh miêu tả về một ngôi làng đông đúc ngập tràn tiếng nhạc đã khiến cô như bị bỏ bùa mê, và qua các câu hỏi của cô tôi biết cô đã bắt đầu suy nghĩ có thể Torremolinos chính là giải pháp.
Mặc dù tối đó tôi đã cố hết sức giữ cô ở nhà, nhưng cô vẫn trốn ra ngoài để gặp Dietrich tại một quán bar, qua đêm cùng anh ta ở đâu đó, và khi tôi trách mắng về lối cư xử ngang ngạnh và nguy hiểm như vậy, cô nói với tôi:
Chú George, hình như chú không nhận thức được là đối với cháu thì cha cháu đã chết, những quan niệm lỗi thời đã chết, nước Anh đã chết, và chú bắt đầu có vẻ càng lúc càng giống một con ma.
Cô hích tôi sang một bên và đi lên phòng, lăn ra giường ngủ suốt cả ngày.
Hay nói đúng hơn là tôi tưởng cô ngủ suốt cả ngày. Trên thực tế, khoảng bốn giờ chiều cô đã lẻn ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi ra sân bay và chỉ mang theo một túi xách tay nhỏ, cô lên máy bay của hãng Lufthansa bay sang Đức, rồi từ đó cô và Dietrich nhanh chóng xuống Torremolinos tận hưởng một kỳ nghỉ trọn vẹn.
Khi phát hiện ra Monica đã, theo cách nói của tổng thống M’Bele,
trốn khỏi nơi nhốt và tránh cho tất cả chúng ta biết bao rắc rối,
tất nhiên tôi lại tìm cách liên lạc với Sir Charles, và lần này tôi thành công. Từ một thị trấn nhỏ nằm sâu trong khu rừng nhiệt đới phía Đông, ông nói chuyện với tôi qua điện thoại,
Làm sao bây giờ? Chúng ta không thể để con bé lang thang ở châu Âu được, phải không?
Ông chẳng có được ý kiến đáng kể nào mà lại yêu cầu tôi:
Fairbanks, ông bạn thân mến, ông có thể đảo sang châu Âu để kiểm tra xem sự tình ra sao không?


Rất tiếc. Tôi ở lại đây quá lâu rồi. Đầu tuần sau tôi phải có mặt ở Afghanistan.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).