Chương 140: Không thể chết
Số từ: 2512
Cường Tử gửi tin nhắn cho Chu Bách Tước, sau đó bỏ điện thoại vào túi quần. Hắn nhìn cảnh quan xung quanh cười khó hiểu, phân biệt phương hướng một chút, sau đó Cường Tử đi về phía con đường nhỏ vắng vẻ.
Giống như hầu hết những khu biệt thự ở các thành phố lớn đều nằm cách biệt với những nơi náo nhiệt. Không biết là cố gắng đi tìm sự thanh tịnh hay là vì ngắm nhìn sự tôn quý và tránh đi khói bụi của nhân gian. Biệt thự Ly Hồ như thế, Húc Nhật Nhất Phẩm cũng như vậy.
Có mấy con đường để Cường Tử quay về Húc Nhật Nhất Phẩm, hắn chọn con đường yên tĩnh nhất để đi.
Mặc dù vẫn chưa quen ở đây, nhưng Cường Tử sớm không còn quá trẻ để biết nên phải nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới. Hắn đi mất hai tiếng đồng hồ, cầm một tấm bản đồ thành phố Trường Xuân, cẩn thận đánh dấu rõ ràng mỗi con đường nhỏ.
Lúc đi thì có vẻ chậm nhưng lúc về đã nhanh hơn.
Dường như đang sợ cái gì đó?
Hoặc là có mưu đồ gì khác?
……..
Trên thảo nguyên Nội Mông rộng lớn như đại dương, từng cơn gió thổi lên đồng cỏ đã bị dê bò gặm nham nhở. Những người dân du mục đã dần thích ứng với việc nuôi nhốt súc vật không còn sinh sống trên lưng ngựa, nhưng không thể phủ nhận thời đại này hán tử thảo nguyên biết cưỡi ngựa chắc chắn sẽ ít hơn người biết lái xe.
Trác Thanh Đến đi cả đêm đến quân khu Thẩm Dương để nhân lệnh lập tức dẫn theo một chiến đội viên đặc biệt và Kim Tiểu Chu đến thảo nguyên không có gì đặc biệt này. Nơi này thuộc về Tích Lâm Quách Lặc Minh, hiện là đồng cỏ nuôi súc vật màu mỡ thứ hai của Nội Mông, nhưng dê bò vẫn không thể béo mập bằng trước kia.
Nhóm Trác Thanh Đến cách sáu mưoi dặm đã bắt đầu hành quân đi bộ, một đoàn mười mấy người duy trì trật tự. Ngoại trừ một binh lính đi đầu dò đường thỉnh thoảng quay lại vẫy tay, tất cả mọi người còn lại dường như không có bất kỳ trao đổi nào.
Mười chiến sĩ bộ đội đặc chủng đi theo sau Trác Thanh Đế, chính là thành viên đại đội Đông Bắc Hổ tiếng tăm lừng lẫy quân khu 39 Thẩm Dương. Chính là những chiến sĩ ưu tú trong quân đoàn 39 có lịch sử huy hoàng, còn bây giờ những quân nhân Trác Thanh Đến tiếp nhận chỉ huy này là ưu tú của ưu tú, tinh nhuệ của tinh nhuệ.
Quần áo của họ đều rất đơn giản, ngoài vũ khí, đạn dược và một chút lương thực dường như không còn hành lý nào khác. Kim Tiểu Chu thay một bộ đồ tác chiến màu xanh lá cây theo sát phía sau Trác Thanh Đế, đên giờ hành quân gấp gáp sau mươi dặm cũng không phải là điều gì khiến anh ta khó thích ứng.
Huống chi, trên vai anh ta còn vác theo một khẩu súng bắn tỉa M25 nặng hơn vũ khí của các chiến sĩ khác rất nhiều. Nhưng nghị lực và sự chịu đựng của lính mới biểu hiện ra ngoài khiến cho bọn lính cũ sau lưng anh ta tán thưởng thật lòng.
Lúc sắp đến nơi chỉ định, Trác Thanh Đế giơ tay lên ta hiệu có ý bảo đội quân dừng lại. Các đội viên tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ rất chuyện nghiệp đã nhanh chóng chuẩn bị súng ống chỉnh tề, sau đó tự tìm cho mình nơi bí mật ẩn nấp. Từ khi tay của Trác Thanh Đế giơ lên đến khi tất cả mọi người đã biến mất, tổng cộng chưa đến hai mươi giây đồng hồ.
Trác Thanh Đế gật đầu hài lòng, binh tinh nhuệ không cần nhiều, đây là chân lý mà anh ta luôn tôn thờ. Anh ta không phải là loại nhân tài chỉ huy mười vạn hoặc trên trăm vạn đại quân, anh ta không có khả năng bày mưu tính kế và nhìn nhận toàn cục. Anh ta chỉ là một phần tử nắm bắt cơ hội hiển hình, cho anh ta một đại đội sẽ bộc lộ được tài chỉ huy bằng với cả một đại quân hoàn chỉnh.
Nhìn đồng hồ một chút, còn kém thời gian dự tính hơn hai mươi mốt tiếng đòng hồ. Nếu chậm một chút nữa, chỉ e phòng vệ bên đó sẽ tăng cấp, bọn họ sẽ không thể tiếp cận thuận lợi được. Trên quy mô quốc gia, đây là lần hành động đầu tiên mà quy mô không lớn lắm, nhưng đối với một người quân nhân mà nói đây có thể gọi là một lần hành động đáng sợ.
Có người tòng quân cả đời cũng chưa từng tham gia vào cuộc chiến sinh tử nào, đây là một cơ hội mà tất cả các quân nhân đều trông đợi. Thời hòa bình, rất nhiều quân nhân đều có một nỗi xấu hổ và xót xa là kiến thức học được không dùng vào việc gì. Nhưng một khi lên chiến trường rồi, bọn họ sẽ bùng nổ ý chí và nhiệt huyết chiến đấu.
Trác Thanh Đế ngồi xổm trên mặt đấu, chăm chú nhìn vào ngọn đèn dầu yếu ớt phía xa, trong con ngươi của anh ta thâm thúy như biển, trấn định như núi.
Sau khi làm theo hiệu lệnh của Trác Thanh Đế, Kim Tiểu Chu đã đi tìm một hướng ẩn náu, anh ta tìm được một điểm ngắm bắn mai phục khá tốt. Lần đầu tiên tham gia vào quân đội đã bị Trác Thanh Đế kéo vào nhập cuộc, đây là một lần kỵ ngộ và khiêu chiến. Nếu lần này hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, vậy thì con đường từ nay về sau của anh ta trong quân đội sẽ tiến xa hơn rất nhiều
Lúc trước thủ trưởng ở quân khu Thẩm Dương cũng không đồng ý cho người không có kinh nghiệm tác chiến tham gia vào hành động lần này, cho dù xuất phát từ sự tính thành công hay lo lắng cho sự an toàn thì quả thực Kim Tiểu Chu cũng khiến người ta rất nghi ngờ. Là Trác Thanh Đế đề nghị, thỉnh cầu muốn kiểm nghiệm khả năng thực chiến của Kim Tiểu Chu có tư cách tham gia cuộc chiến đả kích quàn quân này hay không.
Một vị đại nhân vật trong quân khu rất ưu ái Trác Thanh Đế cho nên đã phá lệ đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Kim Tiểu Chu tham gia vào một tổ có ba người, diễn tập quy mô nhỏ đối kháng giữa hai tổ.
Kết quả khiến người ta bất ngờ chính là, hai thành viên đột kích khác cùng đội với Kim Tiểu Chu không có thấy qua mặt mũi của đối phương, ba gã đối phương bao gồm cả một tên bắn tỉa nổi danh, hai gã đội viên đột kích đều bị Kim Tiểu Chu hạ gục và tuyên bố xóa sổ.
Kim Tiểu Chu thắng trong xảo trá.
Phương án tác chiến của anh ta vượt xa quy tắc thông thường, dùng y phục và súng bắn tỉa của mình để làm một màn kịch vô cùng hoàn mỹ, còn anh ta dùng chính khẩu súng ngắn và một thanh dao găm quân dụng để ám sát đối phương. Súng bắn tỉa đối phương sau khi phát hiện ra điểm ngắm bắn bố trí giả của anh ta, ngay lúc khẩu súng bắn tỉa của y vang lên thì Kim Tiểu Chu như một con báo săn ẩn núp kín đáo không một tiến động vồ về phía tay súng bắn tỉa kia.
Anh ta dùng dao găm cắt đứt chỉ là tượng trưng yết hầu của đối phương, sau đó dùng máy bộ đàm của tay súng bắn tỉa đối phương phát tín hiệu cho hai đội viên đột kích của đối phương nói tay súng bắn tỉa của đối phương đã giải quyết xong, có thể tiến hành lệnh đột kích.
Sau đó anh ta dùng súng bắn tỉa của đối phương giải quyết hết hai đội viên đột kích lộ người ra chỉ trong ba giây đồng hồ với hai phát súng.
Lợi dụng địa hình trong sân huấn luyện nhỏ để tiến hành ngụy trang, ẩn núp, ám sát và đột kích. Các động tác gọn gàng, không một chút vướng bận nào.
Cả một cuộc chiến chỉ dùng hai mươi phút đã khiến đám quan lớn toàn quân khu mở rộng tầm mắt.
Trong trân chiến này Kim Tiểu Chu thắng ở chỗ đánh bất ngờ và lợi dụng sự khinh địch của ba gã thành viên đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ.
Các nhân vật trong quân khu sau khi xem xong cảnh diễn tập này đều đứng lên, trừng mắt với đại đội trưởng đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ, nói một câu: Xấu hổ! Sau đó xuống khỏi đài quan sát đi thẳng ra sân. Thủ trưởng qua tuổi lục tuần đứng lại bên cạnh Trác Thanh Đế, vỗ vỗ bả vai anh ta nói:
- Hậu sinh khả úy, hay lắm!
Sau khi đại nhân vật rời khỏi bãi huấn luyện, đại đội trưởng đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ đã chạy thẳng đến bên cạnh ba đệ tử đắc ý nhất của mình, mắng một câu:
- Ba người các cậu làm trò cười cho người ta, xấu mặt chưa?
- Người mất mặt không chỉ là tôi, còn có người của Đông Bắc Hổ ta! Để cho một lính mới xử lý gọn gàng, còn mặt mũi nào nói mình là ngưởi Đông Bắc Hổ nữa?
Nghe ông ta nói như có ý đá ba đội viên này ra khỏi Đông Bắc Hổ, điều này khiến ba hán tử xương cốt cứng chắc suýt nữa bật khóc không dám phản bác. Nếu cứ như vậy mà rời khỏi Đông Bắc Hổ, vậy thì ba người họ sẽ phải mang theo nỗi sỉ nhục suốt cuộc đời.
- Lần này ba các cậu đi theo thiếu tá Trác Thanh Đế hoàn thành nhiệm vụ, nếu như không lấy được thắng lợi mỹ mãn thì cút ra khỏi Đông Bắc Hổ về nhà an tâm mà trồng trọt với vợ đi!
Đại đội trưởng buông lại một câu rồi bỏ đi.
Ba gã đội viên đầu tiên là hối hận sau đó là vui mừng, tâm trạng thay đổi rất nhanh.
Cuối cùng Kim Tiểu Chu cũng lấy được sự tín nhiệm của các đội viên ở Đông Bắc Hổ. Nếu muốn được người khác tôn trọng, vậy thì nhất định phải thể hiện khả năng thực chiến, dựa vào bản lĩnh của chính mình để nói chuyện! Nếu sợ hãi, dù là cháu nội của chủ tịch nước cũng sẽ không ai để ý đến anh.
Năng lực Kim Tiểu Chu thể hiện, dù là cách đánh thường quy của bộ đội cũng khó khiến người ra tiếp nhận. Nhưng anh ta thắng, toàn thắng, đó mới là quan trọng.
Cho nên biểu hiện thắng lợi của anh ta được tôn trọng, cũng đã thực sự lấy được một vé đường hoàng vào quân đội.
Xuất phát từ quân khu Thẩm Dương, suốt quãng đường Kim Tiểu Chu liên lạc với các đội viên bằng ám ngữ và ám hiệu tay. Khả năng trí nhớ của anh ta càng khiến người khác phải lau mắt mà nhìn. Chỉ một ngày trên đường, dường như anh ta đã nắm chắc tất cả các thuật ngữ tác chiến, ám ngữ, ám hiệu tay đây là những thứ cơ bản phối hợp với tổ.
Kim Tiểu Chu là một người rất lơ mơ, cũng là một người rất lười, nhưng đây không phải là bản chất của anh ta. Lúc anh ta chấp nhận một việc gì đó sẽ thích ứng nhanh hơn người người rất nhiều.
Trác Thanh Đế sở dĩ mãnh liệt yêu cầu mang theo Kim Tiểu Chu chưa đủ tư cách để tham gia vào nhiệm vụ lần này, cũng là vì y biết rõ Kim Tiểu Chu là một người cố chấp, một khi xác định được phương hướng thì có chết cũng không quay đầu lại.
Quan trọng nhất là, qua thời gian Trác Thanh Đế đích thân dạy dỗ, Kim Tiểu Chu đã có đầy đủ tố chất của một tay bắn tỉa, hơn nữa khả năng tùy cơ ứng biến của Kim Tiểu Chu đã khiến Trác Thanh Đế tin chắc rằng nhiệm vụ lần này anh ta có thể phát huy thế mạnh của mình. Không sợ chết, giỏi lợi dụng tất cả, trong nghịch cảnh có thể tìm cơ hội thắng lợi đó là chỗ đáng quý của Kim Tiểu Chu.
……
Hai đội viên lặng lẽ đi quan sát và xác nhận an toàn lập tức một người quay lại báo cáo tình hình với Trác Thanh Đế. Lần này Trác Thanh Đế mang theo mười hai đội viên Đông Bắc Hổ. Thêm cả anh ta và Kim Tiểu Chu, thực lực đủ để đối phó với một đơn vị tiểu đội bình thường, mà mục tiêu lần này tuy rằng nguy hiểm nhưng số lượng người cũng không quá nhiều, cho nên các đội viên trông có vẻ không quá căng thẳng.
Nhưng đội viên Đông Bắc Hổ đều tôn thờ một đạo lý, đó là lúc sắp lên đường làm nhiệm vụ lần này đội trưởng đi lên nói một câu.
Ông ta nói:
- Không tập trung một trăm phần trăm chấp hành nhiệm vụ, kết cục chỉ có là cái chết. Trên chiến trường không có cơ hội cho anh hối hận, anh cũng đừng cho kẻ địch cơ hội hối hận. Đây không phải là nhà nhà qua lại, anh đến, tôi ở, đao thật, súng thật tương đương với máu đỏ, óc trắng. Máu sau khi đã chảy ra đừng mong còn được trở về. Vì nhớ đến vợ ở nhà phải sống tốt, sau đó là giết địch.
Ông ta nói:
- Đừng để người nhà phải nhận giấy báo tử của mình, thứ đó nếu chúng ta có chọn, tốt nhất là chia cho người nhà của kẻ địch.
Cho nên đội viên của Đông Bắc Hổ rất thư thái, cũng rất tập trung.
Chiến trường là tàn khốc, không phải người chết thì là ta chết!
Vì ở nhà còn có mẹ già tóc bạc chờ mong, vì người phụ nữ từng đêm mong chờ, ta không thể chết được.