Chương 165: Đăng môn
Số từ: 2851
Mạc Địch chuyển đến ngồi ở cái ghế trước cửa Húc Nhật Nhất Phẩm nhắm mắt dưỡng thần, trong miệng ngậm thuốc lá thơm đã không phải Đô Bảo một bao hai đồng nữa. Điếu Trung Hoa giá gấp mười mấy lần cũng không nếm ra được mùi vị ngon lành gì, không thể nói lãng phí được nhưng cũng chưa nói đến vô dụng. Ông không có mối liên hệ gì giữa nhu cầu và nhãn hiệu thuốc lá, càng cay độc càng tốt, không biết là thích khói thuốc dày đặc hay là cố ý theo đuổi sự dữ dội.
So sánh giữa một hòm đầy ắp thuốc lá Trung Hoa Cường Tử mua cho ông và thuốc phiện Cáp Mô từ quê nhà Kháo Sơn Truân mang đến, ông ưu ái lựa chọn Cáp Mô hơn. trên cơ bản đàn ông hút thuốc chưa đến mười năm hút thứ này chỉ có một chữ chết, còn là loại tự gây nghiệt tự tìm đường chết không thể sống.
Vào cửa khói thuốc dày đặc thật giống như há miệng nuốt xuống một viên thuốc lớn Đồng Nhân Đường, khi đi từ cuống họng xuống bạn hoàn toàn có thể cảm giác được luồng khói thuốc kia từng chút một di chuyển vào trong phổi, đây là một loại kích thích khiến cho phổi vui mừng, đương nhiên, nếu như công lực bạn không đủ, vậy phổi của bạn sẽ phản đối thổ huyết.
Cáp Mô mang thuốc phiện đến không nhiều, từ khi Mạc Địch tới anh ta đã thích làm một hơi thuốc này. Đặc biệt là sau khi ăn cơm, chuyển cái ghế ngồi ở trong sân sau đó hút hai ngụm thuốc đặc sản, nhưng có phải thật sự khoái hạt giống như thần tiên hay không chỉ có thể tự mình lãnh hội không thể nói ra khỏi miệng.
Đối với mấy tên bạn của Cường Tử, tên Cáp Mô này không thú vị lắm nhưng Mạc Địch không ngại kẻ xấu, kỳ thật ông thích nhất là Chu Bách Tước. Hai người đàn ông chân chân giả giả còn có chút ít tâm đầu đi cùng nhau khiến cả hai cảm thấy hận gặp nhau quá muộn. Thí dụ như lần trước hai người cùng nhau đi dạo phố đi tới đi lui không biết làm sao lại vào cửa hàng bơi lội…
Lúc ấy Chu Bách Tước cảm xúc dâng trào nói thế đạo ngày sau lòng người không được yên ổn, anh xem thử những cô gái kia mặc quần áo phải gọi là gì kia! Nên lộ đã lộ không nên lộ vẫn lộ!
Mạc Địch gật đầu bảo hay nói anh nhìn cô gái bên đó. Vốn áo tắm một mảnh rất tốt, tại làm sao phải biến thành từng cái một, thứ vốn có thể che được cũng che không được, cũng không biết cô ta là cố ý để cho người ta xem hay là cố ý không để cho người ta xem đây.
Chu Bách Tước chỉ vào chỗ xa xa nói cái kia mới gọi là quá đáng! Anh xem cô ta không ngờ cởi sạch phần trên ở trên ghế để cho đàn ông chà xát phía sau, lại không phải nhà tắm anh nói sao còn có người tắm cho nhau? Còn có cái quần bơi phía dưới kia, cũng quá nhỏ a! Đây là một bầu không khí không tốt lắm, tôi đề nghị phải xem thật kỹ mới được!
Mạc Địch nói đúng vậy, áo tắm trước đây thật tốt nha, anh đẩy áo tắm ra mới nhìn thấy cái mông. Bây giờ! Anh đẩy cái mông ra mới nhìn thấy áo tắm!
Chu Bách Tước chợt giật nảy mình!
Kỳ thật buổi chiều Mạc Địch đang ở trong phòng nhìn kịch hay bắt đầu ở cửa ra vào, ông không có lộ diện không có lên tiếng vẻ mặt vẫn giữ nguyên như cũ, dựa ở trên ghế sô pha nhìn tình tiết bên ngoài tiến triển ông giống như coi một vở tuồng bắt đầu năm mới, bỏ toàn bộ tinh thần vào nhưng sẽ không đặt mình vào trong đó. Hai người Yêu Ma và Cường Tử diễn một vở kịch nhỏ lừa gạt được Lý Mặc, có lừa gạt được y hay không chỉ có mình y biết rõ.
Ở trong mắt Cáp Mô, thân phận Mạc Địch rất đơn giản, ông chính là sư phụ của huynh đệ tốt Cường Tử của mình, Cường Tử xem như cha. Hai thứ xưng hô này có lúc thật có thể nhập lại làm một, nhìn hai sư đồ bọn họ có phải thật lòng yêu đối phương hay không. Chẳng qua cảm tình này không thể nào thích hợp với thầy trò khác phái, đương nhiên cũng không thể hoàn toàn chối bỏ, Dương Quá và Tiểu Long Nữ thật là thuần khiết.
Cường Tử coi Mạc Địch là cha, Cáp Mô cũng coi Mạc Địch làm cha. Chỉ đơn giản như vậy, đơn giản đến không pha lẫn vào một chút lợi ích riêng nào. Dù rằng kể ra về mặt tuổi tác Cáp Mô cùng lắm là nhỏ hơn Mạc Địch hai ba tuổi, về dàng vẻ bề ngoài Cáp Mô còn hơn một bậc, nhưng điều này cũng không cản trở Cáp Mô coi Mạc Địch làm cha, thật vậy, con gái nhà lành hai mươi bốn tuổi đều có thể thật lòng thật dạ có tình yêu với giáo sư hơn mình sáu mươi tuổi vả lại còn thật sự kết hôn với nhau, vậy Cáp Mô làm sao không thể coi Mạc Địch làm cha phát ra từ phế phủ?
Cho nên khi Mạc Địch chuyển cái ghế ngồi ở cửa ra vào hút thuốc, có Triệu Long Tượng một người khiến cho Cáp Mô cảm giác mất đi giá trị của mình đã chuyển cái băng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Mạc Địch. Anh ta thật giống như một đứa lớp lớn nhà trẻ đáng yêu… Éc, lớp lớn nhà trẻ ba mươi tuổi chưa tốt nghiệp hay quá đi mất, ngồi ở chỗ đó không nói không hỏi chỉ là nhìn Mạc Địch cười khúc khích.
Anh ta tự cho rằng nụ cười này là dễ thương, hoà ái đáng để người ta yêu mến, lại không quan tâm Mạc Địch có cho rằng như vậy hay không.
- Sư phụ, Cường Tử nếu như không có chuyện gì hẳn quay về rồi a? Ngài nói chuyện hay đi đánh đến nhà kẻ địch lần này hắn tại làm sao không mang con theo vậy? Sợ con cản trợ chân của hắn phải không?
Cáp Mô vừa nói, vừa vuốt mái tóc bổ luống đen nhánh… quăn xoắn.
Mạc Địch liếc nhìn anh ta, tầm mắt dừng ở trên chiếc răng ánh vàng lóng lánh trong miệng Cáp Mô không vượt quá hai giây đã đến giới hạn.
- Không phải, Cường Tử không mang anh đi hẳn là sợ anh xảy ra chuyện gì, anh là người huynh đệ tốt của hắn không phải sao!
Mạc Địch nói.
- Ừ, con cũng cảm thấy như vậy. Phải nói người có quan hệ tốt nhất cảm tình thâm sâu nhất với Cường Tử, ngoại trừ ngài đây thì phải nói đến Cáp Mô con. Cường Tử hiếu thuận đối với ngài vậy con kính trọng đối với ngài, một ngày làm thầy cả đời làm cha lời này là chân lý, cho nên ngài cả đời đều là cha của Cường Tử. Mà con, con là anh của hắn. Tục ngữ nói huynh trưởng là cha, ngài khi không còn nữa con tất nhiên phải làm việc một anh trai nên làm, cho nên Cường Tử đối với con rất cảm kích rất kính trọng rất quan tâm cũng cái cóc khô cũng gì có thể hiểu được, hắc hắc.
Cáp Mô ca cợt nhã, kỳ thật vẻ đẹp bên trong hắn vẫn là thấy người thì yêu thấy hoa thì bẻ.
Mạc Địch híp mắt nhìn Cáp Mô nói:
- Ừ, đúng là có lý như vậy!
Cáp Mô cười khúc khích, hỏi Mạc Địch:
- Sư phụ, thuốc phiện hút hết rồi phải không? Không sao, lần sau con về Kháo Sơn Truân mang đến cho ngài một chút. Thứ này tuy rằng không đáng tiền lại hao tổn công phu, không phải kẻ nghiện thuốc phơi nắng không ra được lá thuốc tốt. Có cơ hội ngài cũng đi Kháo Sơn Truân của chúng con xem thử, non xanh nước biếc địa linh nhân kiệt nha, bằng không cũng sẽ không sinh ra dạy dỗ được con hán tử tốt như vậy, là nơi tốt để tu thân dưỡng tính tề gia trị quốc bình thiên hạ.
Câu cuối cùng này thật có học vấn.
Mạc Địch vừa cười vừa nói:
- Được! Có rảnh anh dẫn tôi đi dạo chơi bạch sơn hắc thuỷ kia, tốt nhất săn bắn, trong núi Đông Bắc đó hẳn có rất nhiều thứ tốt, rất lâu chưa có săn bắt qua rồi.
Cáp Mô vừa nghe lời này đã tỉnh táo, anh ta thu người lại châm lên một điếu thuốc nói:
- Vậy ngài coi như là tìm đúng người rồi, nhắc tới săn trộm… Đi săn! Có thể tìm khắp ở ba đỉnh Đông Bắc một nhân vật đứng thứ hai có thể sánh vai cùng con cũng tìm không ra, mặc kệ là săn súng, săn bằng cung tôi đều là việc làm rất quen tay. Nói đứng thứ hai ở Kháo Sơn Truân không có người dám nói đứng thứ nhất, nhớ ngày đó con một mình dám cùng Hùng Hạt Tử (thằng mù) trưởng thành khiêu chiến, ai có phần dũng khí này?
Mạc Địch cười ha hả:
- Dũng khí ta không có, một dạo trước ngược lại bị bịnh tắt khí…
Cáp Mô tự mình tiếp tục nói:
- Con nhớ rõ có một lần con và đại Hùng hai chúng con vào núi, vốn là muốn tuỳ tiện bắt con hươu nai gì đó làm đại món ăn tối, ngài không biết khi đó bốn người Bát Tước thúc chúng con trải qua thời gian đó thật là khổ cực, ăn bữa nay phải lo bữa kế. Đại Hùng tên kia hao phí thức ăn… Vẫn là nói lần đi săn bắn kia, sau khi hai chúng con lên núi bàn bạc, Đại Hùng nói sẽ gặp được một con nai béo cũng tốt rồi, làm món canh nóng còn có thịt ăn, ngẫm lại đúng là sướng a.
- Hai chúng con vào núi không bao lâu ngài đoán xem thế nào? Rõ ràng gặp được một con phi long! Thịt lừa trên đất thịt rồng trên trời a, đó là thứ đồ tốt đáng mơ ước nhưng không thể tìm. Lúc ấy con và Đại Hùng thèm nước miếng lập tức chảy ra. Hai chúng con thốt lên rồi đuổi theo.
- Hai người chỉ lo chăm chú đuổi theo phi long, kết quả Đại Hùng không cẩn thận trượt xuống sườn dốc phủ tuyết bên dưới kia, con lúc lấy đang do dự, phi long con cũng muốn, Đại Hùng con cũng muốn. Hai thứ không thể ôm hết được, vậy phải làm sao giờ? Ài! Vứt bỏ phi long mà lấy Đại Hùng, vậy chẳng vui sao?
Nghe đến đó khoé miệng Mạc Địch nhịn không được co giật vài cái, hầu như cơ miệng co rút lại.
Ông không có can đảm cắt lời Cáp Mô, bởi vì ông cảm thấy cái tên bề ngoài chia đôi đầu làm hai này khiến người ta phát điên thực ra không có vẻ khiến người ta chán ghét như vậy, tối thiểu nhất tim phát nóng.
- Về sau con đuổi xuống dưới, Đại Hùng đã lăn thành trái cầu tuyết. Chỗ chúng con nếu như một khi không cẩn thận rơi vào trong đống tuyết vậy thì thần tiên cũng khó cứu, con sợ Đại Hùng thằng nhỏ còn chưa cuộn trên người vợ nắc được cái rắm gì, con trở về vẫn không đành để cho Bát Tước thúc rút da? Đại Hùng được Bát Tước thúc trông nom từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ nhất tên ngốc kia.
- Con phải đuổi theo, cũng đuổi kịp. Đại Hùng thật sự con mẹ hắn bị rơi vào trong một đống tuyết. Cậu ta chui vào con phải nằm nghiêng nhìn vào trong lỗ, dựa vào trọng lượng thân thể nhẹ nhàng của con phải từng chân đạp đống tuyết tan tành ra, bằng không Đại Hùng chẳng phải chôn sống ở bên trong rồi sao. Kết quả ngài đoán… Hắc hắc, phát tài rồi a!
- Trong đống tuyết kia không ngờ có con trăn lớn ngủ đông, to cỡ chừng thùng nước như vậy! Ngay chưa biết đâu, trăn lớn thứ này ở chỗ đó của chúng còn còn ít gặp hơn cả phi long. Vật kia nếu như nấu một nồi canh… Quả thật chính là Lục vị địa hoàng đan tinh khiết tự nhiên.
Nghe đến đó Mạc Địch cũng bị khơi gợi lên cảm hứng, ông híp mặt lại hỏi:
- Sau đó thế nào?
Cáp Mô vung tóc một cái cười nói:
- Về sau…
Đúng lúc này một chiếc Rolls-Royce loại chế tạo bằng tay bán có giới hạn khiến tròng mắt người ta nhìn đăm đăm từ đầu đường quẹo sang, thân xe thiết kế theo phong cách cổ, sang trọng và tôn quý. Tốc độ xe cũng không chậm, nhưng ổn định đến một loại mức độ làm người ta giận sôi. Từ quẹo cua chạy thẳng sang, thân xe không có một chút nhấp nhô.
Lái xe tốc độ nhanh chỉ cần anh đủ điên không sợ chết thì có thể làm được, lúc trước lần đầu Cường Tử sờ tới xe đã dám trên đường cao tốc Đông Tân đạp chân ga lên đến tốc độ hai trăm cây số một giờ quyết định rất nhanh đến cái chết không biết lúc nào của hắn. Mà nếu muốn lái xe ổn định, cũng không phải tốc độ chậm là được.
Cái đó và cái gì… Xoay xoay xoa xoa là hai khái niệm. Võ công trên giường chỉ nhanh là bền vững không gì phá nổi, nhưng mỗi phút một cái duy trì đều đặn tốc độ đến bốn giờ cũng không thấy đến được mức cao trào.
Ặc, kéo đi xa rồi.
Điều muốn diễn tả chính là kỹ xảo ổn định cần có, ý nghĩa không có gì khác…
Chiếc Rolls-Royce bình ổn dừng lại ở cửa ra vào Húc Nhật Nhất Phẩm, tài xế mặc vét mang găng tay trắng như tuyết trước xuống xe chậm rãi kéo cửa xe đằng sau ra, động tác thành thạo ưu nhã, phong thái quý ông đến mức khiến cho Cáp Mô khinh bỉ.
Một vị lão nhân đầu bạc phất phơ từ trong xe bước xuống, đầu tiên là hít thở một cái không khí ban đêm có chút mát lạnh sau đó dùng sức duỗi lưng một cái. Bà dường như rất hưởng thụ sự yên lặng của nơi này, nhìn xung quanh một thoáng thấp giọng khen ngợi một câu nơi tốt. Thân thể của bà hơi chút còng xuống, trên mặt tuy rằng hiện đầy nếp nhăn lại mang theo dáng vẻ kẻ giàu có .
Động tác hết sức thong thả lại giơ tay nhấc chân có một loại phong độ cao cao tại thượng, một loại uy nghi khiến người nhịn không được muốn cúi đầu. Chính như tài xế của bà tuy rằng đã hầu hạ Lão Phật gia nhiều năm, nhưng mỗi lần mở cửa xe cho bà lão đều cô đọng một trái tim chí thành, một tí cũng không dám lười biếng.
Tài xế cũng không phải thuần tuý e ngại thế lực sau lưng lão nhân, ngược lại chính là sùng kính nhiều hơn.
Mạc Địch không nhúc nhích, thậm chí không có chăm chú liếc nhìn lão nhân. Ngược lại Cáp Mô vốn muốn đứng lên hỏi một câu tìm ai, mắt nhìn thấy sắc mặt Mạc Địch bỏ đi luôn ý niệm trong đầu. Ông vốn có chút tức giận chuyện xưa của mình bị cắt đứt không lời giải thích, nhưng khi nhìn thấy nét mặt hiền từ trên mặt bà lão ông không đành lòng bộc phát ra.
Loại người hơn phân nửa không tim không phổi như Cáp Mô này, người già cũng không có mang đến cho hắn bao nhiêu áp lực.
Nhìn Mạc Địch ngồi ở trên ghế hút thuốc tự nhiên, bà lão hơi chút khom lưng nheo mắt lại, thở dài cảm thán nói:
- Cần phải chính tôi đến trước cửa xin gặp, anh mới bằng lòng gặp mặt lão bà tử tôi đây phải không?