Chương 64: Trung Hoa Chấp Pháp
Số từ: 2313
Hai cái đầu người máu me nhầy nhụa, quỷ dị xuất hiện dưới chân hắc y nhân, y sợ tới mức bước chân của y lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, một chân giậm lên một cái đầu người. Hai cái đầu người đều giương hai mắt nhìn, trên gương mặt dính đầy bùn đất, nước mắt như máu từ trong hốc mắt chảy ra, làm cho người ta sợ hãi.
Chết không nhắm mắt?
- Sư… Sư phụ…
Hắc y nhân đang xoay người chạy khi cúi đầu nhìn xuống phát hiện đầu người không ngừng nhấp nhô dưới đất, một cái trong đó dĩ chiên là của sư phụ y! Vũ Bộ Tàng uy danh hiển hách được coi là ngôi sao sáng trong giới võ thuật ở Đông Doanh!
Giới võ thuật Đông Doanh tương tự như giới võ thuật Trung Hoa, cũng có ba bảng.
Trung Hoa có ba bảng Thiên – Địa Nhân, Đông Doanh có ba bảng Kim – Ngân – Đồng.
Đồng Đảng của Đông Doanh tương đương với Nhân Bảng của Trung Hoa, Ngân bảng tương đương với Địa bảng, còn Kim Bảng có thể so cùng Thiên bảng. Sư phụ của bảy tên này chính là người đứng đầu Hắc Long Đạo Trường của Nhật Bản, Vũ Bộ Tàng ở trong giới võ thuật Đông Doanh cũng được xem là thiên hạ đệ nhất đao. Vũ Bộ Tàng xếp hàng thứ chín trên Thiên Bảng nhưng danh tiếng trong dân chúng bình thường hơn xa so với các cao thủ khác.
Cao thủ Kim Bảng đều là những người không lộ diện rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng. Nhưng tên Vũ Bộ Tàng ngược lại vô cùng cao ngạo. Chẳng những là hội trưởng danh dự của hiệp hội các hội võ sĩ Đông Doanh, còn làm người nhà của Hắc Long Đạo Trường, hay là thầy dạy kiếm thuật cho Thiên Hoàng Đông Doanh hiện nay.
Vũ Bộ Tàng vẫn luôn là nhân vật tiêu biểu tranh cường cùng Trung Hoa, thường xuyên kêu gọi xóa bỏ võ thuật Trung Hoa. Mười năm trước chính ông ta đánh nhau một trận với Bá Đao Tào Phá Địch, khiến cho Tào Phá Địch bị trọng thương, chính là người đoạt đi bá đao Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ của Tào Phá Địch, vẫn luôn tự hào giấu kĩ ở trong Hắc Long Đạo Trường. Vẫn thường xuyên cầm ra để khoe khoang trước mặt chúng đệ tử vị trí mười năm trước mình uy danh cỡ nào. Tuy nhiên dựa theo thực lực, Bá Đao Tào Phá Địch thật sự không phải là đối thủ của ông ta.
Nếu như bàn về thực lực, mạnh mẽ như Sở Ly Hỏa cũng khó thể địch nổi Vũ Bộ Tàng!
Nhưng, khiến hắc y nhân kinh ngạc chính là ở điều này!
Một tồn tại siêu nhiên đứng thứ chín Kim Bảng, một cao thủ tuyệt thế tự xưng là đao thuật đệ nhất thiên hạ ở Đông Doanh, một nguyên lão có danh hiệu thầy của Thiên Hoàng, lại bị người ta cắt đầu, chết không toàn thây!
Đường đường đứng thứ chín Kim Bảng, cứ như thế mà chết đi?
Cơ thể hắc y nhân lay động hai cái, rồi quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu với đầu Vũ Bộ Tàng.
- Sư phụ… Vì sao người lại chết! Sư phụ!
Hắc y nhân khác nhìn kỹ một lượt cũng quỳ rạp xuống đất, gào khóc. Y nhìn thoáng qua cái đầu người bên cạnh, cơ thể run lên dữ dội, sắc mặc trắng bệch như tờ giấy.
- Là… Là Khuyển Trủng tiền bối!
Khuyển Trủng Hạnh Chi Trợ, nhân vật cấp nguyên lão lưu phái Y Hạ, địa vị ở lưu phái Y Hạ chỉ xếp thứ hai sau tông chủ Y Hạ. Đứng thứ bảy Kim Bảng! Thực lực còn cao hơn sư phụ Vũ Bộ Tàng của y!
Vũ Bộ Tàng, Khuyển Trủng Hạnh Chi Trợ, hai cao thủ Kim Bảng cao cao tại thượng, không ngờ chết một cách quỷ dị trên mảnh đất Trung Hoa này. Hắc y nhân nhớ khi bọn chúng tới, Vũ Bộ Tàng ở bên thuyền trông về bờ tây phía xa khí thế vẫn ngút trời, dù đã gần sáu mươi năm trôi qua mà tham vọng vẫn bừng cháy như ngày nào.
- Lần đi này, ta nhất định phải khơi lên một trận gió tanh mưa máu, ta phải báo thù tội khinh nhờn trên Thánh Thổ của người kia mười năm trước!
Lòi nói vẫn còn luẩn quẩn bên tai, vậy mà người đã chết rồi. Hắc y nhân nhớ đến lúc sư phụ y nói những lời đó, khí thế bức người. Bảy sư huynh đệ bọn chúng đứng sau lưng sư phụ còn cảm thấy được khát vọng trong lòng người, trong lòng cũng thấy rạo rực biết bao. Bọn họ vẫn luôn tin sư phụ bọn họ có năng lực đó, bởi vì cao thủ Kim Bảng ở Đông Doanh chính là thần!
Thần là cái gì? Thần chính là bậc toàn năng tối cao bất khả chiến bại!
Kim Bảng chi thần giậm chân tại nơi nào, nhất định sẽ làm dậy lên cơn sóng gió động trời, nhấn chìm toàn bộ những người Trung Quốc tự cho rằng đúng kia trong cơn nước lũ. Chà đạp cái gọi là thần thoại võ thuật Trung Quốc, giết sạch võ giả Trung Quốc!
Vũ Bộ Tàng, Khuyển Trủng Hạnh Chi Trợ, hai đại cao thủ Kim Bảng cùng vào đất Trung Nguyên, điều này đủ để chấn động toàn giới võ thuật.
Dù Vũ Bộ Tàng và Khuyển Trủng Hạnh Chi Trợ cùng ở Kim Bảng, một người đứng ở vị trí thứ thứ chín, một người vị trí thứ bảy, hơn kém không nhiều gần như là cùng một vị trí. Nhưng chỉ có Vũ Bộ Tàng biết rõ chính mình, thực lực của Khuyển Trủng Hạnh Chi Trợ mạnh mẽ hơn đâu chỉ một bậc!
Năm đó dưới chân núi Phú Sĩ, khi người đứng thứ tư Thiên Bảng từ Trung Hoa kia vào Đông Doanh. Cảnh tượng lúc ấy đáng sợ như thế nào! Ông ta có thể trong một trăm chiêu đánh bại Bá Đao Tào Phá Địch, giết chết một cao thủ chỉ giơ tay lên cũng đủ để giết chết cao thủ Nhân Bảng chỉ trong vòng một chiêu, lại không thể ngăn được một quyền của cao thủ đứng thứ tư Thiên Bảng. Một quyền tựa như không hề có lực, nhưng lại tựa như phá vỡ ranh giới sinh tử, giác ngộ được đỉnh cao của đạo trời.
Nếu không phải có Khyển Trủng Hạnh Chi Trợ giúp đỡ ông ta, hai người hợp lực mới đỡ được một quyền kia, chỉ sợ về sau sẽ không có ông thầy của Thiên Hoàng kia. Mà sức mạnh của quyền kia hầu như đều được Khuyển Trủng Hạnh Chi Trợ đỡ lấy, mà ông ta bất quá chỉ gánh chịu ba phần công lực trong đó mà thôi.
Sau đó, ông ta mới hiểu được rằng ngoài trời còn có trời, mãi đến mười năm sau nghe nói tuyệt thế cao thủ kia đã không may qua đời rồi, ông ta mới dám giẫm bước chân vào lãnh thổ Trung Nguyên.
Đương nhiên, ông ta cũng không biết cao thủ tuyệt thế vô song kia chỉ xếp thứ tư ở Thiên Bảng, nếu như biết được điều đó, chỉ sợ cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám bước chân đến Lôi Trì một bước.
Mà bây giờ, đứng thứ chín Kim Bảng hăng hái, đứng thứ bảy Kim Bảng trầm ổn nham hiểm, vậy mà cả hai cùng chết tại Trung Hoa!
Sở Ly Hỏa bước nhanh tới, mạnh mẽ như rồng đi hổ bước đến trước mặt hắc y nhân bị đánh gãy trường đao kia. Trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi tột cùng đối phương anh ta đột nhiêu xuất ra một chưởng, ấn ở trên đỉnh đầu của y, chấn vỡ đầu người kia thành từng mảnh!
Giơ tay giết người, vẫy vùng cả giang sơn.
Hay cho đệ nhất Địa Bảng Sở Ly Hỏa!
Phong Đao xem đến ngây dại, thoáng qua như một giấc mơ. Đối với cái chết của đồng môn, gã không có lấy một phần bi thương. Khi gã lén mang bá đâo Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ ra ngoài chạy thật xa tới Trung Hoa, gã thề không đội trời chung với sư môn của mình, giết đến không còn một ai! Nhưng thực lực của gã quá kém, căn bản là không cách nào lay chuyển được căn cơ trăm năm của Hắc Long Đạo Trường, cho nên gã chỉ có thể trốn, trốn thật xa.
Mà vào thời khắc này, gã rốt cục đã biết, đi theo bên cạnh Sở Ly Hỏa là lựa chọn sáng suốt cỡ nào!
Em gái của Phong Đao từ nhỏ đã sống nương tựa vào gã, khi cô bé mới vừa tròn mười bốn tuổi, chính bị lão súc sinh gần đất xa trời Vũ Bộ Tàng gieo tai họa. Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn muội mình bị làm nhục, hãm hiếp xong thì bị giết chết, trong lòng không ngừng nhỏ máu nhưng lại không thể làm được gì!
Gã còn phải giả bộ như thể rất trung thành và tận tâm! Đây là điều khiến cho người ta đau lòng cỡ nào.
Gã khinh bỉ chính bản thân mình, hận không thể chết cùng em gái mình!
Nhưng, ánh mắt em gái gã trước khi chết, ánh mắt đau buồn bất lực kia khiến cho trái tim gã vỡ nát. Điều đó đã khiến Phong Đao biết mình nhất định phải sống sót, sống để thay em gái mình báo thù!
Hiện tại, cái đàu tên súc sinh tội ác tày trời Vũ Bộ Tàng đang ở ngay trước mắt, ánh mắt của gã mở trừng trừng, toàn bộ tâm trí đều trống rỗng!
Gã bước hai bước tới trước người hắc y nhân, cúi đầu xác định một cách cẩn thận cái đầu này.
Chết?
Chết thế này ư?
Vậy ta đây sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Trong nháy mắt Phong Đao cảm thấy thế giới thật trống rỗng, không hề còn một lý do nào để sống tiếp. Gã đã từng vì chấn hưng gia tộc mà sống tiếp, vì bảo vệ em gái mà sống. Nhưng tiếc rằng sự suy sụp của gia tộc là điều không thể ngăn cản, muội muội chết thảm cũng vì gã không có tài cán gì. Về sau gã vì báo thù mà sống, nhưng bây giờ kẻ thù đã chết, cuộc sống của gã đã không còn ý nghĩa gì nữa.
- Vũ Bộ Tàng!
Phong Đao nói thầm, nghiến răng nói từng từ.
- Ngươi vì sao lại chết?
Bóng hình Sở Ly Hỏa dừng bên cạnh Phong Đao, thấy Phong Đao chán nản, sau đó lạnh lùng nhìn chăm chú đầu người trên mặt đất.
- Vũ Bộ Tàng?
Sở Ly Hỏa sao có thể không biết Vũ Bộ Tàng này? Mười năm trước ở dưới núi Phú Sĩ, anh ta cũng là người trong cuộc!
Thực lực có thể so với cao thủ Thiên Bảng Vũ Bộ Tàng thực sự đã chết?
Hai hắc y nhân dập đầu như băm tỏi, không ngừng kêu khóc, rõ ràng đã quên chạy trốn, quên đại sát thần Sở Ly Hỏa đang ở trước mặt mình. Giờ khắc này suy nghĩ của bọn chúng trống rỗng. Bọn chúng cũng như Phong Đao cũng cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa, bọn chúng cũng không biết ngày sau nên đi con đường nào nữa.
Một bóng người đen kịt như mực, cách đó không xa không biết xuất hiện từ khi nào.
Một bộ quần áo đen tung bay, đang đứng chắp tay.
Mặt mày như núi, thân hình như chim bay.
Chỉ đứng yên mà thôi lại như thể đội trời đạp đất.
Trong tay y không có kiếm, cả người y như một thanh tuyệt thế thần binh đứng giữa trời đất, đội trời đạp đất! Tóc hắn màu đen bay theo gió, như sóng như làn nước, cả người đều toát lên vẻ oai hùng thuần khiết, có khí tức của trời đất căn bản không phải con người có thể chống lại.
Sở Ly Hỏa biến sắc, cả người tựa như bị một luồng khí thế vô hình áp bức, dù rằng anh ta vẫn hành động tự do, nhưng lại có cảm giác hai tay hai chân của mình, thậm chí cả tư duy đều bị cứng lại!
Đây là uy thế cỡ nào?
- Ngươi là ai?
Sở Ly Hỏa vận công để ổn định tinh thần, đối mặt với hắc y nhân đột nhiên xuất hiện này, anh ta lại có một cỗ cảm xúc muốn tôn thờ!
Một bộ áo đen, tóc cũng như mực.
Ánh mắt của y điềm tĩnh, không vui không buồn, lạnh nhạt như thể không quan tâm, trong mắt mọi chuyện như thể không liên quan gì đến mình, mọi chuyện đều theo tự nhiên mà làm. Chúng sinh chính là chúng sinh, ta cũng chính là chúng sinh. Thiên hạ vẫn là thiên hạ, cũng là thiên hạ của ta.
- Trung Hoa Chấp Pháp
Bốn chữ nhẹ thốt ra từ miệng hắc y nhân, không có một chút tình cảm, nhẹ như nước, giống như những đám sương mù.
Bốn chữ mà như sét đánh giữa trời quang nổ vang bên tai Sở Ly Hỏa!