• 316

Chương 21: Ai buồn vì ai?


Số từ: 5753
Dịch: Trần Thu Hương
Nguồn: NXB Văn Học

Là cậu hả?

Tôi dừng xích đu, nhìn hắn với vẻ sửng sốt.
Hắn nhìn tôi với ánh mắt rất cao ngạo, nhưng vẻ lạnh lùng đó cũng đã được xua đi rất nhiều nhờ nụ cười tươi tắn. Khẽ gật đầu, hắn nhẹ nhàng đáp:
Ừ tôi đây.

Tôi đứng dậy, buông xích đu ra, hỏi nhỏ:
Sao cậu lại biết tôi ở đây?

Hắn cười khẽ:
Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể biết chứ?

Toi sững lại, đáp:
Ờ!

Nhìn vẻ ngờ nghệch đó của tôi, hắn liền bật cười,
Cậu không muốn biết ai đã thông báo cho tôi ư?


Ai vậy?
Tôi ngẩn tò te nhìn hắn, hôm nay gã này có vẻ hào hứng tệ!

Cậu!
Hắn nhìn tôi chằm chằm, cười đầy ẩn ý.

Tôi?
Tôi nhìn vẻ ranh mãnh của hắn, đầu óc trở nên mông lung:
Làm gì có!
Tôi còn đang muốn tránh cậu mà không được đây này! Tôi nghĩ bụng.
Dường như hắn cũng đoán được suy nghĩ của tôi, cười càng khoái chí hơn:
Ngốc nhỉ, nhắc cậu một câu nhé! Cậu có động vào điện thoại nhà tôi không?


Điện thoại?
Tôi bắt đầu cố gắng nhớ lại:
Hình như…Í…
Tôi chợt tỉnh ngộ, hét lớn:
Cú điện thoại bất lịch sự đó hóa ra là do cậu gọi hả?

Hắn có vẻ rất hài lòng với phản ứng của tôi, đầu gật gù rồi lại lắc với vẻ nuối tiếc:
Phản ứng của cậu chậm quá! Đúng là hơi trì độn!

Tôi lườm hắn một cái, cảm thấy thực sự không thể chịu nổi tính cách khó chịu của gã Tự Đại này, liền quay đầu định bỏ đi. Nhưng hắn lại gọi giật tôi lại:
Haizz, thế cậu không hỏi tôi tại sao lại đến gặp cậu vội vàng như thế à?


… Ờ, tại sao vậy?
Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận, ngoái đầu lại cười cười nhìn hắn:
Đại thiếu gia Thương!


Việc này…
Hắn giả vờ ngập ngừng, sau đó nở một nụ cười rất quái dị:
Tôi không nói cho cậu biết được!

Tôi cố gắng chịu đựng…
Tôi tiếp tục cố gắng chịu đựng…
Tôi không thể chịu được nữa!

Cậu là đồ thần kinh!!
Tôi vớ ngay cái bình tưới cây bên cạnh đập vào hắn:
Được hành hạ người khác thì cậu vui lắm à???

Hắn rất mau lẹ, nhảy bật ra chỗ khác, vừa trốn vừa tiếp tục chọc tôi:
Hành hạ người khác thì tôi không biết, nhưng hành hạ cậu tôi thấy rất vui!


Cậu đúng là đồ biến thái!
Tôi tức quá, mắt đỏ lên, chuẩn bị ném thẳng cái bình tưới cây vào hắn.

Trác Ưu, khuyên cậu hãy suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động.
Dường như hắn đã nhìn thấy ý dồ của tôi, nhưng không tránh, mà chỉ đứng yên ở đó, nhìn tôi cười gằn:
Bình tưới hoa của ông ngoại tôi là cổ vật bằng đồng thời Minh đấy!


Choang!
Tay tôi buông ra, chiếc bình rơi ngay xuống đất.

Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!
Nhìn chiếc bình tưới hoa đã bị móp méo, tôi sợ quá, mặt tái nhợt:
Tôi không biết! Tôi không cố ý đâu…

Làm sao bây giờ? Món này bao nhiêu tiền đây? Một vạn, mười vạn hay một trăm vạn? Nhà tôi làm sao mà đền được?
Thấy tôi run rẩy, Thương Thang vội bước đến an ủi:
Đừng sợ! Đừng sợ! Chỉ là bình tưới cây thôi mà! Nói với ông rằng tôi làm hỏng là ổn thôi.


Sao có thể làm thế được?
Tôi ngẩng mặt lên, nước mắt ngân ngấn nhìn hắn.

Có gì mà ngại chứ?
Hắn tỏ vẻ bất cần.
Nhưng nếu cậu ngại…
Con ngươi đen láy của hắn đột nhiên xoay tròn:
Cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện!


Điều kiện gì?
Tôi vội hỏi. Bây giờ nói một điều kiện chứ một trăm điều kiện tôi cũng chấp nhận!

Cuối tuần này đến nhà tôi chơi.
Hắn nhìn tôi, cười tủm tỉm:
Có một party.


Ừ!
Tôi chẳng quan tâm đến party gì, vội vàng đồng ý ngay.

Không được nuốt lời đâu đấy!
Hắn nhìn tôi, nụ cười rất ranh mãnh.

…Dĩ nhiên rồi!
Tôi bần thần nhìn hắn:
Tôi đã nói là làm mà!


Tốt lắm
Dường như hắn thở phào một tiếng. Tôi cũng len lén lau mồ hôi và bắt đầu thu dọn hậu quả.

Haizz!
Thấy tôi bận rộn, hắn liền than thở với vẻ vô tình:
Gì mà cậu căng thẳng với một cái bình nhôm đến vậy?


Cậu nói gì vậy? Đây là món đồ thời Minh…Í?!
Tôi vừa hét vừa nhảy dựng lên:
Cậu bảo nó làm bằng nhôm à? Thế sao vừa nãy cậu nói…


Vừa nãy tôi nói rất rõ, bình tưới hoa của ông ngoại tôi đều là đồ đồng thời Minh.
Ánh mắt hắn lộ vẻ cười cười, chậm rãi đáp từng chữ một:
Nhưng cái bình này chỉ là cái bình mà thợ làm vườn dùng để tưới cây thôi.


… Thương Thang!
Tôi có cảm giác như lửa trong người đang bốc lên ngùn ngụt, chắc là khói đang bốc lên đỉnh đầu, răng nghiến ken két.

Làm gì vậy? Hotgirl?
Hắn đã nhanh nhẹn lùi về khu vực an toàn từ lâu, nhìn tôi, cười càng tươi hơn:
Đừng quên cậu là quân tử đã nói là làm nhé!

Sau đó hắn cười khoái chí, ngang nhiên bỏ đi.
Nhìn theo bóng gã điên này, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ đang bốc cháy rừng rực, đó là:
Tôi muốn trả thù! Tôi muốn trả thù!! Tôi nhất định phải trả thù!!!

Khi tôi đuổi theo hắn về đến phòng khách, vừa lúc bố nhắc đến tôi với lão tiên sinh.

Vừa nhắc đến đã thấy mặt.
Lão tiên sinh kéo tôi lại, vẻ mặt hiền từ:
Nghe bố cháu nói lần này cháu thi vào trường Nhất Trung đúng không?

Tôi đứng trước mặt lão tiên sinh, không dám nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mắt vẫn liếc con quỷ họ Thương kia.
Nghe thấy lão tiên nói vậy, hắn như kẻ uống nhầm thuốc, hai mắt sáng rực lên, miệng không giấu nổi nét cười.

Tốt quá! Cháu sang học thì Thang Nhi cũng có bạn, nó nhàn rỗi quá ta cũng mệt.

Tôi mỉm cười…Đợi đã! Cháu chỉ học trường Nhất Trung thôi, việc gì phải làm bạn với Thương Thang?
Dường như bố đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bèn mỉm cười giải thích:
Thầy Thang vừa nói với bố, muốn con đến đây ăn cơm vào thứ Tư hằng tuần để thầy phụ đạo việc học hành cho con.

Tôi gật đầu, nhưng vẫn thắc mắc:
Tại sao lại là thứ Tư ạ?


Vì thứ Tư tuần nào tôi cũng đến đây chơi đàn cho ông ngoại nghe.

Thương Thang nhìn tôi cười cười, bình thản bổ sung thêm.
Dương à, thực ra thói quen là thứ rất đáng sợ. Khi anh ở gần một kẻ đáng ghét nào đó một thời gian dài, quen với mọi cái của hắn, có thể cũng sẽ nảy sinh tình cảm với hắn.
Hồi ấy anh có nghĩ như vậy không?
Cho đến bây giờ, em vấn còn nhớ đôi mắt toát lên vẻ u buồn đó của anh.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, Cực và Dương mời tôi đi trượt patin, tôi đành phải từ chối:
Em rất muốn đi! Nhưng trước đó em đã nhận lời người khác rồi…

Cực hậm hực:
Em biết không, sau này sẽ không có thời gian chơi với bọn anh đâu, bây giờ chẳng biết trân trọng gì cả!

Tôi trề môi:
Biết làm thế nào được, ai bảo hắn ta là cháu ngoại vàng của thầy giáo bố em, em không dám đắc tội với hắn.

Ánh mắt sắc bén của Dương lập tức quét về phía tôi:
Chính là cái cậu lần trước đưa em về đó hả?

Tôi gật đầu, rồi hậm hực kể hết mọi thủ đoạn mà tên này đã sử dụng để đưa tôi vào tròng. Cuối cùng còn bực bội nói thêm:
Sau này tuần nào em cũng phải gặp hắn một lần ở nhà thầy hiệu trưởng! Như thế sao em chịu nổi?

Cực liền cười lớn:
Trác Ưu, tính mạng của em không còn giữ được lâu đâu!

Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt toát lên vẻ ưu tư, buồn bã.
Dương, đừng nhìn em bằng ánh mắt lo lắng đó! Như thế em sẽ chỉ lưu luyến thêm thôi.
Cuối tuần đó, biết tôi chuẩn bị đến dự tiệc ở nhà công tử họ Thương, mẹ đã chải chuốt cho tôi rất cẩn thận. Mẹ vừa chải đầu cho tôi vừa dặn dò:
Đến nhà người ta nhớ giữ vẻ đoan trang con nhé! Nhà họ Thương là gia tộc giàu có nổi tiếng trong thành phố, đồng thời cũng là gia đình trí thức, bạn bè mà con cháu nhà họ kết giao đều là người có tầm cỡ, con phải làm sao cho mình không cao ngạo mà cũng không hạ mình.

Tôi chu môi, ai thèm gì đám công tử, tiểu thư đó? Nếu hôm nay không phải ngày đẹp trời để trả thù thì sao tôi có thể ngoan ngoãn đến dự chứ?
Mẹ chọn cho tôi một chiếc váy liền màu xanh nhạt, bảo tôi xoay một vòng trước mặt rồi mỉm cười hài lòng.

Con gái mẹ lớn thật rồi.

Thương Thang đợi ngoài cửa sốt ruột, liền bảo lái xe bấm còi hai lần, tôi đi giày, luống cuống lao ra:
Xong rồi! Ra ngay đây!

Vừa ra đến cửa, tôi liền chạm ngay phải ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Hắn liếc tôi một lượt từ đầu đến chân rồi nở một nụ cười quái dị.

Cười gì mà cười? Mẹ tôi bắt tôi phải mặc thế!
Tôi không hiểu hắn đang cười cái gì, hai má nóng bừng, bực bội gắt.
Hắn vẫn cười, mở cửa cho tôi và trêu:
Cậu mặc màu trắng vẫn đẹp hơn!

Tôi đỏ bừng mặt chui vào ô tô, nghĩ bụng nếu biết là câu trả lời này thì tôi đã không hỏi, đỡ phải độn thổ. Ai ngờ hắn cũng chui vào theo, ghé sát vào tai tôi, mỉm cười nói nhỏ:

Nhưng hôm nay có cả bạn tôi, cậu không được mặc đẹp quá.

Tôi sững lại, ngoái đầu sang nhìn hắn:
Lẽ nào cậu vẫn sợ tôi cướp mất ánh hào quang của cậu ư?
Trời ạ, đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn!
Hắn sững lại, sau đó hắng giọng một tiếng rất không tự nhiên rồi quay mặt đi.

Chạy thôi
Hắn hậm hực nói với lái xe. Tôi lườm hắn một cái. Đúng là một anh chàng vừa nhỏ mọn, vừa tự đại lại nóng tính!
Haizz, khổ thân ngươi Trác Ưu ạ, ngươi còn phải sống với hắn ba năm nữa cơ!
Trên xe, không biết Thương Thang đang giận dỗi ai mà hậm hực không chịu nói gì. Tôi đành phải ngồi thần người ngắm cảnh ngoài cửa xe. Ngắm mãi, tự nhiên tôi thấy đau đầu chóng mặt, chuẩn bị nôn thì cuối cùng hắn đã cất lời vàng ngọc:

Sao cậu không học tiếp ở trường Phụ Trung?
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chậm rãi hỏi.

Chẳng sao cả, tôi chỉ nghĩ trường Nhất Trung hợp với tôi hơn.
Tôi né tránh ánh mắt dò xét của hắn, trả lời lí nhí.

Thế người hứa chăm sóc cậu suốt đời đó thế nào? Anh ta vẫn đang học ở trương Phụ Trung đúng không? Anh ta làm thế nào?
Hắn vẫn tra khảo, ánh mắt sắc bén.
Tôi cười với vẻ miễn cưỡng:
Làm sao có thể chăm sóc tôi suốt đời được? Người ta cũng có bạn gái chứ! Sau này còn lấy vợ sinh con, bận nọ bận kia, làm gì có thời gian ngó ngàng đến tôi?

Hắn im lặng nhìn tôi hồi lâu rồi quay mặt đi, nói nhỏ:
Hóa ra là cậu thích anh ta thật.


Còn lâu!
Tôi vội vàng phủ nhận:
Ai thèm thích gã đa tình đó!

Hắn không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt sâu thẳm, mơ màng.
Bầu không khí trong xe càng ngột ngạt hơn.
Cuối cùng xe dừng lại trước một ngôi biệt thự. Thương Thang mở cửa xuống xe trước, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Tôi đành phải dò dẫm mở cửa, thầm nghĩ: Cứ đợi lát nữa ta sẽ cho nhà ngươi biết tay!
Tôi chậm chạp bước theo sau hắn, lòng thầm tính toán xem làm thế nào mới có thể trả thù hắn cho đã. Chơi khăm? Hay để cho hắn mất mặt trước bàn dân thiên hạ?
Đang suy nghĩ thì đột nhiên Thương Thang dừng chân lại, dặn dò tôi với giọng điệu cứng như đá:
Chuẩn bị vào đấy, lát nữa cậu nhớ thể hiện tốt cho tôi!

Nói rồi hắn hít một hơi thật sâu, nụ cười rạng rỡ đắc ý lập tức hiện trên môi, sau đó mở hai cánh cửa lớn ra.

Bùng! Bùng! Bùng!
trong phòng lập tức vang lên âm thanh lạ, tôi còn chưa kịp bừng tỉnh trước sự thay đổi nét mặt đột ngột của Thương Thang thì đã bị phun đầy pháo giấy vào mặt.
Các người chuẩn bị tổ chức đám cưới à?! Tôi phủi những mảnh vụn giấy màu xuống, chuẩn bị quát lớn thì tất cả mọi người xung quanh đều xúm lại chúc mừng:

Chúc mừng sinh nhật!

Sinh nhật? Hôm nay không phải là sinh nhật tôi! Nếu đã không phải là sinh nhật tôi thì có nghĩa là…
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Thương Thang, hắn cũng vừa phủi được đám giấy màu trên mặt xuống, ánh mắt vô cùng bình thản.

Cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người!
Hắn điềm nhiên trả lời.
Tôi thầm giật mình, trong lòng bất giác cảm thấy khó xử. Hóa ra hôm nay là sinh nhật của hắn…
Bỗng có người trong đám đông hét lên:
Thương Thang, cô bạn xinh đẹp bên cạnh cậu là ai vậy? Không mau giới thiệu đi!

Tôi thần người, mặt đỏ bừng lên. Cô bạn xinh đẹp? Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi như thế, đúng là là lạ thế nào đó.
Có lẽ là Thương Thang đã phát hiện ra vẻ luống cuống của tôi, liền lén đưa một tay ra kéo váy tôi, ra hiệu tôi không phải căng thẳng.

À, bạn này hả?
Hắn tủm tỉm cười nhìn mọi người:
Đây là con gái học trò của ông ngoại tớ, cậu ấy chuẩn bị vào trường Nhất Trung học, bạn khóa dưới của mọi người!

Mọi người liền vỗ tay rầm rầm, đám con trai đều chen tới nhìn tôi cho rõ, đám con gái thì hiếu kỳ liếc tôi.

Mọi người đừng làm bạn ấy sợ!
Hắn cười, đẩy mấy cậu ban đang lại gần:
Người ta ngoan hiền lắm đấy! Năm nay điểm thi cao thứ năm thành phố, ông ngoại tớ rất quý!

Mọi người đều hít một hơi thật sâu với vẻ khoa trương.
Oa! Kinh quá nhỉ!
,
Giỏi thế!

Đúng lúc này lại có một nam sinh nhận ra tôi:
Bạn này chính là bạn lần trước đến trường mình thi hùng biện đúng không? Thua cậu 0,1 điểm đó mà!

Thương Thang liền cười, gật đầu tán đồng.
Cả đám lại òa lên như chợ vỡ:
Vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp!
,
Hóa ra là em ấy!
,
Đúng là lúc đó tôi thấy em này không đơn giản mà…

Tôi đỏ bừng mặt, bất giác lùi sau lưng Thương Thang, khẽ giật áo hắn.
Thương Thang có vẻ rất khoái chí, nét mặt không còn u ám như trước nữa. Hắn kéo tay tôi, cười tủm tỉm nói:
Chào hỏi mọi người mấy câu đi!

Tôi đành phải bấm bụng ló ra, nhớ đến lời mẹ
không cao ngạo mà cũng không hạ mình
, bèn nở một nụ cười tươi tắn chào mọi người:
Chào các anh chị! Em là Trác Ưu, sắp tới em sẽ trở thành học sinh trường Nhất Trung, rất mong được các anh chị giúp đỡ!

Thương Thang rẽ đám đông ra rồi đưa tôi vào sảnh lớn. Tôi vội đi theo hắn, đỏ mặt tía tai. Từ nhỏ đến giờ những lời khen mà tôi được nghe cũng không nhiều bằng hôm nay!
Thương Thang bảo tôi ngồi xuống sofa rồi nói là đi lấy nước ngọt cho tôi. Tôi hoảng quá liền gọi giật hắn lại:
Lát nữa cậu đừng có vứt tôi một mình ở đây nhé!

Hắn ngoái đầu lại, liếc tôi cười cười, tôi như quả bóng xẹp hơi, liền nói nhỏ:
Ờ… tại tôi không quen ai hết mà…

Thấy tôi rụt rè, ngại ngùng như vậy, hắn có vẻ rất khoái chí, rồi cười nói:
Việc này cậu không phải lo, dĩ nhiên sẽ có người đến tìm cậu trước!
Nói rồi hắn điềm nhiên bỏ đi, để lại chiếc bóng rất lãng tử.
Tôi tần ngần nhìn hắn bỏ đi, bụng đang rủa thầm thì tự nhiên có một đám con gái vây đến.

Em là Trác Ưu đúng không nhỉ?
Trong đó có một cô gái có vẻ rất được nuông chiều lên tiếng trước.

… Đúng…
Tôi rụt rè nhìn bọn họ, ai cũng nhìn tôi chằm chằm, không biết có phải đội cận vệ của Thương đại thiếu gia đến tìm tôi tính sổ không? Nếu phải thì dù có đánh chết, tôi cũng sẽ không thừa nhận có quan hệ với hắn, tôi…

Chị phục em thật đấy!
Chị ta bám chặt lấy tôi:
Em đã hạ gục thanh gỗ đó bằng cách nào vậy?


Hả? Thanh gỗ?
Tôi ngẩn người, để mặc chị ta bám chặt, mùi thơm từ trên người chị ta tỏa ra vô cùng khó chịu.

Chính là Thương Thang đó!
Chị ta nhìn tôi chằm chằm, cười vui vẻ:
Cậu ta là người mà ngay cả hoa khôi trường chị cũng phải chịu bó tay đấy! Em vừa ra tay đã bắt cậu ta về làm nô lệ, ha ha!

Lúc này tôi mới hiểu ra vấn đề, liền vội vàng giải thích:
Không phải, các chị hiểu lầm rồi, em…


Hiểu lầm gì chứ?
Cuối cùng chị ta đã buông tôi ra,
Bọn chị đều biết, bình thường Thương Thang rất ít khi nói chuyện với con gái, bây giờ lại chủ động giới thiệu em với bọn chị, rõ ràng là đã bị em hạ gục rồi!

Hạ gục?
Tôi lại mắt chữ O, mồm chữ A, cô gái này nói chuyện thật thẳng thắn.

Tức là em đã
câu
được rồi ấy mà!
Rồi chị ta cười vui vẻ:
Nhưng bọn em đẹp đôi lắm, hóa ra là cậu ta thích mẫu người nhẹ nhàng, thanh mảnh này! Ha ha ha…

Mặt tôi lại nóng bừng, không kịp nói lời giải thích. Lúc này vị cứu tinh đã giá đáo.

Âu Dã Hân, cậu không được bắt nạt Trác Ưu đâu đấy!
Thương Thang bưng một cốc nước hoa quả bước về phía chúng tôi. Lập tức tôi có cảm giác hắn như thần tiên giáng thế, rực rỡ ngời ngời.

Ui cha, ai dám bắt nạt bảo bối của Thương đại thiếu gia chứ?
Chị ta đáp trả rất sắc sảo:
Tớ chỉ đến bắt chuyện vớp em ấy thôi, đúng không?
Nói rồi liền chớp chớp mắt với tôi.

Vâng.
Tôi lí nhí trả lời, trong lòng thực ra cũng thích vẻ ngang ngạnh của chị ấy.

Hứ!
Thương Thang trợn mắt nhìn chị ấy một cái
Hồ béo đang tìm cậu đấy! còn không đi mau đi à?

Chị ấy làm mặt hề rồi làu bàu:
Phiền phức quá!
Sau đó liền chạy như bay ra ngoài.

Hồ béo là bạn trai của cô nàng.
Thương Thang đưa nước hoa quả cho tôi, cười giải thích.
Tôi đón lấy cốc nước, nhớ lại lời chị ấy vừa nói, mặt vẫn nóng bừng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn trộm Thương Thang một cái, nghĩ bụng: Cậu thích tôi thật hả?
Dĩ nhiên là Thương Thang không nghe thấy câu hỏi của tôi, hắn chỉ cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười rất rạng rỡ.
Bữa tiệc tối hôm đó rất thành công, dĩ nhiên là tôi cũng không chơi xỏ chủ bữa tiệc mà chỉ cùng mọi người chúc mừng hắn.
Lúc chia tay, Thương Thang cứ đòi đưa tôi về nhà. Thế là tôi và hắn lại cùng lên một chiếc ô tô.
Tâm trạng của hắn vẫn rất vui vẻ, tôi nhìn đôi mắt đen láy của hắn, đột nhiên lại nhớ đến đôi mắt u buồn khác. Vẻ u buồn thoáng qua đó khiến tim tôi lại đau nhói.

Cậu nói đúng.
Tôi nhìn Thương Thang.

Gì cơ?
Hắn đang ngắm cảnh đêm ngoài cửa xe, nghe thấy tiếng tôi liền mỉm cười ngoảnh sang.
Tôi nhìn chăm chú vào mắt hắn, bình thản trả lời:

Đúng là tôi thích anh ấy thật.

Dương à, có những lúc chúng ta buộc phải học được tính ích kỷ, vì nhân từ trước người khác cũng chính là tàn nhẫn với chính mình.
Dương, liệu anh có thất vọng khi nhìn thấy em như thế không?

Đúng là tôi thích anh ấy thật.

Tôi nhìn vào mắt Thương Thang, chậm rãi nhắc lại một lần nữa.
Chỉ trong tích tắc, mắt hắn trợn tròn, ánh mắt ấy ẩn hiện rất nhiều cảm xúc. Thất vọng, bực bội, buồn bã hay đau lòng?
Tôi không biết, và cũng không muốn biết. Trong trái tim tôi từ lâu đã có một đôi mắt đẹp màu hạt dẻ chiếm chỗ, vẻ ưu tư của chúng khiến tôi sắp ngạt thở rồi.

Thế tại sao cậu không nói với anh ta?

Một lúc lâu sau, giọng hắn chậm rãi cất lên bên tai tôi, lạnh đến thấu xương, không chút cảm xúc.

Không biết.
Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe, xe cộ qua lại như mắc cửi, đêm vô cùng náo nhiệt.

Có lẽ suốt đời tôi sẽ không bao giờ là người nói trước từ
thích
này.
Ánh đèn rực rỡ lấp loáng trên cửa kính, giọng tôi cũng trở nên hư ảo, xa xăm:
Nếu tôi là người nói trước thì chắc chắn điều đó có nghĩa là tôi đã buông xuôi mọi chuyện, không còn để tâm đến anh ấy nữa. Đến lúc đó, tôi sẽ nói với anh ấy rằng: Anh có biết là em đã từng có một thời thích anh hay không?

Cuộc đời con người luôn có những sự kiên trì rất nực cười. nhưng kể cả rõ ràng chúng ta biết điều đó rất ấu trĩ, cũng vẫn khăng khăng giữ vẻ cố chấp đáng thương đó.
Cho đến khi trầy da tróc vảy, thương tích đầy mình.
Chẳng mấy chốc đã đến khai giảng, tôi mang túi nhỏ túi lớn đến nhà bà nội.
Bà nội không quý tôi lắm, bà quý cậu em họ trạc tuổi tôi hơn, không chỉ đơn thuần vì cậu ấy là con trai, mà còn vì cậu ta được bà chăm sóc từ nhỏ. Hiện giờ cậu ta đang học ở xa, nên bà mới miễn cưỡng tiếp nhận tôi.
Thế giới này là như vậy, có thể bạn xuất sắc đến mức được tất cả mọi người cưng chiều, nhưng lại không thắng được một người thua xa bạn.
Mẹ tỏ ra rất bực dọc và hụt hẫng trước chuyện này, còn bực dọc và hụt hẫng hơn tôi nhiều. Mẹ còn chỉ trích sang bố, cho rằng ông không tạo cho tôi một môi trường học tập tốt nhất.
Thực ra tôi cũng không quan trọng vấn đề này lắm, ai dám chắc chắn rằng mình sẽ được cưng chiều cả đời? Đến trường Nhất Trung, thầy cô giáo, bạn bè đều xa lạ, tất cả sẽ phải bắt đầu lại từ đầu. Nếu muốn làm Trác Ưu như trước đây thì tôi phải dựa vào chính bản thân mình. Nhưng tôi không cảm thấy có gì là vất vả, bởi tôi biết rõ khả năng của mình, đến một ngày, tôi sẽ lại tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng tôi luôn cảm thấy lẻ loi, vô cùng lẻ loi.
Đối với tôi, đêm bắt đầu trở nên dài dằng dặc và vô cùng bi ai. Tôi thường ngồi một mình trên giường, thẫn thờ nghĩ: Cực đang làm gì nhỉ? Kỳ Duy nữa? Còn Sử Vân thì sao?…
Và cả Dương nữa, rốt cuộc hiện tại anh đang sống thế nào?
Tôi bắt đầu bước vào cuộc sống cấp ba bình lặng của mình và cũng đã kết thêm được một số bạn bè mới. Họ thường nói với tôi rằng:
Trác Ưu, tình bạn của cậu với mọi người mới là tình bạn của những người quân tử
. Tôi cười hỏi tại sao, họ đáp rằng:
Vì không ai có thể bước vào trái tim cậu được, cậu luôn luôn giữ khoảng cách lý tưởng nhất với mọi người xung quanh
.
Tôi luôn phản bác, nhưng vừa định thốt thành lời thì lại thôi, bởi thật sự không biết giải thích thế nào. Chuyện của Sử Vân đã khiến tôi trở nên cảnh giác với cái gọi là bạn tri âm từ lâu. Có lẽ cái vảy của vết thương đó quá cứng, mãi không chịu bong ra mà ngày càng dày lên, tựa như vỏ kén, quấn chặt lấy trái tim tôi, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Mẹ cũng nói rằng, Ưu Ưu giờ ít cười hơn, nhìn mà thấy thương.
Mẹ ơi! Có lẽ cái giá của sự trưởng thành chính là đổi nụ cười ngày càng ít đi lấy lớp vỏ bọc cứng rắn để trang bị cho mình trong cái xã hội phức tạp này. Trái tim của con gái đã không còn trong sáng như ngày xưa nữa rồi.
Quan hệ của tôi và Thương Thang không vồn vã cũng không lạnh nhạt. Hắn không bao giờ chủ động nói chuyện với tôi, nhưng cũng không thờ ơ, tuyệt nhiên không nói gì với tôi trên bàn ăn. Tóm lại là tôi và hắn giống như mối quan hệ chủ khách bình thường nhất, hắn lịch sự, tôi cũng thể hiện thái độ cẩn trọng, khiến lão tiên sinh phải nổi cáu mấy lần:
Sao tự nhiên hai đứa lại thành ra thế này?!

Tôi và hắn đối mặt nhau mà không ai nói gì. Tại sao lại thành như thế này? Vẻ lặng lẽ ít nói của tôi và nỗi trầm ngâm, suy tư của hắn đều rất phức tạp và không ai biết bắt nguồn từ đâu.
Có lẽ các bạn đầu rất muốn biết câu trả lời, đúng không?
Cuối cùng, mọi vấn đề đều thay đổi vào thứ Tư đó.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ chiếc váy màu xanh ngọc thướt tha ấy, tựa như cơn gió dịu dàng cuốn trôi những đám mây u ám trên bầu trời.
Thứ Tư hôm ấy là ngày Nhà giáo, trường cho nghỉ học nửa ngày. Lúc đầu tôi định về nhà, nhưng lão tiên sinh không chịu, bắt tôi phải ở lại kỷ niệm ngày Nhà giáo với ông, ông nói:
Cái con bé này, ngay cả lời ông cũng không chịu nghe đúng không?

Tôi không biết làm thế nào, đành ngoan ngoãn đeo cặp đứng đợi trước cổng, nhưng bất chợt lại thấy một chiếc xe hơi hạng sang rất lạ đỗ ngoài hoa viên. Sở dĩ nói là lạ vì hồi đó tôi chỉ biết đến thương hiệu Mercedes Benz và BMW- Ngôi sao ba cánh và cánh quạt trắng xanh, vì xe riêng nhà họ Thang đều mang hai thương hiệu này. Nhưng chiếc xe này lại mang hình ảnh của một nữ thần giương cao đôi cánh sau lưng, người khoác khăn choàng, bên dưới có hai chữ
R
chồng lên nhau. Mặc dù không hiểu gì về xe hơi, nhưng nhìn dáng vẻ sang trọng này, tôi đoán chắc chắn giá không hề rẻ (Sau này tôi mới biết đó là Roll-Royce), thầm nghĩ: Phải chăng hôm nay có khách quý đến nhà?
Vừa vào cửa thì thấy Thương Thang đang xị mặt ngồi trên sofa. Tôi nghĩ bụng có nợ nần gì nhà ngơi mà mặt như cái bị vậy? Đang nghĩ mình cũng phải sầm mặt xuống cho hắn xem thì một giọng nói xa lạ cất lên:

Bạn này là Ưu Ưu đúng không nhỉ?

Tôi ngoảnh đầu lại, hóa ra là một phụ nữ trung niên trang điểm nhã nhặn, lịch lãm đang cười tủm tỉm nhìn tôi.

… Đúng ạ…
Tôi sững lại một lát, hỏi nhỏ:
Cháu chào cô! Cháu xin hỏi cô là…


Cô là mẹ Thương Thang.
Cô vừa cười vừa bước đến, thân thiện nắm lấy tay tôi:
Cô cũng là bạn khóa dưới của bố cháu!

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì Thương Thang đã đứng dậy, bực bội nói:
Mẹ!

Người phụ nữ xinh đẹp liền quay đầu lại, trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó lập tức quay sang mỉm cười với tôi:
Kệ Thương Thang! Nó ngại đấy cháu ạ!

Tôi vội đáp:
Cháu chào cô Thương!
Vừa nói còn vừa để lộ vẻ bất ngờ, thể hiện không ngờ hôm nay cô cũng đến.
Rõ ràng là vị phu nhân nhà họ Thương này rất hài lòng trước biểu hiện của tôi, cô còn véo má tôi một cái với vẻ rất cưng nựng:
Xinh xắn quá! Rất giống bố cháu!

Tôi có cảm giác một bên má bị véo nóng bừng, trong lòng cũng rất thắc mắc vì sự nhiệt tình khác thường này. Trong lúc đầu óc còn đang mơ mơ hồ hồ thì lão tiên sinh đi xuống.

Giai Vận, con gặp cô bé rồi hả?
Ông cười tủm tỉm nhìn chúng tôi.

Con gặp rồi, cô bé rất nhanh nhẹn!
Cô Thương đưa tay ra khoác vai tôi, tỏ vẻ rất thân mật.
Lão tiên sinh gật đầu mỉm cười, than thở:
Chẳng khác gì Tiểu Trác năm xưa nhỉ, rất có duyên!

Tôi thấy họ cười với nhau, thực sự không biết họ đang có ý đồ gì, liền nhìn trộm Thương Thang- Mặt hắn còn xị hơn cả lúc trước.
Người nhà Thương Thang quả nhiên là khắc tinh của tôi. Tôi đang than thầm thì đột nhiên cô Thương mỉm cười nhìn tôi, nói:
Ưu Ưu, cô có món quà muốn tặng cháu nhân dịp gặp mặt! Cháu thử đoán xem sao?

Tôi sững lại. Làm sao tôi đoán được chứ? Thế là tôi đành khua tay, biểu thị mình không muốn nhận, không muốn cô phải tốn kém.
Cô Thương nhìn tôi ý trách móc rồi nói:
Cô và cháu không phải là mối quan hệ bình thường! Hay là… Haizz! Kiểu gì cháu cũng phải nhận!
Nói rồi cô dúi ngay vào tay tôi một chiếc hộp giấy lớn được đóng gói rất cẩn thận.
Tôi không thể từ chối, đành phải nhận lấy.

Cháu mở ra xem có thích không?
Cô lại cười giục tôi.
Tôi đành phải mở ra, bụng nghĩ thầm: Kể cả cô có tặng mìn cho cháu thì cháu cũng phải nói là thích chứ!
Tuy nhiên khi mở nắp hộp ra, tôi lại vô cùng sửng sốt.
Trong hộp là chiếc váy múa ba lê bằng lụa màu xanh ngọc, lấp lánh ngời ngời, vô cùng xinh xắn.
Tôi nhẹ nhàng mở chiếc váy ra, lập tức có một tầng đăng ten mềm mại màu xanh ngọc trải ra, tựa như lông vũ, chiếc váy nhìn rất dễ thương, nữ tính. Đây là chiếc váy có thể diện lên sân khấu của các nhà hát lớn để biểu diễn múa ba lê.
Tôi sửng sốt đến nỗi miệng há hốc, chắc chắn chiếc váy này giá không hề rẻ!
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, dường như cô Thương rất mừng, liền đứng bên vừa cười vừa giải thích:
Chiếc váy này cô đặt may đấy, tất cả các đường may đều là thủ công, cháu thấy có đẹp không?

Tôi không thể thốt lên được lời nào, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Lão tiên sinh cũng phải bật cười trước sự xúc động của tôi, ông hỏi lớn:
Thế cháu có chuẩn bị quà gì cho ông không?

Tôi liền cuống lên: Làm thế nào bây giờ? Thiệp chúc mừng tôi đã tặng hết rồi, giờ trong ba lô chẳng còn gì cả…

Thôi thế này nhé!
Cô Thương lập tức hiểu ý, đứng ra giải vây:
Để Ưu Ưu biểu diễn một tiết mục tặng ông! Múa một bài cũng được!


Nhưng… không có nhạc ạ…
Tôi ấp úng trả lời.

Cháu đừng quên Thương Thang nhà cô nhé!
Không bỏ lỡ thời cơ, cô liền kéo Thương Thang mặt đang nặng như cái bị ngồi một bên, cười tủm tỉm trả lời:
Dưới sự dạy dỗ của cô, chơi một bản nhạc hoàn chỉnh không phải là quá khó với thằng nhóc này!

Tôi nhìn trộm hắn, không ngờ hắn cũng đang nhìn trộm tôi. Bốn mắt chạm nhau, mặt tôi liền đỏ bừng lên, đành phải lí nhí trả lời:
Vâng.

Thương Thang cũng quay đầu lại, nói nhỏ:
Con không có ý kiến gì.

Và thế là tôi thay sang chiếc váy kiều diễm đó, trong tiếng đàn piano réo rắt của Thương Thang, kiễng chân, nhảy cao, xoay tròn…Giữa điệu múa thướt tha, tôi loáng thoáng nhìn thấy đầu mày của hắn đã giãn ra, ánh mắt cười cười tỏ vẻ đang thưởng thức. Tôi bắt đầu cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng, say sưa trong điệu múa của mình.
Hóa ra, để chiếm cảm tình của hắn cũng không phải là quá khó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây.