• 195

Chương 28


Số từ: 1290
Người dịch: Trịnh Thị Huệ
Nhà phát hành: Nghiêm Bích Loan
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Cái nhóm vững chắc của ba đứa tôi được xây dựng vững chắc trong đợt ôn luyện đó. Trong quá trình chuẩn bị cho kì thi học kì, tôi, Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi rất thân thiết. Nhưng tôi phát hiện ra rằng đi với họ cũng khá nguy hiểm. Nếu so sánh thì giống như tiểu thuyết của Cổ Long, đầy sự phản trắc, mỗi giây phút đều phải đề cao cảnh giác, không biết được ai liên kết bí mật với ai, có thể sáng sớm nay tôi vẫn cùng Ngô Vũ Phi đối phó với Quý Ngân Xuyên, ai dè đến tối một tin nhắn của Ngô Vũ Phi đã đủ bán đứng tôi rồi
Lấy ví dụ lần trước, tôi và Vũ Phi hùa lừa Quý Ngân Xuyên đi cắt tóc, sau đó đến hôm dạ hội Ngân Xuyên lại câu kết với Ngô Vũ Phi lừa tôi lên sân khấu, còn lừa cả lẩu và truyện trạnh của tôi
Tôi dần phát hiện ra rằng, ba đứa tôi có một đặc điểm chung đó là thiên tài dựng truyện, có thể nói về một sự việc một cách lôi cuốn thật lọt tai, thậm chú tự nhiên không có sơ hở nào. Tuy nhiên tôi có một điểm khác so với họ, đó là hai người có thể làm diễn viên, còn tôi từ trước tới nay chỉ là người khổng lồ về tư tưởng nhưng lại lùn tịt về hành động
Cuộc sống đại học cứ thế trôi qua bình dị và vui vẻ, mặc dù có nhiều kí ức bị mai một dần, giống như một tấm kính hữu cơ bị đập tan, bề mặt đã vỡ, nhưng vẫn còn hàng nghìn hàng vạn sợi liên kết với nhau. Tôi vẫn nhớ những câu nói hài hước, những sự việc vui vẻ của chúng tôi. Hơn thế, dù tôi không còn nhớ nữa thì tôi vẫn còn có cuốn nhật kí, trí nhớ của tôi sẽ phản lại mình nhưng nhật kí thì sẽ không vậy
Mỗi sáng khi thức dậy tôi lại chịu trách nhiệm đánh thức Ngân Xuyên lúc đó còn đang mơ màng, sau đó lên phòng học tranh chỗ, đợi hai người họ đến học. Còn nhớ mỗi lần Ngân Xuyên bị lôi kéo đến bồn rửa mặt, mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, có hôm đứng đánh răng mà vẫn còn ngủ tiếp, lúc đó tôi nghĩ lúc trước cậu ta đúng là một con ngựa, đương nhiên là một con ngựa rất đẹp như Bạch Mã trong Tây Du Kí vậy
Buổi nào lên lớp là tôi cũng ngồi ở giữa, hai người họ ngồi hai bên. Mấy môn học đó đều khô khan, vừa vào lớp hai người liền bắt đầu ngủ, người bên phải, người bên trái rất đối xứng. Lúc đó cậu ta kêu tôi lên lớp kiếm chỗ thường không nói là kiếm chỗ, mà là:
Này đại ca, mau lên phòng học kiếm cho tui một chỗ ngủ
.
Để giải quyết vấn đề Quý Ngân Xuyên ban đêm mất ngủ còn lúc lên lớp lại say giấc nồng, tôi đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp đến mức bắt cậu ta uống thứ thuốc Hội nhân thận bảo cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng đều không hiệu quả. Quý Ngân Xuyên hoàn toàn giống như một người Mỹ, cậu ấy mà đi Mỹ chắc chắn sẽ không có khó khăn gì về chênh lệch múi giờ
Một hôm lên lớp tôi đột nhiên nhớ đến câu:
Lấy độc trị độc
, buổi học sau đó, tôi mang máy ghi âm đi thu lại lời giảng bài khô khan nhất, rồi đến khi Ngân Xuyên không ngủ được thì bật lên cho cậu ấy nghe. Quả nhiên, hiệu quả rất cao. Quý Ngân Xuyên nói chỉ cần nghe giọng ông thầy đó là lập tức có thể ngủ ngay, còn hiệu quả hơn dùng Thập toàn giao nang
Một hơi chạy 5 tầng lầu

Ngô Vũ Phi thì thường nói không có hứng học, tôi bảo Phi:
Chỉ cần coi môn học như một bí kíp võ công, tưởng tượng việc học là luyện thần công thì OK rồi
. Khi Ngân Xuyên nói không thích thi tôi khuyến khích cậu ấy tưởng tượng việc thi cử như là chơi game PK, đang luyện lên cấp.
Cậu nghĩ xem, từ nhở đến lớn mình đã thi bao nhiêu lần rồi, xem ra có thể lên cấp đại ca của hội rồi ấy chứ

Thế nhưng cho đến hôm thi, hai người họ vẫn không đủ tự tin là mình có thể vượt qua.. Họ cố đòi ngồi gần tôi cho bằng được, rồi yêu cầu lúc thi tôi đáp bài cho họ
Nhưng từ bé đến giờ, tôi chưa làm trò gian lận bao giờ mà đều là đối tượng bị người khác lừa. Còn nhớ lúc thi đại học, vốn dĩ thí sinh mỗi trường đều được đánh trộn số báo danh, người khác không biết tôi là Trương Văn Lễ nổi tiếng, bởi thế buổi thi đầu tiên có mấy người ngồi cạnh không quấy rầy gì tôi. Nhưng khi vừa thi xong môn ngữ văn đầu tiên, các thí sinh trong trường cùng địa điểm thi đó vây lấy tôi, tranh nhau xem đáp án tôi làm
Sau buổi thi đó thân phận của tôi đã bị bại lộ, thôi thì thảm rồi, một buổi thi lại bị một cậu ngồi cạnh quấy rầy, cậu ta có vẻ như ở vùng ngoại thành Thượng Hải, mấy năm rồi không thi đỗ, có lẽ áp lực khoa cử rất nặng nề. Tôi nhớ trước lúc thi Tóan, tôi ngậm một viên thuốc, đó là loại thuốc bổ hàng ngoại mà mẹ cứ ép tôi mang theo, cậu ta phát hiện ra liền một mực hỏi xin tôi một viên
Cái đó thì không tính làm gì, nhưng lúc vào thi toán, cậu ta bắt đầu làm phiền tôi, trước tiên là mượn bút, tôi đưa bút, cậu ta cầm lên bàn mình rồi nhưng đầu vẫn hướng về phía tôi, tôi thì không dám lật mặt cậu ta, cảm giác thật là khó chịu
Về sau không biết cậu học sinh đó thì vào trường nào rồi, dù sao trong biển người mênh mông, cậu ta gặp được tôi là vận may chứ không phải bất hạnh. Nếu tôi dốc toàn lực để đạt điểm cao hơn, xem ra cậu ta cũng có thể đậu vào Đại Học Vũ Hán ở Trung Sơn, nhưng vấn đề là có nhiều câu hỏi tôi cố ý làm sai, báo hại cậu ta cũng bị sai lây, đến giờ tôi vẫn muốn nói câu xin lỗi cậu ta
Thế nhưng đến kì thi học kì này, tôi lại đồng ý đáp bài cho Ngô Vũ Phi. Do kinh nghiệm chiến đấu ít, tâm lý lại yếu, lúc tôi truyền giấy cho Ngô Vũ Phi thì không đến nơi mà rớt xuống đất, đúng lúc đó thầy giám thị bước tới. Trống ngực tôi đập thình thịch, sau đó Ngô Vũ Phi ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, tươi cười nói với thầy:
Thưa thầy, thầy có thê giúp em nhặt tờ giấy đó lên được không ạ? Vâng, đúng là tờ giấy đó đấy ạ, tờ viết đầy chữ đó thầy ạ

Ông thầy háo sắc đó đẩu gọng kính, nuốt nước miếng (tôi không nghe thấy nhưng Quý Ngân Xuyên khẳng định rằng cậu ta nghe thấy) rồi nói:
Được

Sau đó tờ giấy đến tay Vũ Phi một cách thuận lợi, qua tay của một ông thầy giám thị háo sắc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ.