• 195

Chương 53


Số từ: 575
Người dịch: Trịnh Thị Huệ
Nhà phát hành: Nghiêm Bích Loan
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Nghe nói tôi bỏ học để đi Bắc Kinh thi cao học, Dương Tiểu Tuyết ngạc nhiên hỏi:

Cậu điên rồi sao?

Cô ấy kéo tôi đến bên chiếc cửa kính lớn, chỉ vào dòng người phía dưới tôi rồi nói: Cậu nhìn họ xem, nhìn những người ăn mày, những người nghệ sĩ kia, những người hát rong kia kìa, họ đang ngưỡng mộ, ao ước được như cậu, còn cậu thì muốn nhảy xuống từ tầng lầu mà hàng vạn ánh mắt đang mơ ước này, mặc dù lúc đầu cũng có cảm giác bay lượn đấy, nhưng tôi nói với cậu, rồi có một ngày cậu sẽ rơi xuống mặt đất, thịt nát xương tan, mặt mày biến dạng..


Tôi không quan tâm, tôi đã nghỉ rồi
– Tôi nói rất nhanh và kiên định, cảm giác như những câu nói này chưa qua bộ não của tôi đã được phát ra ngoài rồi, có lẽ là Quý Ngân Xuyên ở trong tôi đang nói.
Tiểu Tuyết cười phá lên, giọng điệu cũng thay đổi:
Thật không ngờ hai ngày nay cậu thay đổi nhiều đến vậy, nhưng yên tâm đi, mình nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu, bác sĩ chúng tôi luôn có đạo đức nghề nghiệp mà
.

Cảm ơn cậu, hôm nay tôi đến đây vẫn còn một việc muốn nhờ cậu
.

Có việc gì cậu cứ nói đi
.

Cậu giúp tớ tổng hợp lại các số điện thoại và địa chỉ gần đây của Ngô Vũ Phi cùng thời gian biểu mà cậu cũng đừng nói tất cả những gì liên quan đến tớ với cô ấy, cũng đừng nói với Phi là tớ muốn đi Bắc Kinh tìm cô ấy
.
Dương Tiểu Tuýêt vui vẻ nhận lời, còn nói bất cứ lúc nào tôi muốn đều có thể liên lạc với cô ấy và trước khi đi sẽ giao mấy thứ kia cho tôi.
Tôi vui vẻ đi xuống, nhưng không may vừa xuống dưới chân tôi lại phát hiện ra cái biển số xe đó, lần này không đợi cô ấy hối thúc tôi đã tự mở cửa bước lên xe.
Lần này tôi là người lên tiếng trước:
Đặc vụ này của em..

Cô ấy vừa thấy tôi căng thẳng, bỗng trở nên chanh chua, mắng tôi không tiếc lời:
Hai người... Đôi gian phu dâm phụ!


Cô nói gì?


Đại học Vũ Hán của các người đúng là nơi sản sinh ra các đôi gian phu dâm phụ!
.
Bốp!
Một cái bạt tai, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên một thằng hiền như tôi tát người khác, xem ra cũng là lần đầu tiên Lý Lê bị ăn tát, đều là lần đầu. Cô ấy thẫn thờ, dường như không dám tin một thằng mọt sách như tôi lại có thể đánh cô ấy.
Tôi quay người bước đi, một lúc sau có tiếng cô ấy hét phía sau lưng:
Anh cút ngay đi cho tôi, cho khuất mắt tôi, cái tên Vũ Đại đáng chết..

Tôi lại quay đầu lại, cô ấy tưởng tôi định ra tay liền làm động tác phòng thủ, thật nực cười:
Tôi chỉ nhấn mạnh từng chữ:
Đi mà mua bằng thạc sĩ ở trường đại học
danh giá của cô
.
Lúc quay lưng bước đi tôi lại cảm giác thấy Quý Ngân Xuyên, cậu ta trong tim tôi đang cổ vũ cho tôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ.