Chương 190
-
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
- Đạm Nguyệt Tân Lương
- 1505 chữ
- 2020-01-31 11:01:04
Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Thập Nhị đi ra cửa, lớn tiếng hỏi các thị vệ và kiệu phu đang chờ hắn
"Vừa nãy các ngươi có thấy người nào từ đằng kia lao ra không?" Thập Nhị cố gắng không nghĩ đến bộ dạng của Thập Nhất, giữ thái độ bình tĩnh thong dong để tra hỏi.
Một kiệu phu tiến lên trả lời: "Bẩm Thập Nhị gia, sự việc xảy ra đột ngột, mà tốc độ của người đó lại vô cùng nhanh, tiểu nhân không thấy rõ lắm"
Thập Nhị nhịn không được, thấp giọng chửi một tiếng, sau lại nói: "Ngươi nhớ lại cho thật cẩn thận, nếu nhớ được điều gì, thì nhất định phải báo ngay cho Thất gia hoặc là ta"
"Vâng"
Thập Nhị xoay người đi vào bên trong quán ăn nhỏ, vừa vào đã thấy Thập Nhất đột nhiên cúi xuống ôm Mẫu Đơn lên
"Thập Nhất!" Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cất tiếng gọi: "Đệ đi đâu vậy?"
Gương mặt Thập Nhất vẫn trống rỗng như cũ, xoay người nhìn về phía Tịch Nhan đang dựa vào lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, bỗng nhiên bước lên hỏi: "Thất tẩu, tẩu nói cho ta biết đi, Mẫu Đơn nàng ấy đã nguyện ý gả cho đệ rồi, phải không?"
"Thập Nhất ....." Tịch Nhan nghẹn ngào, mắt đầy lệ, cũng không biết nên trả lời thế nào
"Thất tẩu, đệ xin tẩu nói cho đệ biết" Trên mặt Thập Nhất vẫn không thấy được một chút bi thương nào, còn những người bên cạnh thì trong lòng đều đau xót.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi xoa tay Tịch Nhan, nhờ vậy mà lòng Tịch Nhan cũng bình tĩnh được đôi chút, nàng gật đầu: "Đúng, Mẫu Đơn cô nương nguyện ý gả cho đệ, nhưng cô ấy sợ sẽ mang đến cho đệ nhiều phiền phức .... "
Bỗng dưng Thập Nhất nở nụ cười, ôm Mẫu Đơn càng thêm chặt, lên tiếng với vẻ trào phúng: "Nhưng mà bây giờ, chính đệ mới là người đem phiền phức đến cho nàng"
Hắn ôm Mẫu Đơn, xoay người đi về phía cửa quán, nhưng vừa bước đến cửa lại bị va vào cánh cửa liền đổ gục xuống, cả người Mẫu Đơn cũng bị ngã theo.
"Thập Nhất ca!" Thập Nhị đứng kế bên hắn, nhanh nhẹn chạy đến đỡ
"Đừng đụng vào ta!" Đột nhiên Thập Nhất gầm lên giận dữ, Thập Nhị sợ đến mức rút tay lại, đứng yên tại chỗ không dám làm gì
Thập Nhất đứng dậy, tìm được thi thể của Mẫu Đơn, lại ôm nàng vào lòng, lấy tay thay nàng sửa lại chỗ tóc mai bị rối, bỗng nhiên lúc đó hắn vừa khóc vừa bước ra: "Vũ nhi, tỉnh lại, nàng mau tỉnh lại đi, chúng ta có thể thành thân rồi, ta đưa nàng trở về thành thân ...."
Đó thực sự là bộ dạng thương tâm muốn chết, dường như tất cả nỗi buồn và đau thương trước đó, toàn bộ đều bộc lộ ra bên ngoài, khó mà kiềm nén được nữa: "Vũ nhi ... "
--------------------------------------------------
Từ sau khi mẫu thân qua đời, đã nhiều năm trôi qua Tịch Nhan không hề cảm nhận được thì ra cái chết lại gần mình đến như vậy
Mẫu Đơn là một cô nương tốt, thế mà lại chết đi một cách không minh bạch như vậy, nàng cảm thấy trong lòng tràn đầy đau khổ nhưng không thể cho ai biết.
Không chỉ đau khổ cho Mẫu Đơn và Thập Nhất còn đau khổ cho bản thân mình và hắn nữa.
Giờ này khắc này, ở trong phòng hắn, khắp nơi đều tràn ngập mùi hương của hắn, nhưng trong lòng Tịch Nhan lúc này, chưa bao giờ nàng lại quyến luyến thế gian này như thế
Nàng không muốn chết, thật sự không muốn chết, cũng không muốn rời xa hắn, khôngmuốn hắn cũng giống như Thập Nhất vậy, đau khổ khi nàng rời đi.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức bình phong trước mặt nơi Hoàng Phủ Thanh Vũ đang thay quần áo, trong lòng tràn ngập đau đớn, nhưng lại không thể nào nói nên lời.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng thay đổi y phục xong đi ra, hắn kinh ngạc khi thấy nàng ngồi thất thần ở bên kia, liền tiến lên nói: "Ta sẽ ngủ ở đây, nếu nàng thấy buồn, phía sau có một vườn hoa nhỏ có thể tản bộ giải sầu, người bên ngoài không thể vào được"
Tịch Nhan nhìn hắn, thản nhiên lên tiếng đáp ứng.
"Chuyện của Mẫu Đơn, nàng không cần phải thương tâm quá" Tay hắn chậm rãi vươn ra, dường như muốn ôm trọn trên gương mặt nàng, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, thay vào đó lại chạm vào vùng bụng hơi nhô ra của nàng: "Coi như là vì đứa bé, nàng đừng nghĩ đến nữa"
"Ta biết rồi" Tịch Nhan không được tự nhiên gạt tay hắn ra, đứng dậy ngồi bên mép giường.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới nhấc chân đi ra khỏi phòng.
Tịch Nhan cứ ngồi yên mà dõi theo bóng dáng hắn, cho đến khi cửa khép lại, mới không nhịn được cắn môi dưới, ánh mắt tràn ngập nỗi bi thương
Lúc Hoàng Phủ Thanh Phủ đi đến phủ của Thập Nhất, Hoàng Phủ Thanh Thần và Thập Nhị đang ngồi trong sảnh, cả hai đều trầm mặc không nói gì.
"Thập Nhất đâu?"
" ... Huynh ấy tự nhốt mình trong phòng ở cùng với Mẫu Đơn " Thập Nhị ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái , bỗng nhiên cả kinh nói: "Thất ca, sắc mặt huynh sao khó coi vậy?"
Hoàng Phủ Thanh Thần nghe thế mới giương mắt nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, trông thấy thần sắc ảm đạm của hắn, ngay cả đôi môi cũng biến sắc, không khỏi nhíu mày lại: "Thất ca, không phải huynh sợ chuyện này chứ? Nếu hôm nay Hoa Tịch Nhan tiến thêm vài bước nữa, chỉ sợ nàng ta sẽ cùng chết với Mẫu Đơn"
Hoàng Phủ Thanh Vũ không đáp lời, ngồi xuống uống một ngụm trà, rồi mới nói: "Sự việc hôm nay, các đệ thấy thế nào?"
"Rõ ràng là nhắm vào Thập Nhất, quá rõ ràng rồi mà" Hoàng Phủ Thanh Thần nhíu mày nói "Lần này lão Tứ cũng thật quá bỉ ổi"
"Hắn tất nhiên là bỉ ổ rồi! Bằng không ngày đó, phụ hoàng vừa băng hà, hắn liền kêu gọi quần thần dâng tấu, cố gắng giao thiệp rộng rãi để được ngồi lên ngôi vị hoàng đế! Lão Bát không bỉ ổi bằng hắn nên mới bị hắn hất đổ. Cũng may lúc trước Thất ca không tranh chấp với hắn, bằng không chỉ sợ kết cục cũng sẽ như lão Bát". Thập Nhị cắn răng nói: "Thất ca, bọn đệ đều đang chờ lệnh của huynh, khi nào thì mới hành động? Nay lão Tứ lại đạp lên đầu chúng ta, luôn lấy danh nghĩa của tiên hoàng để áp bức huynh! Nhưng thật ra hắn đã quên, lúc trước huynh đã cực nhọc liên tiếp mấy ngày không ăn không ngủ canh giữ ở trước linh cữu của phụ hoàng, còn hắn thì làm được gì chứ!"
"Thất ca, chúng ta còn phải tiếp tục nhịn hắn nữa sao?" Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên "Nếu còn tiếp tục nhún nhường, chỉ sợ thủ đoạn của lão Tứ sẽ ngày càng thâm độc hơn"
Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu, lẳng lặng mà thưởng thức tách trà trong tay, thấp giọng nói: "Hiện nay triều chính trên dưới chỉ vừa mới ổn định, do đó phải chờ đợi cơ hội đến"
"Huynh rốt cuộc đang đợi điều gì?" Hoàng Phủ Thanh Thần nghiến răng nói "Nay thống lĩnh của đại doanh Giang Bắc vừa mới trở thành người của ta, hơn nữa với sức ảnh hưởng của huynh trong triều và Hổ phù trong tay Lâm thừa tướng, đệ không tán thành việc huynh chờ đợi!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không hề ngẩng đầu lên: "Đợi thêm nửa năm nữa".
"Nửa năm?" Hoàng Phủ Thanh Thần bất an, không biết vì sao lúc này lại liên tưởng đến một chuyện khác, trong phút chốc sắc mặt liền thay đổi: "Đến nay mà huynh vẫn nghĩ cho cô ta sao? Huynh định chờ đến khi cô ta sinh đứa bé ra rồi mới hành động tiếp phải không? Trong nửa năm này có thể sẽ phát sinh thêm bao nhiêu chuyện, huynh có biết không?"
"Ta biết" Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy kiên quyết: "Nửa năm sau, ta cam đoan mọi việc sẽ đâu vào đấy".