• 1,477

Chương 389


Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Ngủ mơ mơ màng màng như vậy thẳng đến tối, Linh Hi đột nhiên tỉnh lại, vén màn che xem xét rồi hỏi Thúy Trúc:
Thúy Trúc, ngươi cảm thấy nóng sao?

Thúy Trúc bất đắc dĩ chống trán:
Tiểu thư à, chẳng lẽ em có thể nói là không nóng sao?

Linh Hi nhẹ giọng cười rộ lên:
Thật ra, cũng rất nóng, phải không?

Vì thế nàng đứng dậy, lại bắt đầu công việc bếp núc, khí thế ngất trời quyết định làm một món chè lạnh mới.
Đến khi bưng khay đi vào khuôn viên của Thập Nhất, vừa lúc thấy Tần Minh đang đứng nhìn chung quanh, thấy nàng thì mới dừng lại, cười nói:
Nô tài còn tưởng rằng Vương phi hôm nay không tới.


Sao có thể chứ?
Linh Hi nở nụ cười, đem khay đưa cho hắn,
Làm phiền Tần quản gia

Tần Minh há miệng thở dốc, vừa đinh nói gì, sau lưng Linh đột nhiên truyền đến thanh âm của một gã sai vặt đang gọi hắn, Tần Minh nhìn nhìn, rồi nói:
Vương phi, nô tài còn có viêc, nên xin Vương phi tự mình đưa vào đi cho Vương gia.
Nói xong, hắn liền vội vàng rời đi cùng gã sai vặt.
Linh Hi đứng trong khuôn viên hồi lâu, mới chậm rãi tiến lên, gõ cửa thư phòng.
Giọng nói của hắn vẫn bình thản như trước, lúc Linh Hi đẩy cửa vào, trong lòng vẫn hồi hộp không theo quy luật.
Không ngờ, nàng vừa bước vào cửa phòng, thì đã chạm ngay tầm mắt hắn, nhưng hắn cũng chỉ quét mắt nhìn nàng một chút rồi lại nhanh chóng tiếp tục làm việc của mình.
Linh Hi thì nhẹ nhàng đặt chén chè xuống, cười nói:
Thập Nhất gia, Tần quản gia có việc rồi, nên tự ta mới mang chè đến, hôm nay là món ‘Tứ quả sa băng’, Thập nhất gia nếm thử đi nhé?

Thập Nhất thật lâu vẫn chẳng có động tác tiếp theo, cũng chẳng nói lời nào, Linh Hi ngừng một chút, cuối cùng lúc nàng quyết định ra ngoài, thì rốt cuộc hắn gác chiếc bút trong tay, nghiêng đầu thản nhiên nhìn thoáng qua. Trong lòng Linh Hi căng thẳng, ngay sau đó lại nghe hắn mở miệng nói:
Ta nhớ rõ lần trước có một món tên là Ngẫu Ti?

Đầu tiên Linh Hi chỉ biết ngẩn ra, sau đó, đúng là không khống chế được cảm xúc hỗn loạn, dường như đang được vây quanh bởi cảm xúc vui mừng, vội hỏi:
Ý Thập Nhất gia là món Tuyết Ngẫu Ti sao? Ta không biết người thích món đó, ngày mai ta sẽ làm món đó đến cho người.

Nghe vậy, Thập Nhất cũng chỉ thản nhiên đáp lời, quay đầu đi, rồi lại nói:
Ta không thích quá ngọt


Ừm, biết rồi
Trong lòng Linh Hi nhất thời vui mừng tột đỉnh, ôm lấy khay, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hôm sau, vào sáng sớm Linh Hi cố ý dẫn theo Thúy Trúc xuất môn, đi vào khu chợ trong nội thành, tự mình chọn lựa những củ sen đầu tiên, lại sợ đến lúc đó lỡ mình làm không ngon, nên mua cả bao lớn mang về.
Thúy Trúc không nhịn được bèn trêu nàng:
Tiểu thư ơi, người muốn mua hết cả sạp bán củ sen luôn sao?

Linh Hi lại chỉ cười:
Hiếm khi nghe được hắn bảo thích mà.
Nói xong, vẫn không nhin được mà lần nữa nhớ đến hai câu nói đêm qua hắn nói với mình, ngay cả đuôi lông mày cũng không dấu được ý cười.
Rốt cuộc, những thứ cần mua đều mua đủ cả, Linh Hi nhìn mọi thứ rồi mới cùng Thúy Trúc hồi phủ. Nhưng vừa mới bước vào cửa, lại đột nhiên thấy Thập Nhất từ trong đi ra, Linh Hi ngẩn ra, không biết giờ này vì sao hắn còn ở trong phủ, vừa muốn tiến lên thỉnh an, lại chỉ thấy hắn lập tức xoay người lên ngựa.

Thập Nhất gia
Linh Hi thấy dáng vẻ hắn, chỉ cảm thấy có điều gì bất ổn, đang định hỏi hắn, nhưng Thập Nhất chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi giật dây cương, phi nhanh ra ngoài.
Đến khi thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất, Linh Hi mới phục hồi lại tinh thần, rồi nhìn Tần Minh đang đứng ở cửa phủ:
Tần quản gia, Thập Nhất gia vội vàng như vậy, là đi đâu vậy?

Sắc mặt Tần Minh cũng không tốt lắm:
Hồi Vương phi, Thập Nhất gia chỉ nói muốn đi xa nhà một chuyến, về phần đi đâu, nô tài cũng không rõ

Linh Hi ngẩn ra:
Vậy .... đi bao lâu?.

Tần Minh ngừng một chút, nói:
Chỉ sợ mười ngày, hay nửa tháng chứ không ít hơn được

Mười ngày hay nửa tháng! Linh Hi cảm thấy lòng mình chợt lạnh, xoay người lại muốn tìm kiếm bóng dánh hắn, nhưng làm sao còn thấy được chứ?
Thúy Trúc thấy dáng vẻ thất vọng của nàng, bèn tiến lên:
Tiểu thư, không sao đâu, chờ Thập Nhất gia trở về, người lại làm Tuyết Ngẫu Ti cho ngài ấy ắn, ngài ấy nhất định sẽ thích lắm

Linh Hi hít một hơi thật sâu, rồi mới nở nụ cười:
Cũng được, chờ người trở về, lại làm vậy

Nhưng mà không đợi được đến khi Thập Nhất trở về, trời cũng đã liên tiếp trút xuống vài trận mưa, ngày mùa hè thời tiết oi bức qua đi, sang đầu thu, thời tiết trở nên mát mẻ như dự kiến.
Cảm xúc của Linh Hi từ lúc đó thì không cần nói cũng biết, mỗi ngày đều có vẻ không vui, mỗi ngày gặp Thúy Trúc thì câu nói đầu tên và nghe nhiều nhất là:
Không biết khi nào người sẽ trở về đây?

Rõ ràng lúc trước khi không có con người này, cuộc sống của nàng cũng rất tốt, nhưng nay đột nhiên thiếu hắn, nàng lại giống như mất đi một người tri kỷ.
Cả ngày mệt mỏi như vậy, cứ liên tục kéo dài suốt nửa tháng.
Những tiếng bước chân vội vàng từ xa đến gần, Thúy Trúc đẩy cửa phòng ra, thở hổn hển nhìn về phía nàng:
Tiểu thư ơi, Thập Nhất gia về rồi!


Sao?
Linh Hi đứng bật dậy, nhất thời eo đụng mạnh vào bàn, nàng đau đến nỗi như chân giẫm phải kim, nhưng vẫn bất chấp cơn đau, nói:
Hồi phủ sao? Giờ đang ở trong phủ à?

Thúy Trúc chạy lại đỡ nàng:
Tiểu thư, người đừng vội mà, Thập Nhất gia hiện giờ không ở trong phủ, em cũng chỉ nghe từ chỗ quản gia thế thôi, chẳng qua là Thập Nhất gia vừa trở về là tiến cung ngay, có thể đến tối mới về.

Nghe vậy, Linh Hi mới thoáng an tâm, nhưng mà nụ cười lâu ngày chưa được nhìn thấy, nay lại hiện diện nơi khóe môi.
Đến buổi chiều, vẫn không nghe được tin hắn hồi phủ, rốt cuộc Linh Hi cũng đứng ngồi không yên, bèn đi đến khuôn viên của hắn tìm.
Tần Minh cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, thấy nàng đến, nhân tiện nói:
Vương phi, cứ vào sảnh ngồi trước đi, Vương gia chắc cũng sắp về rồi ạ

Linh Hi ậm ừ đáp, nhưng mà làm sao ngồi yên được chứ, nên đành đi lung tung trong vườn, bỗng nhiên nhớ đến lần trước có dịp thấy hắn luyện kiếm, trong lúc nhất thời hưng trí, tiện tay nhặt lấy một nhánh cây, vừa nhớ lại những đường kiếm lần trước của hắn, vừa khó khăn bắt đầu làm theo động tác trong trí nhớ.
Rốt cuộc thì chỉ mới nhìn qua có một lần, thì làm sao có thể nhớ chứ, nên vẫn chỉ khoa tay múa chân chứ chẳng giải tỏa được cảm giác lúc này, một lúc lâu sau, nàng chỉ làm lại vài đường kiếm, rồi lại múa bộ Lưu Vân kiếm pháp mà phụ thân đã dạy.
Lưu Vân kiếm pháp, đường kiếm như nước chảy mây trôi, nữ tử bắt đầu múa, nhưng lại ra những đường kiếm tuyệt đẹp, trong lúc nhất thời, trong vườn rất nhiều nha hoàn, và gia đinh tụ tập, khí thế bừng bừng nhìn vị Vương phi này dùng nhánh cây múa kiếm.
Cả bộ kiếm pháp được hoàn thành, không biết ai mạnh miệng hô một tiếng
Tuyệt
, sau đó, toàn bộ nha hoàn và gia đinh cũng đều đồng loạt hô
tuyệt
. Linh Hi vẫn cầm trong tay nhánh cây, vỗ tay cười, đột nhiên bắt gặp ánh mắt đạm mạc sau đám người kia, tim chợt đập loạn:
Thập Nhất gia

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí.