Chương 71
-
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
- Đạm Nguyệt Tân Lương
- 693 chữ
- 2020-01-31 11:00:42
Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Ra khỏi hoàng cung, Tịch Nhan chưa vội hồi phủ, mà như cũ thuận lợi thoát khỏi hộ vệ theo sau, đổi sang nam trang, một mình đi về phía thành Nam.
Vào trong chùa, bọn thị vệ gác cửa tiểu viện cũng nhân hôm nay là Trung thu, ngồi vây quanh một chỗ uống rượu, chợt thấy Tịch Nhan xông tới, ai cũng kinh hãi, đều cảnh giác đứng dậy:
Ai đó?
Tịch Nhan vẫn rất trấn định, thản nhiên đưa ngọc bội ra:
Phụng mệnh của Thất gia, ta đến dẫn người đi.
Thị vệ trưởng nhìn nàng cao thấp đánh giá một phen, chỉ cảm thấy vóc dáng nàng nhỏ xinh, bộ dáng tuấn tú, rõ ràng không có nửa điểm uy phong, không khỏi hoài nghi:
Chỉ có một mình ngươi?
Tịch Nhan thu hồi ngọc bội, cười lạnh một tiếng:
Ngọc bội của Thất gia ở trong tay ta, ngươi còn hoài nghi điều gì?
Thị vệ trưởng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn sai người đi dẫn Nam Cung Ngự ra giao cho Tịch Nhan.
Nam Cung Ngự ngay khi nhìn thấy Tịch Nhan liền bật cười, đi về phía nàng, không hề cố kỵ lôi kéo nàng rời khỏi nơi này, hành động tự nhiên giống như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tịch Nhan bỗng dưng nhận thấy được có điều gì không đúng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ là người khôn khéo cơ trí như vậy, chuyện gì cũng đều có thể bày mưu nghĩ kế, lại sao lại không biết tối nay nàng muốn thả Nam Cung Ngự đi? Liên tưởng đến vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của hắn, chỉ có vẻ bề ngoài mà thôi, Tịch Nhan bỗng dưng hiểu được – nếu mình đi theo Nam Cung Ngự rời đi như vậy, phía trước, nói không chừng Hoàng Phủ Thanh Vũ đã bày ra cạm bẫy.
Giờ này khắc này, nói không chừng hắn đã giăng sẵn bẫy, chờ nàng chui đầu vô lưới.
Ra khỏi Ứng Thiên tự, Tịch Nhan dừng bước lại.
Nam Cung Ngự cũng dừng bước lại, cúi đầu nhìn sắc mặt nàng lúc sáng lúc tối, bỗng dưng nở nụ cười:
Nhan Nhan, chúng ta nên đi đâu? Bắc Mạc không thể ở rồi, Tây Càng cũng không thể quay về, không bằng đi Đại Sở, được không?
Tịch Nhan giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười:
Không, một mình huynh đi thôi, ta muốn hồi phủ .
Nam Cung Ngự run sợ một lát, hơi nheo mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu trầm mặc gần như hít thở không thông mới mở miệng nói:
Muội xác định chứ?
Đúng vậy.
Tịch Nhan thở dài nói,
Sư huynh, huynh đi đường cẩn thận.
Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về phủ, lúc vào đến viện của Tịch Nhan, từ xa xa, dưới gốc cây quế trong viện, lần đầu tiên mắt thấy Tịch Nhan nửa nằm nửa ngồi trên giường, quần áo trắng tin, dáng vẻ không nhiễm chút bụi trần.
Bảo mọi người lui xuống, hắn bỏ xe lăn lại, từng bước một đi về phía nàng.
Không phải nàng nói muốn đích thân lấy thuốc giải rượu cho ta sao? Kết quả lại kêu Bích Khuê mang đến, nàng có ý gì vậy?
Hắn đến bên cạnh nàng ngồi xuống, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại như tơ của nàng.
Nàng hẳn là đã tắm rửa qua, trên người rất thơm, hương thơn làm cho người ta trầm mê.
Ta mệt mỏi quá.
Tịch Nhan mềm giọng nói một câu, mở mắt ra nhìn hắn, ôm lấy cổ hắn,
Còn nói nữa, không phải ta đã chuẩn bị mấy thứ này cùng ngắm trăng với chàng sao?
Dứt lời, bàn tay thon nhỏ, trắng nõn chỉ vào không trung:
Chàng nhìn xem, đêm nay thật đẹp.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười.
Quả thật là đẹp, trước nay chưa bao giờ đẹp như vậy.