• 267

Em hiểu tại sao - Nâng niu em từ suy nghĩ - Lạc lối


Số từ: 1699
Hamlet Trương
NXB Văn học
Em hiểu tại sao?

Em hỏi tại sao anh không biết ghen? Hãy nghĩ kĩ đi!
Anh vẫn biết trái tim là một tạo vật rất tự do, chúng ta không thể bắt nó ngừng rung động nếu đối tượng trước mặt quá hấp dẫn. Và dẫu chúng ta đang yêu nhau, vẫn sẽ xảy ra những cơn say nắng không kiểm soát với những người khác. Nếu anh phải ghen, thì sẽ ghen đến bao giờ? Và anh sẽ trả lời sao với em, khi chính anh cũng đôi lần như thế?
Em hỏi tại sao anh cứ bình thản trong mọi cuộc cãi vã? Hãy nghĩ kĩ đi!
Duyên phận là thứ để ông trời đùa cợt con người. Nếu một ngày tàn duyên em bước đi, thì là vì em phải đi. Sẽ không ai có thể ép buộc hay níu giữ tâm hồn những chú chim khi chúng muốn thuộc về bầu trời. Làm sao có thể giữ được người đã muốn đi? Cho nên chừng nào em còn ở đó, cãi vã và trách giận, thì anh vẫn bình thản tin là em luôn ở đó! Vì một tình yêu chết luôn đi kèm với sự im lặng. Còn một tình yêu vẫn còn gây ra tiếng động, dù lớn dù nhỏ, thì nó vẫn còn có thể cứu vãn.
Em hỏi tại sao mình yêu nhau? Hãy nghĩ kĩ đi.
Anh không tin vào khái niệm ngoài kia còn có triệu người, không cần phải lo sẽ chẳng có người yêu. Bởi anh biết, thế giới này chi phối tình yêu bởi sự khắc nghiệt của hai chữ: công bằng. Hai con người, phải có giá trị ngang nhau, mới đến được với nhau. Giá trị đó không chỉ đo bằng tiền tài, mà còn đo bằng sự cảm thông, sự đồng điệu của tâm hồn. Cho nên không có chuyện còn nhiều người cho ta yêu, mà sẽ chỉ là số ít. Thậm chí rất ít.
Và khi em đã thấy anh rồi, đã chia nửa tâm hồn cho anh. Thì dẫu mai này em có đi cùng người khác, thì trọn đời em vẫn sẽ chỉ nhớ đến anh...
Nâng niu em từ suy nghĩ

Thử hỏi em có khác gì người ngoài phố?
Anh cười đùa với em giống như với bất kì một người nào khác, cũng sẵn sàng dùng hết tất cả khả năng hài hước để châm biếm em trước mặt nhiều người khác, sẵn sàng để sự háo thắng lấn áp sự tôn trọng. Và khi chỉ còn lại hai người, anh lại âu yếm vuốt tóc em, liệu đó có phải là một trò đùa?
Nếu cả hai không đứng cùng về một phía. Anh giữ lấy vị trí của anh, em cũng có vị trí của em. Thì dĩ nhiên sẽ có lúc mình chạm đầu nhau nảy lửa. Đó không còn đơn thuần là một cuộc chiến xem hôm nay ai sẽ giặt đồ, ai sẽ nấu cơm. Mà đó là lúc lòng tự tôn không còn ai vuốt ve, nó sẽ tự dâng đầy, để rồi chẳng còn ai khác ngoài chính bản thân mình là quan trọng. Anh và em bất chợt tách rời nhau, dẫu trước đó một ngày mình vẫn còn là một đôi hiểu ý.
Những lần sau. Anh thôi nghĩ về em với sự yên bình đã từng, thay vào đó là suy nghĩ xem làm sao để đừng mất mặt vì em trước đám đông. Nỗi lo lắng về danh dự của anh có thể mất đi khi em vui miệng nói ra một điều gì đó. Anh cầm chừng, anh quan sát em, anh muốn anh là người chủ động, trong phòng ngủ lẫn trong những cuộc tranh luận.
Những lần sau. Em dẹp qua một bên ý tưởng tìm đến bờ vai anh khi em buồn bã. Bởi đó sẽ là dữ liệu quan trọng để anh chiến thắng em trong các cuộc đối đầu. Em hằn học nhận ra em thực chất chẳng thiết tha mấy cái việc chăm sóc anh như trước, bởi em rất ghét phải yêu thương một kẻ đã làm em xấu hổ.
Cả em và anh, đã quay lại yêu bản thân mình nhiều hơn!
Hôm sau.
Người ta hỏi anh về em. Anh cười rất tươi bảo rằng em là một người rất tuyệt, em thật hiểu ý của anh. Anh thật may mắn khi có em trong đời, và anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa. Rồi anh cũng nhẹ nhàng nhận ra anh đang nói giùm cho lòng tự trọng của anh, anh không thích người ta nhìn anh là một thằng đàn ông không biết lựa chọn.
Nhìn sang em. Em cũng thật dịu dàng âu yếm nắm tay anh. Vẻ đẹp rạng ngời của em ánh lên niềm hạnh phúc của một tình yêu hoàn mỹ. Phải rồi! Sao lại không hoàn mỹ? Khi em mất đến một tiếng cho việc đánh răng, hai tiếng cho mái tóc và hai tiếng rưỡi cho tô son trét phấn.
Người yêu của anh thật đẹp, anh mong là người xung quanh sẽ nhận ra được nét đẹp đó!
Anh tự nhủ thời gian này mình cần phải đối xử tốt với em. Vì em đã từng yêu thương anh ngần ấy thời gian. Điều đó rất cảm động và đáng quý. Mình tiếp tục là một đôi thật đẹp nhé! Anh sẽ là một người yêu tốt với em, cho đến khi anh tìm được một ai đó, có thể không đẹp bằng em, nhưng sẽ cao hơn em tính từ cái đầu trở lên.
Em cũng tự hứa là sẽ tiếp tục mang đến cho anh niềm kiêu hãnh bằng cách điệu đà chung bước. Nhưng anh hãy quên giùm em ngôi nhà và những đứa trẻ đi nhé! Bởi em không muốn mình có thêm một của nợ nào ngoài anh nữa.
Ngay khi chúng ta có được điều chúng ta muốn. Mình sẽ buông tha cho nhau. Tha thứ hoài cũng đâu phải là cách đâu em...
Một người biết cách yêu, cần phải biết cách nâng niu người mình yêu ngay từ trong suy nghĩ. Không chỉ để giữ cho người đó luôn quan trọng với mình, mà còn giữ cho bản thân mình không bị lòng tự tôn xô ngã. Và tốt nhất nên học từ bây giờ... Vì có khi một buổi sáng thức dậy, thấy lòng hết yêu là hết yêu...
Lạc lối

Ngày xưa, hễ nghe một người trẻ
rạch tay đòi chết
chúng ta sẽ chỉ nhìn một khoảng trời u tối với những cái gì gọi là ấu trĩ, vớ vẩn, uổng công bố mẹ sinh thành... Bây giờ nghe thấy một ai đó lạc lối, tự dưng tôi lại nhìn xuống chân mình. Tôi giậm giậm chân, chắc chắn rằng còn đó con đường cho chân mình bước...
Bạn biết không...
Có những ngày tự dưng bạn thấy tồn tại ngay giữa lòng mình một khoảng không hoang hoải. Bạn không biết tại sao, nhưng rõ ràng là có. Bạn thân, người yêu, gia đình... cũng không tài nào lấp nó đi được! Bạn sống cùng với khoảng trống giữa lòng đó và bạn thấy chơi vơi.
Có những ngày tự dưng bạn cảm giác... đủ đầy! Và đột nhiên bạn muốn dừng mọi hành trình, bởi bạn không tìm thấy cái gì đủ hứng thú cho sự bắt đầu.
Có những ngày tự dưng bạn không thể kiểm soát nổi những mối quan hệ, bạn thấy mọi thứ đã tủa ra ùa chạy như hình phạt
ngũ mã phanh thây
mà bạn thì đang lặng người ở giữa.
Có những ngày mà tự dưng bạn thấy lời nói của ai cũng nặng nề, áp lực trên vai bạn nặng ì, bạn vặt vẹo bước cùng sức nặng ngàn cân.
Và đột nhiên, bạn muốn tan một cái thành hư vô. Và bạn sống, nhưng lòng bạn chết tự bao giờ.
Tôi từng nghe nói ở đất nước kia có cho thuê hòm, người ta đến thuê, ngủ một giấc trong cái hòm rồi sáng ra họ trở lại cuộc sống. Người ta, ai cũng muốn một lần trôi đi cũ kĩ, để tái sinh như phượng hoàng lửa. Muốn chết để bắt đầu lại...
Những ngày này, ôi những ngày này... Tôi chẳng biết khuyên bạn gì hơn...
Tôi cần bạn nghĩ đến một lí tưởng. Giống như tôi muốn mình sẽ là một ca sĩ nổi tiếng, có thể hát nhiều dòng nhạc nhất có thể, để người ta không bao giờ chán. Tôi cũng muốn khi tôi giàu thì tôi sẽ xây một ngôi nhà đầy ắp thức ăn miễn phí cho người nghèo. Lí tưởng của bạn là gì? Nếu bạn chưa có, bạn hãy đặt nó ra. Điên rồ cũng được, nhưng phải có!
Tôi muốn bạn hiểu về sự
nhất thời
. Bạn có nhớ những ngày vui nhất? Nó đã qua thật nhanh, thì những cơn buồn cơn chán rồi cũng sẽ có lúc tự rơi ra.
Tôi muốn bạn tin vào hiện tại. Đừng trông vào ngày mai, không có ngày mai, chỉ có bây giờ. Hơi thở đang ra vào cơ thể, bàn tay, đôi mắt, âm thanh... quá nhiều điều kỳ diệu cho một kiếp người!
Tôi cần bạn lao ra khỏi nơi đó... Bạn có biết hết những con đường Sài Gòn dù đã ở đó nhiều năm? Bạn đã từng đi bộ để xem những cửa hàng mà bình thường chạy xe máy không bao giờ thấy? Bạn không cần đi xa, chỉ cần nhìn nơi cũ, bằng một con mắt mới và một tâm thức mới.
Nếu bạn muốn một tính cách, hãy cư xử như đã có nó. Ai đó đã nói câu này...
Tôi cần thấy bạn yêu đời chân thành và giản dị.
Lối đi nào cũng được, không sao cả, chính mình sẽ tạo ra con đường.
Trên đời này làm gì có con đường cho đến khi người ta bước đi?
Đúng không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ai rồi cũng khác.