Chương - 509: Khổ tu Diệt Thần Kích!: Ta sai rồi!
-
Âm Dương Miện (Tửu Thần)
- Đường Gia Tam Thiểu
- 3230 chữ
- 2020-05-09 01:28:19
Số từ: 3223
Nguồn: Bàn Long Hội
Cơ Động mỉm cười nói:
- Sư huynh, ta không có giấu giếm Diệt Thần Kích a! Được, chúng ta cùng trao đổi một chút đi.
Lập tức, Cơ Động đem sự thâm sâu của Diệt Thần Kích giảng giải lại một lần cho Phất Thụy. Sau khi nghe hắn giải thích xong, Phất Thụy mới hỏi:
- Nói như vậy, sự tiến triển chính của Diệt Thần Kích là do mức độ luyện tập cùng với năng lực khống chế ma lực? Linh hồn lực của ta mặc dù không bằng đệ, nhưng cũng không xê xích quá lớn, hơn nữa ta tự hỏi đối với Diệt Thần Kích vẫn có thể lĩnh ngộ, nhưng không biết tại sao sau khi ngưng tụ ma lực, thủy chung chỉ có thể bảo trì tình trạng áp súc gấp đôi mà thôi. Bất luận ta cố gắng như thế nào cũng không tăng cường được hơn nữa.
Cơ Động suy nghĩ một hồi liền nói:
- Chẳng lẽ nguyên nhân là vì Hỗn Độn Lực sao? Lúc đệ khống chế ma lực, luôn có sự tồn tại của yếu tố Hỗn Độn Lực ở trong đó. Diệt Thần Kích từ đệ nhất trọng tiến hóa đến đệ nhị trọng, cảm giác như nước chảy thành sông. Áp súc một lần rồi áp súc hai lần, đệ không có cảm giác khó khăn cho lắm, đều nhẹ nhàng vượt qua. Từ đệ nhị trọng đến đệ tam trọng cũng như vậy. Sau khi áp súc tăng lên gấp ba, bạo tính của ma lực trở nên mạnh hơn. Chẳng qua là sau khi tiến vào đệ tam trọng, đệ mới cảm giác được có chút khó khăn khi tu luyện Diệt Thần Kích. Giai đoạn đệ tam trọng đến đệ tứ trọng tựa hồ như một cái cổ chai, nếu có thể đột phá nút thắt này, lực lượng của Diệt Thần Kích hẳn còn có thể thăng hoa.
Phất Thụy bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, để ta thử lại lần nữa vậy. Tiểu sư đệ, ta phải nhắc nhở đệ, tác dụng của Diệt Thần Kích đối với đệ mà nói tuyệt đối là rất to lớn. Đệ ngàn vạn lần đừng xem nhẹ nó mà tưởng rằng nó phải sử dụng trong cận chiến mới có hiệu quả. Trong mắt của ta, uy lực của Diệt Thần Kích cũng xác thực như cái tên của nó. Chưa nói đến sau này có xuất hiện biến hóa đặc thù nào hay không, nhưng chỉ riêng việc áp súc ma lực chín lần thôi, cũng đã nói lên hiệu quả nghịch thiên của nó. Nếu một kích này do Cửu quan Ma sư thi triển, sợ rằng uy lực cũng đã sánh ngang với Chung Cực Tất Sát Kỹ, nói diệt thần cũng không có gì là quá đáng, cho nên đệ nhất định phải cố gắng tu luyện. Còn có một điều ta muốn nói với đệ, là sau khi từ Thánh Tà Đảo trở về, ta bắt đầu lĩnh ngộ ý nghĩa thâm sâu của Hỗn Độn. Mặc dù còn không có tinh thâm như đệ, nhưng cũng có thể điều động một chút. Vì vậy, việc tu luyện Diệt Thần Kích chắc chắn không có liên quan gì đến Hỗn Độn.
Vừa nói, Phất Thụy vừa giơ tay phải lên, quang mang màu tím trong mắt chợt lóe, sau một khắc, một luồng điện quang trắng ngà như ẩn như hiện vây quanh lấy bài tay của hắn. Trong nhất thời, ma lực dao động trong không khí trở nên kỳ dị làm Cơ Động kinh ngạc vô cùng. Hắn giờ mới hiểu trong lúc tỷ thí với mình, Phất Thụy vẫn còn ẩn tàng lực lượng Hỗn Độn Lôi. Đại kiếp tại Thánh Tà Đảo hiển nhiên đã làm cho Cơ Động và Phất Thụy lâm vào sự thống khổ cực hạn, nhưng mặt khác sự đả kích lớn lao đó đã làm cho tu vi của hai người một lần nữa có sự đột phá mới.
Nhìn Cơ Động trầm tư, Phất Thụy nói tiếp:
- Ta suy nghĩ đến một khả năng: đó là do sự thần kỳ của Thiên Chi Ngọc chứ không phải là do nguyên nhân của Hỗn Độn. Nó có khả năng lạc ấn kỹ năng thì cũng có thể lạc ấn ý chí tinh thần của nguyên chủ. Nếu như ta đoán không sai, ta sở dĩ không lĩnh ngộ được sự thâm ảo của Diệt Thần Kích cũng vì thiếu phần tồn tại của ý chí này, sợ rằng ngoại trừ đệ thì không có ai có thể chân chính học được Diệt Thần Kích. Trừ phi có một ngày nào đó đệ tu luyện tới đệ cửu trọng, thật sự lĩnh ngộ toàn bộ ý nghĩa thâm sâu, rồi mới có khả năng truyền thụ lại cho người khác.
Nghe Phất Thụy nói như vậy, Cơ Động nhất thời cảm giác thông suốt hơn. Quả thật, ban đầu lúc hấp thu khối Thiên Chi Ngọc, bản thân hắn rõ ràng cảm giác được các kỹ năng đã hoàn toàn khắc sâu trong linh hồn lực của mình, vậy mà khi dạy cho Phất Thụy lại không thể nào để lại lạc ấn trong linh hồn của sư huynh. Linh hồn là một dạng hình thức hư vô mờ mịt nhưng lại thần diệu vô cùng, không người nào dám nói mình thật sự lĩnh ngộ được sự huyền bí của nó.
Phất Thụy vỗ vỗ bả vai của Cơ Động;
- Mặc dù ta không thể luyện, nhưng may mắn còn có người có thể luyện, đó là đệ. Hãy cố gắng lên, những kỹ năng khác phần lớn chỉ là kỹ xảo, nhưng Diệt Thần Kích tuyệt đối là một năng lực trọng yếu cần tích lũy. Nói cách khác, đại đa số những kỹ năng khác đều là tăng trưởng theo mức độ gia tăng của ma lực. Diệt Thần Kích tuyệt đối không đi theo con đường ấy, ta đoán chừng đến lúc đệ đột phá đệ tứ trọng, nhất định sẽ có sự kinh hỉ bất ngờ. Tới lúc đó, chỉ sợ ta cũng không phải là đối thủ của đệ.
Luận về ma lực, Phất Thụy không nhất định đã hơn Cơ Động. Bằng vào tác dụng của Song Hệ Tồn Trữ pháp trận, Cơ Động hoàn toàn có thể vượt qua Phất Thụy. Khi đối chiến với Phất Thụy, sở dĩ có sự chênh lệch chính là là do thần khí. Phất Thụy có thể hoàn mỹ ứng dụng Lôi Ngục Thần Phủ, trong khi Cơ Động lại bị hạn chế trong việc điều khiển Hỏa Thần kiếm. Đây mới thực sự là nguyên nhân tại sao hắn không thắng nổi Phất Thụy.
Cơ Động hiểu, nếu như Diệt Thần Kích có đột phá, lại thêm Lục Trọng Chú Sát, cho dù không phối hợp với những kỹ năng khác thì công kích của mình cũng đủ để sánh ngang với đơn thể sơ cấp Siêu Tất Sát Kỹ.
Trên phương diện kinh nghiệm tu luyện, Phất Thụy rõ ràng đã vượt qua Cơ Động, những lời của hắn đã mở ra một cánh cửa mới cho Cơ Động. Vào giờ khắc này, hắn đã quyết định trong một tháng kế tiếp tại Địa cung sẽ bỏ qua việc tìm hiểu về Ngũ hành trận pháp, tập trung tu luyện Diệt Thần Kích, tranh thủ sớm ngày đột phá đến đệ tứ trọng. Xem thử Diệt Thần Kích khi đến đệ tứ trọng rốt cuộc sẽ sinh ra biến hóa kỳ dị như thế nào.
Hơn một tháng tu luyện trôi qua rất nhanh, đại đa số mọi người đều tập trung lĩnh ngộ Ngũ Hành trận pháp. Phất Thụy và Cơ Động cùng tu luyện trong Hỏa hệ cung. Phất Thụy tiếp tục lĩnh ngộ Ngũ Hành trận pháp, còn Cơ Động thì toàn tâm luyện tập Diệt Thần Kích. Đối với hắn mà nói, điều mong đợi nhất chính là hiệu quả đột phá của Diệt Thần Kích, nhất là khả năng công kích từ xa. Nếu đạt được như vậy, Diệt Thần Kích tuyệt đối là một kỹ năng nghịch thiên. Cơ Động hoàn toàn có lòng tin, chỉ bằng vào nó cũng đủ để khiêu chiến cường giả Cửu quan.
Đáng tiếc, việc tu luyện Diệt Thần Kích không thuận lợi như hắn mong đợi. Hơn một tháng khắc khổ cố gắng, Cơ Động cơ hồ không hề ngơi nghỉ mà chuyên tâm tu luyện, nhưng mãi cho đến lúc sắp rời đi mà vẫn dậm chân tại chỗ, không thể hoàn thành đột phá. Hắn có thể cảm giác được việc tu luyện Diệt Thần Kích của mình đã đến đỉnh của đệ tam trọng, nhưng chỉ là không thể công phá một tầng trở ngại cuối cùng. Trong mơ hồ, Cơ Động cảm giác được đây là kỹ năng dùng trong thực chiến, sợ rằng phải ở trong thực chiến mới có thể đột phá.
Ra khỏi bảo tàng Địa Cung, những người lần đầu tiên tiếp xúc với Ngũ Hành trận pháp đều có cảm giác hoàn toàn mới lạ. Cho dù là A Kim cũng cảm thấy như vậy.
Phất Thụy lướt nhìn bộ dạng lam lũ của mọi người, không khỏi bật cười nói:
- Chúng ta bây giờ thật không giống Thiên Can thánh đồ chút nào. Như vậy đi, mọi người trước hết tìm một chỗ nghỉ ngơi hồi sức, sau đó mới đi Thánh Tà đảo.
Đối với lời nói của Phất Thụy, đại đa số mọi người không có phản ứng gì, đương nhiên không phải vì bọn họ không tôn trọng Phất Thụy, mà là vì Ngũ Hành trận pháp thật sự làm cho bọn họ chấn động quá mạnh. Mặc dù đã thông qua Truyền Tống trận rời khỏi Địa Cung, nhưng bọn họ cũng chưa tỉnh táo hẳn mà vẫn đắm chìm trong cảm giác lĩnh ngộ Ngũ Hành trận pháp, điều này rất quan trọng đối với việc phát triển của họ trong tương lai.
Cơ Động trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Ta xem hay là như vầy, trong những ngày qua, mọi người cũng đã hết sức mệt mỏi, hơn nữa lĩnh ngộ đối với Ngũ hành trận pháp cũng đến thời khắc mấu chốt. Do đó mọi người cũng không cần đi Thánh Tà đảo làm gì, vả lại thời gian cũng gấp lắm rồi. Sư huynh, chi bằng hai người chúng ta đi trước, bọn họ cứ đến Thiên Cơ thành chờ chúng ta là được.
Phất Thụy gật đầu, đồng ý:
- Như vậy cũng được, Thiên Cơ đang ở tại Thiên Cơ thành chờ chúng ta, để cho bọn họ đi trước tới đó hội họp. Chúng ta đi một chuyến đến Thánh Tà đảo rồi trở lại, sẽ không mất bao nhiêu thời gian.
- Cơ Động lão sư, cho ta đi chung với người đến Thánh Tà đảo được không?
Vào lúc ấy, Trần Tư Tuyền đứng cách đó không xa đột nhiên mở miệng, đôi mắt nàng vẫn sáng trong như trước, tựa hồ không vì sự lĩnh ngộ Ngũ Hành trận pháp mà làm ảnh hưởng đến tâm tư.
- Ngươi? Ngươi đi Thánh Tà đảo làm gì?
Cơ Động trầm giọng hỏi, đoạn nói tiếp:
- Ngươi mới vừa gia nhập vào Thiên Can thánh đồ, càng cần phải tốn nhiều thời gian hơn để lĩnh ngộ Ngũ Hành trận pháp, ngươi không cần đi.
- Nhưng ta đã lĩnh ngộ được rất nhiều. Thánh Tà đảo cũng được coi là Thánh địa, ta chưa từng đến đó bao giờ nên muốn có thêm một chút kiến thức.
Trần Tư Tuyền có vẻ cố chấp nói.
nguồn TruyenFull.vn
Cơ Động khẽ nhíu mày:
- Lĩnh ngộ hết sức tốt? Chín trận pháp của Ngũ Hành trận pháp, ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu? Chỉ cần ngươi lĩnh ngộ được bốn trận trở lên, ta sẽ dẫn ngươi đi lần này.
Nghe Cơ Động nói như vậy, Trần Tư Tuyền không khỏi mỉm cười. Nếu như là người khác, dĩ nhiên không cách nào lĩnh ngộ hơn bốn loại trận pháp trong thời gian một tháng ngắn ngủn như thế. Nhưng nàng là ai chứ? Kiếp trước của nàng chính là nữ hoàng Liệt Diễm đó! Đối với việc cảm nhận các loại nguyên tố ma lực cũng như biến hóa của chúng, đẳng cấp của nàng chính là ở mức độ thần cấp. Dưới tình huống như vậy, nàng lĩnh ngộ Ngũ Hành trận pháp tự nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều so với những người khác.
Thản nhiên cười thầm, Trần Tư Tuyền liền giơ hai tay lên. Một vầng sáng chợt lóe lên từ trong tay nàng, biến ảo thành một dải quang thải màu lục vờn xung quanh người nàng, để lộ một đóa hoa sen màu trắng đục kỳ kiệu đang nở rộ ở trong đó. Đây chính hình thái của ma lực Cực Hạn Ất Mộc, khi đóa hoa sen đó hoàn toàn nở rộ, khí tức quen thuộc của Ngũ Hành trận pháp đã lặng lẽ hiện ra trong cảm ứng của Cơ Động.
- Ất Mộc Ngưng Tụ pháp trận!
Cơ Động không khỏi âm thầm tán thưởng, Trần Tư Tuyền này tuyệt đối là thiên tài. Lúc trước khi mình vừa mới rời khỏi Địa Cung, sợ rằng lĩnh ngộ đối với Ngưng Tụ pháp trận cũng không sâu sắc được như nàng bây giờ. Nhìn nàng thi triển như hành vân lưu thủy, hiển nhiên là đã thật sự lĩnh ngộ ý nghĩa thâm sâu của Ngưng Tụ pháp trận.
Kèm theo sự xuất hiện của Ất Mộc Ngưng Tụ pháp trận là ánh mắt ngưỡng mộ của nhóm Thánh đồ tập trung trên người Trần Tư Tuyền, vì dù sao, nhiều ngày qua bọn họ cũng đồng dạng tu luyện Ngũ Hành pháp trận như nàng.
Đang lúc này, quang mang chợt biến đổi, ma lực trong không gian một lần nữa lại xuất hiện biến hóa. Ất Mộc Ngưng Tụ pháp trận lặng lẽ bay vòng ra sau lưng Trần Tư Tuyền, hai cánh hoa thật lớn nở ra, trông có vẻ như chuẩn bị hóa cánh bay lên.
- Ất Mộc Cao Tường pháp trận?
Lúc này đây, Cơ Động thật sự rất kinh ngạc. Phải biết rằng, bản thân Trần Tư Tuyền không có năng lực phi hành, nàng phải nhờ vào Vĩnh Hằng Chi Khải mới có thể phi hành. Trong Ngũ Hành pháp trận, Cao Tường pháp trận này là một trong những lĩnh ngộ cuối cùng. Chỉ có sau khi tu vi đột phá cửu quan, Ma sư mới có khả năng không bị nguyên tố quấy nhiễu mà phá không phi hành. Trường hợp như Cơ Động có được Phượng Vũ Long Xà Biến là cực kì hiếm thấy. Nhưng không ngờ Trần Tư Tuyền lại có thể lĩnh ngộ trận pháp này, thậm chí là lĩnh ngộ sâu xa, chuyện này làm Cơ Động phải giật mình không ít.
Trần Tư Tuyền dĩ nhiên không biết bay, bằng vào Vĩnh Hằng Chi Khải cũng không thể nào lĩnh ngộ nhanh như vậy, đó chính là nhờ kiếp trước Liệt Diễm có thể tuy ý bay lượn, bởi vậy việc lĩnh ngộ trận pháp này đương nhiên không quá khó đối với nàng.
Ngay sau đó, Ất Mộc pháp trận của Trần Tư Tuyền lại xuất hiện biến hóa, từ bay lượn chuyển sang tồn trữ, rồi từ tồn trữ chuyển sang đồng hóa, cuối cùng dừng lại tại truyền tống trận pháp. Thân ảnh nàng vừa thoắt ẩn đã chợt hiện, hiển nhiên là vừa truyền tống đến Địa cung, sau đó quay trở lại.
Năm loại! Nàng như vậy đã lĩnh ngộ được năm loại trận pháp. Ngoại trừ A Kim, những người khác đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Trần Tư Tuyền. Phải biết rằng, Cơ Động bây giờ cũng chỉ lĩnh ngộ được năm loại trận pháp mà thôi, vậy mà Trần Tư Tuyền lại có thể lĩnh ngộ được năm loại trận giống y như Cơ Động. Dĩ nhiên, đây cũng là vì Cơ Động không bỏ nhiều thời gian vào trong việc tu luyện Ngũ Hành pháp trận, nhưng nàng cần bao nhiêu thời gian chứ? Tiến vào Địa Cung mới hơn một tháng thời gian mà việc lĩnh ngộ trận pháp của Trần Tư Tuyền đã đuổi kịp Cơ Động, trong khi ma lực của nàng cũng giống như hắn, đạt đến Thất quan và nàng mới có mười chín tuổi a. Nên nhớ, nàng là người nhỏ tuổi nhất trong số Thiên Can thánh đồ. Nếu lúc trước còn có người chất vấn nàng vì vị trí Ất Mộc thánh đồ, thì bây giờ không một ai dám nói gì nữa.
Nếu như không phải bản thân Cơ Động là người sở hữu Cực Hạn Song Hỏa, thiên phú của Trần Tư Tuyền thể hiện ra có vẻ còn trên cả hắn.
- Lão sư, hiện tại ta có thể cùng đi chứ?
Trần Tư Tuyền cười tươi hỏi.
Nhìn nàng, Cơ Động thật sự không biết phải làm sao, bất luận mình cự tuyệt như thế nào, cô bé hoàn mỹ này càng ép càng mạnh. Nàng chưa từng nói cái gì quá đáng, lại càng không bao giờ khóc lóc, mè nheo hay dọa chết như những nữ nhân khác, mà chỉ yên lặng ở bên cạnh mình. Nàng chỉ cần được đi theo mình chứ chưa bao giờ đòi hỏi gì quá đáng, ngược lại còn đối với mình cẩn thận chăm sóc.
Một cô bé hoàn mỹ có thể làm được như vậy thì dù có là sắt thép cũng sẽ bị tan chảy. Cơ Động không muốn động lòng cũng không được, chỉ có điều hắn không thể động lòng. Hắn mơ hồ cảm giác được Trần Tư Tuyền đang chờ mình chủ động yêu nàng. Không nghi ngờ chút nào, đây là điểm thông minh nhất, cũng là điểm duy nhất khiến Cơ Động không thể làm gì được. Cơ Động có chút quái dị phát hiện, mình thậm chí đã bắt đầu thấy "ngán sợ" cô bé này rồi, sợ bản thân có một ngày sẽ yêu nàng thật lòng, sợ phải phản bội Liệt Diễm.
- Được, vậy ngươi sẽ cùng đi với chúng ta.
Cơ Động gật đầu, trong lòng hắn đã có tính toán. Để cho nàng thấy mình cúng tế Liệt Diễm cũng chưa hẳn là chuyện xấu và chỉ cần để cho nàng hiểu mình yêu Liệt Diễm đến cỡ nào, lúc đó có lẽ nàng sẽ biết khó mà tự động rút lui.
- Ta cũng đi!
Miểu Miểu ngẩng đầu, ánh mắt dần dần khôi phục lại sự thanh tĩnh và trong sáng. Nàng không thèm xin phép Cơ Động hay Phất Thụy bởi nàng cũng có tọa kỵ của riêng mình. Ánh mắt kiên quyết của nàng như muốn nói "Các ngươi không mang ta theo, ta cũng tự mình đi được."