• 2,159

Chương 143: Không liên quan đến ngươi


Tô Lâm An:
...


Rối gỗ An lắc đầu rồi chạy thẳng ra khỏi phòng, thoáng cái đã mất hút như một làn khói. Rối gỗ đã đi xa, nhưng 8thần thức của Tô Lâm An rất mạnh, vẫn giám sát Liễu Loạn Ngữ.

Tiên linh.

Tô Lâm An chỉ vào Nam Ly Nguyệt nằm trên giường, rồi lại chỉ vào ngực Liễu Loạn Ngữ.
Liễu Loạn Ngữ cảm thấy trong toàn bộ trấn Phù Dung hiện giờ, không ai có trình độ đan dược hơn được nàng. Đi mời đan dược sư đến xem cũng không đáng tin cậy, chi bằng, cứ đợi xem sao.
Ngẫm nghĩ xong, Liễu Loạn Ngữ bèn ở bên cạnh trông coi nàng. Hắn ngồi một lúc thì người càng lúc càng áp sát hơn, cơ thể cũng từ từ nghiêng về phía trước, dường như mặt đang tiến sát lại. Nhưng sau đó hắn không có thêm động tác gì nữa, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Bây giờ Nam Ly Nguyệt lại không mặc gì. Hắn, hắn sợ bản thân mình không nhịn được mà nhìn những chỗ khác...
Liễu Loạn Ngữ hơi xấu hổ với suy nghĩ của chính mình.
Hắn muốn hôn nàng.
Nhưng không phải lúc nàng hôn mê.
Nhưng bảo hắn đi hỏi thẳng, hắn lại không đủ dũng cảm, không dám mở miệng hỏi. Hơn nữa hắn cũng mơ hồ hiểu được, trong lòng Nam Ly Nguyệt có thù hận, bây giờ sẽ không đặt tâm tư vào mấy chuyện nữ nhi tình trường.
Nếu hắn thực sự nói ra, nhất định sẽ bị từ chối.
Liễu Loạn Ngữ cũng chẳng phải thằng đần, kinh ngạc nói:
Tiên linh biết tấm lòng của ta?

Hắn lập tức liên tưởng ra,
Chẳng lẽ nàng ấy cũng biết?

Mặc dù bây giờ là thời cơ vô cùng tốt, nhưng hắn biết, lúc này mà hôn chẳng khác gì thừa nước đục thả câu. Hắn thích nàng, thì nên tôn trọng nàng.
Hắn cũng không biết nàng có bằng lòng không.
Nam Ly Nguyệt đã tỉnh, nàng cũng nghe thấy lời Liễu Loạn Ngữ vừa nói, nhất thời tâm trạng phức tạp vô cùng.
Khoảng thời gian này, Liễu Loạn Ngữ đối xử với nàng vô cùng tốt, nhưng nàng luôn cho rằng đó là vì tiên linh chỉ điểm cho hắn, giúp hắn có được lợi ích lớn. Hơn nữa, thân thể này vốn không phải chỉ có mình nàng dùng. Nói ra thì, bây giờ thời gian tiên linh tồn tại trong đó còn nhiều hơn. Vì vậy nàng chưa từng nghĩ rằng, Liễu Loạn Ngữ quý mến nàng.
Tô Lâm An phải đánh hắn mới được!
Nhưng nàng lại thấy, Liễu Loạn Ngữ không đặt nụ hôn xuống. Ngay khi sắp chạm tới môi Nam Ly Nguyệt, đột nhiên hắn lại ngồi thẳng lại, còn vỗ đầu rất phiền muộn. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn Nam Ly Nguyệt vô cùng rối rắm.
Hắn đặt tay Nam Ly Nguyệt xuống, dém lại góc chăn xong thì dừng một chút rồi nói:
Ta xem nguyên thần của ngươi một chút.

Thần thức thăm dò tới, Liễu Loạn Ngữ bỗng lấy làm kinh hãi.
Chợt thấy Liễu Loạn Ngữ cúi đầu xuống hơi chu miệng ra. Không ngờ hắn lại nhẹ nhàng đến gần đôi môi của Nam Ly Nguyệt như muốn hôn nàng.
Hắn muốn hôn trộm Nam Ly Nguyệt?

Này, tiên linh đừng đi!
Liễu Loạn Ngữ vội kêu lên, cũng muốn ch3ạy theo tiên linh. Nhưng đi tới cửa thì hắn vẫn không yên lòng, lại vội vàng quay lại, ngồi xuống mép giường của Nam Ly Nguyệt.

Để ta xem ngươi bị thương ở đâu, xảy ra chuyện gì.


Tại sao lại ngất chứ?
Liễu Loạn Ngữ tự lẩm bẩm một mình.
Sau đó6 hắn vươn tay hơi vén mép chăn lên, nắm lấy cổ tay Nam Ly Nguyệt.
Tiếp đó hắn liền yên tâm. Nam Ly Nguyệt không bị thương, linh5 khí trong cơ thể dồi dào, cơ thể tràn đầy sức sống. Có điều, hắn nhanh chóng chau mày. Rõ ràng cơ thể nàng tốt như vậy, sao lại hôn mê chứ?
Tô Lâm An rất muốn nói, nàng ấy không biết, nhưng ta biết đấy. Nhưng cũng chưa chắc. Nam Ly Nguyệt tinh tế như thế, không biết chừng cũng đã nhận ra. Dù sao gần đây, thời gian nàng tỉnh táo cũng rất nhiều. Liễu Loạn Ngữ thường xuyên dán sát đến, tuy rằng những lời hắn nói thường rất cứng nhắc không yêu thương nổi, nhưng một đại sư luyện khí lại cứ sáp đến như vậy, ngày nào cũng tặng đồ cho nàng, có lẽ nàng cũng có thể nhìn ra chút manh mối.
Nhưng Nam Ly Nguyệt luôn vùi đầu tu luyện, có thể nhìn ra hay không, ngược lại cũng không chắc. Ít nhất, hai người họ chưa từng thảo luận về vấn đề này.
Chẳng lẽ là vấn đề về nguyên thần sao.
Nhưng bây giờ nếu hắn thăm dò nguyên thần của nàng, vậy sao hắn có thể bảo đảm nguyên thần của mình không nhòm ngó lung tung đây?

Không.

Một giọng nữ dịu dàng vang lên, Liễu Loạn Ngữ kinh ngạc đứng bật dậy, đá bay cái ghế đi.
Nguyên thần của Nam Ly Nguyệt đã trở nên mạnh mẽ.
Hắn là Nguyên Anh kỳ, chỉ cần hắn muốn thì có thể kiểm tra được nguyên thần cửa những tu sĩ có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ, ít nhất có thể xem có bị thương hay không. Giờ đây hắn lại phát hiện ra, muốn xem nguyên thần của Nam Ly Nguyệt là chuyện vô cùng khó khăn. Cũng không phải là hoàn toàn không nhìn thấy được, nhưng nếu bây giờ hắn cưỡng ép vào xem, ắt phải xảy ra xung đột với nguyên thần của nàng. Điều này chứng minh, nguyên thần của Nam Ly Nguyệt cũng đã đến Nguyên Anh?
Một thân thể, hai con người.
Người hắn quý mến rốt cuộc là tiên linh hay nàng đây?
Liễu Loạn Ngữ luống cuống tay chân, quả thực không biết nên làm thế nào mới ổn.
Hắn chuyển đề tài,
Vậy nàng ấy, có cảm thấy ta phiền lắm không?

Nếu nàng không muốn thì sao!
Sao hắn có thể làm những chuyện nàng không đồng ý cơ chứ.
Suy nghĩ cẩn thận lại, dường như tu vi của nàng cũng đã đạt đến Kim Đan kỳ đại viên mãn, là dấu hiệu sắp kết anh.
Điều này, điều này...
Nghĩ vậy, tâm trạng của Liễu Loạn Ngữ hơi suy sụp, mặt mày sa sút ngồi ở mép giường.
Ngay cả khi rối gỗ đã quay trở về hắn cũng không chú ý đến. Đến khi Tô Lâm An nhảy lên đùi hắn, hắn mới phản ứng lại.
Vừa hay lúc này, Tô Lâm An cảm nhận được Nam Ly Nguyệt sắp tỉnh. Nàng bèn gật đầu một cái, rồi nghe thấy Liễu Loạn Ngữ hô to:
Nàng ấy biết ta quý mến nàng ấy?


Vậy, vậy ta...

Rõ ràng Nam Ly Nguyệt đeo mặt nạ, gương mặt đó cũng không phải của nàng, không biết Liễu Loạn Ngữ đang nhìn cái gì.
Tô Lâm An định quay lại. Ngộ nhỡ Liễu Loạn Ngữ đột nhiên bùng lên thú tính thì sao!
Dù sao vào lúc này, hắn cũng không nhìn ra bất kỳ vấn đề nào.
Bản thân nàng chính là đan dược sư.
Ngay sau đó, tầm mắt của hắn dừng lại ở chiếc thùng gỗ kia. Nói chính xác hơn, rốt cuộc trình độ đan đạo của nàng cao đến mức nào? Nước thuốc trong thùng gỗ kia, không ngờ có thể khiến tu vi của nàng tăng mạnh vượt bậc, từ Kim Đan kỳ bước thẳng lên Nguyên Anh?
Vậy nàng hôn mê là sao đây, là tốt hay không tốt?
Liễu Loạn Ngữ vô cùng kinh ngạc.
Tư chất của Nam Ly Nguyệt rốt cuộc tốt đến mức nào?
Có điều những thứ này cũng không quan trọng, bởi vì đối với Nam Ly Nguyệt mà nói, nàng chỉ muốn hỏi thăm tung tích của Khang Khang, chỉ muốn đoạt lại Nam Ly gia.

Vì vậy, nàng nói nhẹ nhàng:
Khoảng thời gian này, cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của Liễu đại sư. Chờ ta đột phá Nguyên Anh kỳ xong, ta nghĩ ta nên đến thành Vân Đoan.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.