• 2,167

Chương 147: Kéo chân


Chú chim Xích Ngân Tiêu ấm ức, lông vũ rũ xuống.

Tiểu Thiền nói tiếp:
Đương nhiên đại ca cũng rất lợi hại.

Linh dịch kia, đến cả lông vũ của nó cũng dần bị hòa tan được. Nhưng nghĩ đến khí lạnh khi Mục Cẩm Vân luyện kiếm cũng khiến nó phát run vì lạnh, nó bèn hiểu hàn ý của tên nhóc này vô cùng đáng sợ. Thật không biết, hắn mới lớn chừng này, sao có thể luyện ra thứ âm hàn đến thấu xương như thế... Xương cốt của cơ thể sao có thể chịu được loại lạnh lẽo ấy.
Hắn quá ác với chính bản thân mình.
Hắn đứng ở ngoài động,9 nét mặt đầy trầm tư.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy cái động này hơi quen, giống như hắn từng đến đây vậy. Hắn không nhìn r6a những linh dịch và đám sương mù kia có gì nguy hiểm, nhưng đột nhiên trong tiềm thức như có một giọng nói nói với hắn, những thứ này5 có gì đó kỳ lạ. Chính bởi vậy, hắn mới bảo Xích Ngân Tiêu dừng lại, dùng đồ để thăm dò trước.
Thấy ánh mắt lo lắng không yên của nó, Mục Cẩm Vân cũng chẳng thèm trấn an lấy một câu.
Hắn vung kiếm lên, sau đó nắm lấy tay Tiểu Thiền, mang theo cô bé bay lên thang băng.
Á...
Bổn đại chim nhất thời không nghĩ ra cách nào, nên trả lời Tiểu Thiền muội muội đáng yêu thế nào đây, thực sự không muốn để cô bé thất vọng.
Cũng may hắn đối với Tiểu Thiền không tệ, nếu không, chắc chắn ngày nào nó cũng đánh hắn.
Xích Ngân Tiêu cũng không nhận ra ấn tượng của nó với Mục Cẩm Vân đã vô cùng tốt. Đổi lại là người khác, nó sẽ chẳng thèm nghĩ đến việc đánh người, mà ăn tươi luôn.
Hắn có thể dùng kiếm hàn băng tạo một ra một bậc thang băng phía trên linh dịch. Đi trên thang băng ấy để tiến thêm một đoạn về phía trước, trước khi bậc thang băng ấy bị khí nóng nung chảy thì chém thêm một kiếm, tậ thêm bậc nữa, thông qua cách này để tiến từng bước vào bên trong, chống lại thứ bên trong sơn động.

Khí lạnh của ngươi thật đậm!
Xích Ngân Tiêu cảm thán.
Ánh mắt này khiến Xích Ngân Tiêu cũng hơi e ngại. Nó vốn đang hò hét tỏ ra nguy hiểm, lại đột nhiên co rụt cánh, ngượng ngùng nói:
Ta nặng lắm, ngươi dựng thang băng nhớ làm chắc chắn một chút.

Rơi xuống đó là nó ướt như chuột lột đấy.
Về việc nhả ra linh khí, cô bé không hề giấu giếm Xích Ngân Tiêu đại ca. Dù sao nó cũng không thích động não, chỉ cho rằng cô bé đã tu luyện được một loại pháp thuật như vậy. Giới tu chân muôn hình vạn trạng, nhưng loại công pháp bí thuật cũng vô cùng kỳ quái, nhả được chút linh khí thì đã là gì. Hơn nữa, tất cả tu sĩ đều có thể truyền linh khí trong cơ thể mình vào trong cơ thể của người khác thông qua tiếp xúc cơ thể, chuyện đó cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.

Vậy đi thôi!
Xích Ngân Tiêu vung cánh lên, nóng lòng muốn thử.
Xích Ngân 8Tiêu vừa nghe thấy lời này thì lại bừng bừng sức sống, tinh thần phấn chấn. Nó nghếch đầu, lông trên cổ chim dựng đứng, xòe ra như một3 đóa hoa nở trên cổ, chẳng khác gì vừa thắng trận đá gà.
Mục Cẩm Vân không thèm để ý đến chúng.
Chỉ thấy kiếm khí xen lẫn với ngọn lửa băng lạnh lẽo hình thành một tầng sương băng trong không khí. Tầng băng dày ấy, sau khi va chạm với linh dịch nóng bỏng cũng không trực tiếp tan chảy hoàn toàn.
Mặc dù băng lạnh đang tan ra, nhưng điều này cũng có thể giúp bọn họ tranh thủ thời gian.
Nhưng Mục Cẩm Vân cũng chắc chắn, hắn chưa từng đến dãy núi Vọng Xuyên, càng không thể đến nơi này được.
Vậy thì vì sao chứ? Hắn tập trung suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy nguyên thần của mình hơi nhói lên. Hắn vừa day day huyệt thái dương theo bản năng thì nghe được Xích Ngân Tiêu nói to:
Hỏi ngươi đấy, bây giờ làm gì?


Không sao.
Mục Cẩm Vân lắc đầu, nhìn cửa động kia rồi nói:
Chỉ là cảm thấy linh khí ở đây rất nồng đậm, nhưng xung quanh lại chẳng có con linh thú nào.


Linh thú cao cấp có uy áp, nên nhưng con cấp thấp không dám đến. Còn những con không có linh khí như sâu bọ, rắn chuột thì lại chẳng quan tâm những thứ này. Linh thú cao cấp bên trong cũng không coi những thứ rắn rết ấy là mối đe dọa, nhưng ngươi nhìn xem, sao quanh đây lại không có thứ nào giống vậy sinh sống?
Mục Cẩm Vân rất nghiêm túc phân tích cho Xích Ngân Tiêu. Dù đây cũng là một lý do, nhưng ban đầu hắn cảm thấy không ổn hoàn toàn là vì trực giác của mình.
Xích Ngân Tiêu nhìn chung quanh một lát, gật đầu nói:
Ờ ha.

Rõ ràng linh khí nồng đậm vô cùng, cỏ cây xung quanh vẫn xanh um tươi tốt, nhưng đến một con kiến nhỏ cũng không có. Khuôn mặt đầy lông chim của nó ửng đỏ, hừ lạnh một tiếng rồi đáp:
Với tu vi của ta, sao có thể để ý đến đám kiến hôi chứ.

Nhưng Mục Cẩm Vân đang giơ tay lên, Xích Ngân Tiêu lại gào lên:
Chờ chút!

Mục Cẩm Vân nhìn nó với khuôn mặt không biểu cảm.

Để ta thử xem.
Mục Cẩm Vân nói xong thì nâng trường kiếm trong tay lên, chém một kiếm vào trong linh dịch kia.
Kiếm trong tay Mục Cẩm Vân chỉ có nửa đoạn. Thanh kiếm gãy làm bằng đồng thau này, hắn chưa từng đổi bao giờ. Có điều kiếm đạo của hắn vô cùng lợi hại, đã đạt đến cảnh giới kiếm ở trong tâm chứ không phải ở trong tay nữa, cho dù cầm một cành cây một cọng cỏ cũng có thể thi triển chiêu kiếm. Vì vậy trong tay cầm loại kiếm gì cũng chẳng quan trọng với hắn, chỉ cần kiếm tâm không gãy, kiếm đạo không dừng, hắn sẽ có thể dùng kiếm hạ gục kẻ thù.
Bởi vậy nó cũng dùng ánh mắt mong ngóng nhìn Mục Cẩm Vân, ngồi xổm ở đó nhìn Mục Cẩm Vân chằm chằm.
Một người một chim, tất cả đều nhìn hắn đầy mong đợi.
Nó không thể thừa nhận bản thân mình không bằng Mục Cẩm Vân được.

Vậy bây giờ chúng ta phải đi qua thế nào đây?
Tiểu Thiền hỏi hắn với ánh mắt đầy mong đợi.

Không biết bên trong dài bao nhiêu, linh khí của ngươi có đủ không?
Nó nói xong lại nghĩ ra tên nhóc này đã là Nguyên Anh kỳ, hẳn là không có vấn đề gì.

Không đủ còn có ta!
Tiểu Thiền cười híp mắt rồi nói. Cô bé có thể nhả ra linh khí, trong pháp bảo trữ vật đều là linh vật có thể ăn được, có thể chuyển hóa thành linh khí liên tục không ngừng, chắc chắn bọn họ có thể đi vào sơn động.
Giọng nó vốn lớn, giờ đột nhiên hét lên giống như sấm rền bên tai hắn, khiến hắn bị chấn động rất không thoải mái. Nguyên thần vốn hơi nhói đau cũng giống như bị sét đánh, khiến sắc mặt hắn tái nhợt đi chỉ trong nháy mắt.

Ca ca?
Tiểu Thiền lập tức lo lắng, chạy thẳng tới nhón chân lên phun ra một ngụm linh khí tươi mát,
Sao rồi?

Tiểu Thiền cúi đầu nhìn bàn tay ca ca đang nắm chặt, trộm cười.

Xích Ngân Tiêu vội vàng kêu lên,
Chờ ta với.
Khi nó nhảy lên, thân chim to lớn bỗng thu nhỏ lại chỉ bằng một nắm đấm. Nhưng nó cũng không nghĩ xem, hình dáng có thể biến đổi, nhưng trọng lượng cơ thể không hề thay đổi, biến nhỏ lại chẳng có tác dụng quái gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.