• 2,186

Chương 172: Chứng minh


Hắn ta vốn tưởng rằng Hạ Tùng quá ngang ngược nên đã chọc phải người không nên chọc. Nhưng thật không ngờ, con chim lớn kia còn ngang ng8ược hơn Hạ Tùng, hoàn toàn là cậy mạnh không nói đạo lý, giống như kẻ không hiểu tiếng người.

Bởi vì liên quan đến Độ Kiếp kỳ c3ủa Lượng Kiếm Sơn, nên Viên Kiệt không dám tùy tiện quyết định, bèn xin chỉ thị của tông chủ và lão tổ. Sau khi được đáp lại, hắn ta mớ9i thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, phất tay áo nói:
Đan Phù Tông chúng ta phát hiện ra bí cảnh đan đạo, vì vậy mời 6các anh hùng trong thiên hạ đến tham gia. Tuy nói người đến đều là khách, nhưng những vị khách ngang ngược độc đoán như ngài đây, Đan P5hù Tông chúng ta không hoan nghênh. Nếu như hôm nay các vị không xin lỗi, không giao ra gã đệ tử đã bôi nhọ tiền bối của tông môn chúng ta, vậy cuộc thi đan đạo lần này, Lượng Kiếm Sơn không cần tham gia nữa.

Vừa nghe thấy lời tiên linh, Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp vốn đã sắp không chống đỡ nổi nữa, lập tức hôn mê bất tỉnh. Một lát sau, trong cả con phố ngoài đệ tử Đan Phù Tông ra, thì những người đang đứng chỉ còn lại Xích Ngân Tiêu, Mục Cẩm Vân, Tiểu Thiền, cùng với Sở Tài Nguyên.
Thấy bọn họ chưa hôn mê, tu sĩ Đan Phù Tông cũng hơi ngạc nhiên.
Xích Ngân Tiêu cảm thấy dường như có rất nhiều con chim nhỏ đang kêu ríu rít, quay mòng mòng trên đầu nó. Nó lắc mạnh đầu, kết quả là không đứng vững, ngã rầm xuống đất.
Nó xòe hai cánh ra, ngồi xuống đất để lộ ra cái bụng tròn vo. Rõ ràng là một con chim, nhưng khi ngồi bệt trên mặt đất, hai móng vuốt của nó vẫn chĩa về phía trước, mở rộng cánh chống lên mặt đất, tựa như chống hai tay ở hai bên để giữ sự cân bằng. Nó nghiêng đầu nhìn Mục Cẩm Vân,
Nhóc con, ngươi thấy thế nào?

Đám mây bày ra trận pháp trên không trung. Trên người mỗi tu sĩ tuần tra của Đan Phù Tông đều có mùi thuốc. Mùi thuốc của mỗi người đều có chút khác biệt, giờ phút này chúng tập hợp lại với nhau, tạo ra một mùi hương hỗn tạp rất khó hình dung. Mùi hương ấy được trận pháp lan truyền ra bốn phương tám hướng, khiến toàn bộ phố sau của thành Vân Đoan đều bị ảnh hưởng bởi mùi hương.
Rầm rầm, rầm rầm... Từng tu sĩ ngã xuống, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng khó tránh khỏi.
La Phi Diệp:
...


Ngươi đang cấu vào người ta đấy.
Hắn cắn vào đầu lưỡi, tiếng nói cũng hàm hồ không rõ.
Linh bảo gì mà lại có thể ngăn cản trận Thiên Hương của họ chứ?
Viên Kiệt nhìn về phía Xích Ngân Tiêu:
Hỏi ngươi lần cuối cùng, xin lỗi hay là rời đi?

Lúc này, đầu óc nó hơi không tỉnh táo. Những chuyện bản thân mình nghĩ không thông, cứ hỏi Mục Cẩm Vân là được rồi.
Lúc này ánh mắt mọi người mới tập trung vào Mục Cẩm Vân.
Tô Lâm An hơi bội phục ý chí của hai người này. Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc họ là đan dược sư, bình thường luôn tiếp xúc với đan dược. Tô Lâm An truyền âm tới, nói:
Không sao đâu, ngất cả rồi. Các ngươi cũng ngất đi.

Bây giờ người Đan Phù Tông nhằm tới là Mục Cẩm Vân. Mùi thuốc này chẳng qua là khiến người ta choáng váng chút thôi, cũng không có vấn đề gì lớn. Bọn họ không ngất đi, ngược lại sẽ khiến người ta chú ý.

Còn tưởng rằng bây giờ là ngàn năm trước, Lượng Kiếm Sơn các ngươi là đệ nhất thiên hạ sao?
Một tu sĩ Đan Phù Tông cười lạnh rồi nói:
Tông môn chỉ còn lại một lão tổ Độ kiếp kỳ và một con chim, chạy đến địa bàn của người khác phách lối cái gì chứ!


Đệ nhất thiên hạ là Tàng Kiếm Sơn, không phải Lượng Kiếm Sơn.
Thêm một đệ tử khác lên tiếng thách thức,
Nhưng bây giờ thì sao, nói về sức mạnh tổng thể, kẻ nào có thể so với Đan Phù Tông chúng ta...

Con chim Độ Kiếp kỳ kia ra tay không hề có chừng mực. Vì không muốn làm ảnh hưởng đến toàn bộ phố sau, Viên Kiệt mới chọn lựa phương pháp như vậy. Mục đích chủ yếu của hắn ta là hạ thuốc đánh gục Xích Ngân Tiêu.
Cho dù không thể khiến nó hôn mê hoàn toàn, nhưng cũng có thể làm nó mơ màng buồn ngủ, sức chiến đấu và lực tàn phá sẽ giảm xuống rất nhiều.
Khi bọn họ nói chuyện, Xích Ngân Tiêu cũng nhận được tin truyền đến từ Lục Thu, bảo nó khiêm tốn một chút chớ nên gây chuyện. Còn về đệ tử Kim Đan kỳ kia, chẳng qua cũng chỉ là một thể tu Kim Đan kỳ thôi, giao ra để họ trừng phạt là được. Nàng đã nói chuyện ổn thỏa với lão tổ Đan Phù Tông, giữ lại mạng cho tên đệ tử đó.
Xích Ngân Tiêu giận đến mức bóp nát cả thẻ ngọc truyền tin, lông trên người xù hết cả lên, ánh bạc lấp lánh tựa như vô số cây đao nhọn cắm khắp người nó.
Vừa nghe thấy từ choáng, La Phi Diệp đã cảm thấy dường như mí mắt mình cũng nặng nề dần, cảnh vật trước mắt như đang quay cuồng. Hắn cắn vào đầu lưỡi mới tỉnh hơn một chút, kết quả lại cảm thấy cánh tay càng lúc càng đau, thì ra là bị Lý Chiêu Chiêu cấu đến chảy máu.

Ta phải giữ cho mình tỉnh táo.
Lý Chiêu Chiêu vừa hung hãn cấu véo vừa nói.
Tô Lâm An nhìn đến trợn mắt há mồm. Đám người Đan Phù Tông, thực sự có chút bản lĩnh.
Không ngờ họ có thể kết hợp mùi hương của đan dược với trận pháp, trong nháy mắt đã có thể tạo ra một sát chiêu mạnh như vậy. Chẳng ai ngờ, mùi thuốc trên người hơn một ngàn Nguyên Anh kỳ kia hòa chung với nhau lại có thể sinh ra hiệu quả lợi hại như vậy, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng có thể tùy tiện bị đánh ngã, thậm chí hôn mê.
Nó vẫn giữ dáng vẻ hung hãn như vậy. Viên Kiệt của Đan Phù Tông biết rằng con chim này vốn ngang ngược không chịu nghe khuyên bảo. Nếu nó đã cố chấp muốn gây chuyện, vậy thì, đánh đến khi nó phục mới thôi.
Trên trời xuất hiện vô số đám mây, bao phủ toàn bộ phố sau.
La Phi Diệp nắm đồ trang trí củ cải trong tay, hôn mê chậm hơn người khác một chút. Hắn hơi ngỡ ngàng, không hiểu tại sao từng người lại ngã xuống như vậy.
Hắn quay đầu lại nhìn Lý Chiêu Chiêu, phát hiện ánh mắt cô bé đã híp lại. Cô bé cố gắng hết sức để không nhắm mắt, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay hắn,
Ta, ta choáng đầu quá.

Giờ phút này, Xích Ngân Tiêu đúng là đang lảo đảo lắc lư, giống như uống rượu say. Đây là phản ứng hoàn toàn bình thường. Dù sao loại mùi thuốc này, đối với thú Phiên Vân cấp chín đỉnh cao ở dãy núi Vọng Xuyên, cũng có tác dụng giúp nó chìm vào giấc ngủ. Nhưng mấy tên trẻ tuổi ở Lượng Kiếm Sơn này đều chưa hôn mê, khiến họ vô cùng ngạc nhiên.
Đặc biệt là gã thể tu Kim Đan kỳ kia. Một tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không hôn mê, chẳng lẽ trên người hắn có linh bảo thanh tâm ngưng thần gì đó sao?
Trong con mắt của họ, đây là một thanh niên trẻ vô cùng đẹp trai, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, tuổi không lớn, cũng coi như có tư chất ưu tú.

Có điều, Đan Phù Tông quả thực có quá nhiều Nguyên Anh kỳ, vì vậy một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng chẳng thu hút sự chú ý của họ.

Lúc này Mục Cẩm Vân mới nói:
Nguyên nhân của chuyện này, chẳng qua là hắn chỉ ra dược thảo của ông lão này là hàng giả. Các người nói hắn bôi nhọ ông ta, vì vậy bắt hắn xin lỗi, đúng không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.