• 2,167

Chương 179: Nghịch chuyển


Trước kia nàng là nữ ma đầu, cha và ông đều là người hung tàn đến mức khiến kẻ khác vừa nghe đã mất hồn mất vía, thế như8ng bọn họ đối xử với nàng rất tốt. Cho nên Tô Lâm An vẫn luôn cực kỳ xem trọng tình thân. Tại sao lại có kẻ có thể kinh3 tởm đến như vậy?

Khang Khang cũng là con trai của Âu Dương Miện, thế nhưng Âu Dương Miện lại đối xử với thằng 9bé như vậy, khiến cậu bé đã chết cũng không được yên ổn.
Tô Lâm An đang định thu thần thức lại, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng một trận. Ngay sau đó, nàng nhận ra cơ thể rối gỗ đã tự động đậy.
Khoa Đẩu Hỏa kinh ngạc hô lên:
Không ngờ trong nguyên thần của ngươi còn một luồng ý thức khác, trước kia chúng ta đều không phát hiện ra.

Hả?
Loại đất có tính ăn mòn này, có thể thúc đẩy rối gỗ sinh trưởng?
Nguyên thần của Tô Lâm An không thể bay ra khỏi rối gỗ. Nàng nhận ra tình huống hiện giờ là trong nguyên thần của nàng xuất hiện một luồng ý thức khác, mà luồng ý thức đó đang làm chủ hành động của nàng. Giống như nàng rõ ràng đang tỉnh táo, biết bản thân mình nên làm cái gì, nhưng cơ thể lại làm ra một chuyện hoàn toàn trái ngược.
Hiện giờ, nguyên thần vẫn là cái đó, nhưng nó không nghe nàng sai khiến nữa.
Tô Lâm An:
...

Hiện giờ thần thức của nàng dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng vẫn không có cách nào điều khiển cơ thể rối gỗ. Dường như từ sau khi tiên linh lại gần tiên thạch của mắt trận thì lực ý chí tiếp tục mạnh lên, khiến nàng không điều khiển được cơ thể.
Từ khi tỉnh dậy, đây là lần đầu tiên Tô Lâm An có ham 6muốn giết người mãnh liệt. Cho dù là trong nguyên thần còn gánh ấn Công Đức, giết người sẽ bị trừng phạt và trừ đi ánh 5sáng xanh công đức, nhưng nàng cũng không sợ.
Muốn Âu Dương Miện chết thì phải thăm dò rõ ràng thực lực hiện giờ của y, biết được y đang ở đâu.
Nó dựa bên quan tài đá đen, cúi đầu nhìn Khang Khang ở trong.
Tiên linh bảo vệ Nam Ly gia. Dựa theo lời của Nam Ly Nguyệt, cuối cùng tiên linh đi theo Nam Ly Nguyệt và Khang Khang, cũng coi như nhìn Khang Khang lớn lên, có lẽ nó cũng rất buồn. Tô Lâm An yếu ớt thở dài một hơi, sau đó hỏi:
Ta đã hôn mê bao lâu rồi?

Trò quỷ quái gì đây!
Nhìn thấy rối gỗ càng lúc càng lớn, Tô Lâm An mới hơi yên tâm. Sau đó, nàng hoàn toàn hôn mê.

Không biết, ta vừa tỉnh.
Khoa Đẩu Hỏa nói.

Ta cũng vậy.
Sơn Hà Long Linh nói theo.
Là tiên linh kia! Tiên linh thật sự! Rối gỗ có khí linh, thế nhưng khi Tô Lâm An tới thì không hề cảm nhận được khí linh, nên cho rằng khí linh sớm đã tan thành tro bụi. Mà theo yêu cầu của ấn Công Đức, nàng đã thay thế khí linh. Chẳng ngờ rằng, khí linh kia vẫn chưa bị tiêu tan hoàn toàn, trái lại chảy ngay trong nguyên thần của nàng.
Ấn Công Đức dùng sức mạnh nguyên thần của khí linh để tu bổ nguyên thần vụn vỡ của nàng? Sau đó nguyên thần của khí linh dung hợp với nguyên thần của nàng, đến mức nàng cho rằng bản thân mình đã trở thành khí linh có liên hệ tinh thần với Nam Ly Nguyệt?

Tiên linh, ngươi muốn làm gì? Ngươi có thể nói một tiếng đã hay không? Đừng cứ im ỉm mà làm thế chứ. Ngươi nói cho ta biết, ta tư vấn giúp ngươi nhé?
Thấy rối gỗ đứng dậy xong thì chui vào đất, Tô Lâm An vô cùng căng thẳng.
Rối gỗ tiếp tục đào, đào sâu một mạch vào lòng đất.
Tô Lâm An hơi kinh ngạc.
Hiện giờ, sao khí linh này lại đột nhiên ngoi ra, còn điều khiển rối gỗ đi đến phía trước? Mà Tô Lâm An nhận ra nguyên thần hiện giờ của mình vô cùng yếu ớt, chỉ có thể trơ mắt nhìn rối gỗ hành động.
Cho dù Tô Lâm An đã nhấn mạnh mấy lần, nàng có muốn xuống cũng không được. Dường như luồng ý thức đó đã không nghe hiểu được gì nữa, nó đã hòa vào nguyên thần của Tô Lâm An, đang hành động theo bản năng. Nhưng lúc này luồng ý thức đó lại quá cường đại, nguyên thần suy yếu của Tô Lâm An không điều khiển nổi.
Qua thêm một lúc nữa, rối gỗ đã trở nên tàn tạ vô cùng.
Khoa Đẩu Hỏa và Sơn Hà Long Linh đều cực kỳ lo lắng. Khoa Đẩu Hỏa đã bắt đầu chủ động thiêu đốt bùn đất có năng lực ăn mòn cực mạnh ở xung quanh, còn Sơn Hà Long Linh thì lượn vòng ra một lớp sương trắng, bao lấy rối gỗ để cung cấp linh khí.
Nhưng cả hai đều có liên kết tâm thần với Tô Lâm An. Vào lúc nguyên thần của Tô Lâm An yếu đi, năng lực mà chúng có thể thi triển ra cũng có hạn. Chẳng mấy chốc, Khoa Đẩu Hỏa và Sơn Hà Long Linh đã bắt đầu suy yếu, nguyên thần của Tô Lâm An lại càng uể oải, nàng cảm thấy ý thức của mình rất mệt.
Trước kia Tô Lâm An vô cùng sợ thanh kiếm gãy kia bị hủy mất. Đến lúc cuối nàng cũng không rõ, nếu như thanh kiếm thật sự bị hủy, nàng sẽ gặp phải chuyện gì, có phải kiếm hủy hồn tan hay không. Hiện giờ, e rằng nàng đã sắp có được đáp án.
Vào ngay lúc Tô Lâm An đã gần mất ý thức hoàn toàn, nàng đột nhiên nhận ra sau khi lớp gỗ bên ngoài của rối gỗ bị ăn mòn rồi tróc ra, thì ở trong lộ ra thân gỗ rất nhỏ. Thân gỗ đó nhìn rất kỳ quái, ít nhất là trước kia, Tô Lâm An không hề biết trong con rối gỗ còn cất giấu một rối gỗ nhỏ hơn.
Khi Tô Lâm An tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã tới gần mắt trận.
Hiện giờ rối gỗ kia có kích cỡ không khác một đứa trẻ là mấy, trên cánh tay còn có thêm hai nhánh gỗ nhỏ dài, ở trên đó còn có mấy chiếc lá non.
Cho nên tạm thời nàng vẫn chỉ có thể làm một khán giả bên cạnh.
Thần thức của nàng mở rộng ra, khi đi qua lòng đất vẫn rất khó chịu. Có điều, nàng vẫn có thể nhìn thấy cái hố lớn trên mặt đất kia. Hai mươi ba người trong hố vẫn đang nằm, chẳng lẽ nàng hôn mê cũng không quá lâu?
Tô Lâm An quát:
Trong cơ thể ngươi có trận pháp kinh mạch, có thể vận chuyển linh khí tạo thành lá chắn phòng ngự, dù sao cũng tốt hơn cứ vậy mà đi xuống.


Giao cơ thể cho ta, ta có thể chống đỡ tới được mắt trận, chứ dựa vào ngươi thì không được!

Nhìn không khác là mấy với thanh kiếm sắt che giấu đoạn kiếm gãy của Mục Cẩm Vân năm xưa. Chỉ có điều, cách thức che giấu của con rối gỗ này cao hơn.
Điều quan trọng nhất là, rối gỗ kia, sau khi chạm vào bùn đất lại bắt đầu phát triển.
Nó muốn đi giải cứu cho hài cốt của Khang Khang sao?
Thứ đất này hơi kỳ quái, bùn đất có tác dụng ăn mòn. Lúc đầu nguyên thần của Tô Lâm An đi xuống, may mà có Khoa Đẩu Hỏa và Sơn Hà Long Linh mới có thể chống đỡ tiếp tục đi xuống. Giờ nếu rối gỗ muốn đi xuống, đào chưa tới nửa đường thì quần áo có tác dụng phòng ngự trên người rối gỗ đã hoàn toàn biến mất, mà bề ngoài cũng trở nên xù xì thô ráp.
Không phải loại suy yếu bình thường, mà là mệt lả, giống như không nhấc nổi mí mắt nữa. Bầu trời trên biển ý thức đã xuất hiện sương mù, nguyên thần cũng dần mơ màng.
Nếu như pháp bảo mà nàng sống nhờ bị hủy hoại hoàn toàn, nguyên thần của nàng sẽ ra sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.