Chương 188: Nàng siêu dữ
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1589 chữ
- 2021-12-31 04:42:59
Lại chẳng ngờ cơ thể của Sơn Hà Long Linh dần dần biến lớn. Thậm chí nó không để ý đến hoa Đa Tình trong lòng nữa, linh khí không ngừn8g tuôn ra từ trong cơ thể, muốn vá lại chỗ trời sụp đất nứt trong biển ý thức.
Có điều chỉ trong giây lát, Sơn Hà Long Linh đ3ã yếu đi rất nhiều, cơ thể cũng hóa thành dạng sương mù, nhìn không rõ đầu đuôi. Trái lại mấy chiếc móng rồng lại khá rõ, trên móng c9òn quắp lấy hoa Đa Tình mà nó ngày ngày cẩn thận che chở.
Nàng nóng lòng như lửa đốt, chỉ có thể tăng tốc xông về phía trước. May là lòng biết ơn của Nam Ly Nguyệt đã khiến cho nguyên thần của nàng dễ chịu hơn đôi chút, lại dịch lên thêm một đoạn. Vào đúng lúc Tô Lâm An đang cắn răng kiên trì, cả người nàng bỗng vọt lên phía trước một quãng dài...
Ơ, sao tự nhiên lại nhẹ nhàng hơn nhiều thế này?
Ngươi nghỉ ngơi một lát, ta tới đây!
Nam Ly Nguyệt bỗng quay đầu lại.
Nó sẽ không tự rụng xuống chứ?
Tô Lâm An khẽ run lên, tạm thời nàng không cần nhiều công đức đến vậy, nếu như bỗng nhiên rụng xuống thì phải làm thế nào đây!
Lúc này, luyện đan sư ở trên đài cũng nói:
Vị này là Liễu tiểu hữu đúng không? Lần trước Liễu tiểu hữu đã luyện ra đan dược cấp bảy, hiện giờ chẳng lẽ muốn thôi diễn luôn ra đan dược cấp tám sao? Thực ra ta nghĩ rằng ngươi vẫn nên luyện cấp bảy là được, những người khác cũng chưa chắc có thể luyện ra đan dược cấp tám, trái lại cấp bảy còn có cơ hội giành chiến thắng.
Nguyên thần bị thương tổn, cũng có ảnh hưởng tới việc luyện đan sau này. Đừng cưỡng cầu, ngươi đã rất giỏi rồi.
Lại có người nói.
Tô Lâm An:
...
Qua thêm một lúc nữa, Tô Lâm An nhìn thấy con ngươi trong đôi mắt đang nhắm nghiền của Nam Ly Nguyệt nhanh chóng chuyển động, hơi thở trên cơ thể nàng hơi không bình thường. Tô Lâm An lập tức nhận ra vấn đề quan trọng hiện giờ.
Hoàng Vi Hi biết không thể giải thuật cấm ngôn này, chỉ đành cúi đầu ủ rũ ở đó. Trong khi cô ta đang ngóng nhìn cột Long Đằng của Nam Ly Nguyệt với khuôn mặt đầy sầu lo, bỗng mở miệng gào lớn. Cô ta vẫn không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể khoa tay biểu đạt sự lo lắng của mình,
A a a, nàng nôn ra máu rồi!
Nhất định là thôi diễn thất bại, cho nên nguyên thần đã chịu thương tổn.
Còn nàng, vẫn chẳng hề màng bất cứ điều gì mà xông tới.
Khóe mắt Nam Ly Nguyệt nhanh chóng đỏ ửng, một luồng hơi ấm đã lấp đầy cả lồng ngực.
Khoa Đẩu Hỏa cũng muốn giúp đỡ. Dù sao cũng không thể để Sơn Hà Lon6g Linh làm tất cả, sau này Tô Lâm An sẽ ngày càng không ưa nó, có gì tốt cũng không cho nó.
Tuy rằng, nàng đã tự tìm đường ch5ết như vậy, có sau này hay không chẳng ai biết chắc.
Những đại sư còn lại đều gật đầu. Đối với những tu sĩ trẻ tuổi tài hoa này, trước mặt đông đảo quần chúng, mọi người đều muốn khen ngợi vài câu. Đến ngay cả Nam Ly Nguyệt giả mạo người đầy bệnh tật ở trên đài cũng dịu giọng nói:
Vị Liễu tiểu hữu này hình như là tán tu, không biết có hứng gia nhập Nam Ly gia của ta, làm một trưởng lão luyện đan hay không.
Nam Ly Nguyệt khẽ liếm đi vết máu nơi khóe miệng. Nàng uống một ngụm linh trà đã được chuẩn bị từ trước, khi đang muốn tiếp tục thì nghe thấy tiếng nói của tiên linh.
Thấy hai bên bắt đầu giương cung bạt kiếm, chợt có một người nói:
Bớt miệng vài câu đi.
Ngay sau đó, hai luồng sáng xanh lục chia ra rơi xuống bên miệng Hoàng Vi Hi và người đàn ông kia. Vào khoảnh khắc ánh sáng xanh rơi xuống, Hoàng Vi Hi vốn đang mở miệng định mắng lại a a hai tiếng, sau đó cứ vậy mà không phát nổi ra một chút âm thanh nào. Hẳn là nàng đã bị hạ thuật cấm ngôn.
Không chỉ cô ta, người đàn ông kỳ thị nữ tu kia cũng bị như vậy. Cả hai đều không thể nói chuyện, chỉ có thể trợn mắt trừng nhau.
Bởi vậy nguyên thần của nàng đã bị hao tổn, nếu cứ cưỡng chế suy diễn tiếp, thì chắc chắn tinh thần sẽ bị thương nặng.
Rất nhiều người đã nhìn ra trạng thái của Nam Ly Nguyệt, mọi người đều đồng loạt bày tỏ sự tiếc nuối.
Tô Lâm An, ngươi là người xinh đẹp nhất!
Ngươi chắc chắn có thể làm được!
Thế nhưng nó là lửa, một ngọn lửa có thể thiêu sạch mọi thứ, sức phá hoại rất lớn. Chuyện đốt nguyên thần của người khác thành tro bụi thì nó rất thạo tay, thế nhưng muốn bảo vệ người khác thì phải làm sao đây?
Sau hồi lâu khổ sở suy nghĩ, cuối cùng Khoa Đẩu Hỏa ngoi ra một chút từ đáy ấn Công Đức, ngọn lửa vươn ra hai bàn tay nhỏ giống như xúc giác, vừa phất tay trong gió bão, vừa gào lên:
Tô Lâm An, ngươi là người giỏi nhất!
Sau đó, nàng cảm thấy ở phía xa có chút động tĩnh.
Không phải là nàng bỗng nhiên lợi hại, mà là nhà tổ của Nam Ly gia chuyển động.
Nàng có tài có đức gì, mà lại có thể được tiên linh giúp đỡ đến vậy.
A a a, xanh rồi xanh rồi.
Khoa Đẩu Hỏa bỗng nhiên gào lên một tiếng. Tô Lâm An liền phát hiện, ánh sáng xanh lục trên ấn Công Đức đã được thắp lên toàn bộ. Bởi vì nàng không hái chiếc lá đó xuống cho nên nó đã lớn hơn một chút, giống như một mảnh ngọc bích phát sáng treo trên cây, còn khẽ đung đưa qua lại.
Nàng có thể nhìn thấy nguyên thần của Tô Lâm An bay bên ngoài, đúng là Tô Lâm An cách mình không hề xa. Nàng bay ở trên đám ngươi đang vây xem, cơ thể của nàng nhìn hơi mơ hồ không rõ. Dù là mắt thường cũng có thể nhìn ra, hiện giờ tiên linh yếu ớt đến mức nào.
Giống như có một luồng sức mạnh lớn lao đang ngăn cản tiên linh lại gần.
E là vị kia không ổn rồi, có lẽ là người bị loại đầu tiên trong năm người.
Nam tu tranh cãi với Hoàng Vi Hi vừa rồi cố chấp nói:
Phụ nữ chính là không bì nổi đàn ông.
Hắn cũng lớn gan, hoàn toàn không sợ đắc tội đến những nữ tu có tu vi cao cường ở đây. Nhưng lời bình luận này, lại nhận được không ít sự tán đồng từ người khác.
Người ra tay chính là sư phụ của người đàn ông kia. Sau khi chào hỏi sư phụ của Hoàng Vi Hi xong, người kia nói:
Đạo hữu tuyệt đối đừng trách ta vượt quá chức phận, tất cả đều lấy cuộc thi làm trọng. Nếu như gây rối quá lớn, e là ta và ngươi sẽ bị hai đệ tử bất tài này làm liên lụy, bị đuổi ra ngoài.
Vâng, đa tạ đạo hữu ra tay dạy bảo.
Sư phụ của Hoàng Vi Hi lạnh nhạt đáp lại một câu rồi không nói nữa. Nhìn thấy Hoàng Vi Hi nhìn mình cầu cứu, hắn cũng chỉ lắc đầu rồi nói:
Nhìn cho kỹ, học nhiều vào.
Ta ở cách ngươi rất gần, ta sẽ nghĩ cách lại gần ngươi.
Đợi đến lúc ta gần đến nơi, ngươi hãy mau chóng thi triển thuật liễm thần.
Hoàng Vi Hi tức giận nói:
Dù có là bị loại đầu tiên, nàng cũng là người xếp thứ năm, ngươi là cái thá gì chứ!
Đừng có được nước làm tới, ta thấy ngươi là đệ tử trẻ tuổi của Đan Phù Tông mới nhường ngươi vài phần. Hôm nay ngươi muốn gây chuyện thì ta sẽ chơi với ngươi đến cùng.
Hắn cũng là đệ tử của một trong bốn tông môn lớn, hơn nữa còn có chút bề thế nên mới có thể ngồi ở khu vực bên này. Thật sự chọc tới thì hắn cũng không sợ gây chuyện.
Trình độ luyện đan hiện giờ của Nam Ly Nguyệt là luyện đan sư cấp bảy. Tuổi nàng không lớn, trong đó có hai mươi năm chịu đủ thứ tra tấn dằn vặt, tu vi giảm mạnh, lại vẫn luôn không luyện đan, hiện giờ trở thành luyện đan sư cấp bảy trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã là cực hạn.
Hiện giờ phải thôi diễn ra đan phương cấp tám từ nhiều dược thảo đến vậy, đối với Nam Ly Nguyệt mà nói là quá khó khăn.
Nhà tổ của Nam Ly gia bay một đoạn về phía thành Vân Đoan, đây chắc chắn là thủ đoạn của tiên linh. Tô Lâm An không rảnh để nghĩ tới những chuyện khác, cơ thể lại bay về phía trước, gào lên:
Mau mau mau!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.