• 2,167

Chương 230: Ăn bớt


Xích Ngân Tiêu xông đến trước mặt Tô Lâm An, cơ thể vốn chỉ to bằng con cú mèo bỗng biến lớn, tựa như một gò núi nhỏ. Từng sợi lông v8ũ trên khắp người nó dựng đứng lên như những lưỡi kiếm ngắn, cái mỏ mở lớn gào lên với Tô Lâm An,
Ngươi xem thường ông đây phải khô3ng?


Mỏ của nó mở lớn như một cái hố đen khổng lồ, tựa như có thể nuốt tất cả vào bụng.

Tô Lâm An lập tức để lộ vẻ m9ặt sợ hãi bất an, hai chân nàng mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng vững.
Nếu như là Trình Nhất Tinh thật sự, khó khăn lắm mới có thể thoát ra từ nơi đó, giờ bỗng dưng bị người vạch trần ra vết sẹo ở đáy lòng, xem ra cô bé nhất định sẽ căng thẳng bất an. Nhưng cô bé cũng không phải là một đứa nhóc mềm yếu, bởi vậy mà lúc này, cho dù đối phương là người được gọi là sư phụ, là người đứng đầu của lớp trẻ tuổi hiện giờ trong Vạn Tượng Tông, cô bé cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, sẽ để lộ ra móng vuốt răng nanh của chính mình.
Chỉ là nàng vừa có động tác như vậy, Mục Cẩm Vân đã ngẩng lên liếc qua nàng. Tiếp đó, một luồng sức mạnh khổng lồ bỗng đè xuống, khiến cho cơ thể vốn đã hơi hạ thấp của nàng bổ nhào xuống đất, như bị người ta đạp một cái thật mạnh, làm thế nào cũng không bò lên nổi.

Suy nghĩ cho kỹ.


Ngươi vào đây với ta!
Mục Cẩm Vân dùng mắt ra hiệu cho Tô Lâm An, ý bảo nàng đi theo.
Hắn đi ở đằng trước, như vầng trăng sáng vằng vặc treo lơ lửng trên cao, chiếu sáng rực mọi nơi, khiến người ta sinh lòng ngưỡng vọng.
Tiểu Thiền nhìn bóng lưng của ca ca, ánh mắt cũng hơi ngây dại.

Ta nhân lúc hỗn loạn đưa Trình Nhất Hiên chạy trốn, nhưng rất nhanh sau đó đã bị phát hiện, ngã xuống vách núi.


Dưới vách núi kia có một con sông. Đi dọc theo con sông đó, ta phát hiện có dấu vết của con người. Chúng ta đi theo dấu tích ấy cho tới khi thấy một kẽ núi vô cùng kỳ lạ. Trừ kẽ hở đó ra, không còn bất cứ đường nào khác.

Mục Cẩm Vân không hề cắt đứt lời kể ngắt quãng của nàng, hắn cũng không chủ động đặt câu hỏi, vẫn hững hờ ngồi đó uống trà. Chỉ là bởi, hắn vừa rồi đã nhấn mạnh đừng để sót hay nói sai điều gì.
Xích Ngân Tiêu vốn đang bừng bừng khí thế khi nghe thấy lời này thì biến nhỏ ngay lập tức. Có lẽ là lời nói nhẹ nhàng của Mục Cẩm Vân khiến nó khiếp sợ, nó lại biến nhỏ hơn nữa. Nếu như trước kia còn lớn bằng con cú mèo, thì giờ ước chừng chỉ bằng một con gà con, dang rộng đôi cánh thở hồng hộc đi lại trên mặt đất.
Đừng nói những điều khác, liếc nhìn qua còn thấy rất đáng yêu.
Rất tốt, Xích Ngân Tiêu vừa nổi đóa lại vừa biết sợ, phá tan hoàn toàn bầu không khí có vẻ căng thẳng vừa rồi. Mục Cẩm Vân cũng di chuyển tầm mắt, Tô Lâm An mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nàng cảm thấy mình có một vài thói quen cần phải sửa.

Mau đi đi.
Tiểu Thiền nói.
Tô Lâm An bèn bước theo Mục Cẩm Vân. Nàng vừa bước qua được bậc cửa, cánh cửa gỗ kia đã đóng sầm lại, ngăn cách hoàn toàn với khoảng sân nhỏ ấm áp ở ngoài.
Trong căn phòng tối như hũ nút chỉ còn lại hai người họ.
Tên nhóc Mục Cẩm Vân này vô cùng thận trọng, không thể phán đoán theo lẽ thường. Những động tác nhỏ trước kia của nàng nhất định đều phải sửa, tránh khiến hắn sinh ra những liên tưởng không hay nào đó.
Ai mà biết được hắn có thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không bỏ qua một kẻ tình nghi hay không.
Hắn độc ác vậy đó!
Kim Ti Linh.
Năm xưa khi nàng bị nhốt trong bí cảnh cùng với Khương Chỉ Khanh, trong hang động ở núi Long Đầu kia, cũng có một chậu linh hoa như vậy được đặt ở đầu giường. Mục Cẩm Vân đã từng vào động, chẳng ngờ, hắn lại trồng một chậu hoa giống vậy, đặt ở trên bệ cửa sổ của chính mình.
Đừng nói, Tô Lâm An còn hí hửng trong lòng, nàng đúng là đẹp đến mức già trẻ đều thích. Đến ngay cả thằng nhóc chưa mọc đủ lông tóc này, trong lòng cũng có chứa một chút tâm tư không thể nói cho người khác.
Có điều vừa nghĩ đến cổ Phệ Tâm biến dị trong người Mục Cẩm Vân, Tô Lâm An lại cảm thấy nhức răng.
Cổ Phệ Tâm cuối cùng sẽ khiến hắn đoạn tình tuyệt dục. Nếu như trong lòng hắn thật sự có chứa một người, thì điều mà hắn phải làm, sợ rằng là tiêu diệt triệt để người đó, từ ấy khiến cho cổ Phệ Tâm tiến hóa đến bước cuối cùng, hoàn toàn thay thế trái tim của hắn, khiến hắn trở nên càng cường đại hơn.
Mục Cẩm Vân thắp sáng ngọn đèn trên bàn.
Tiểu Thiền và Xích Ngân Tiêu đều không vào theo.
Nàng nhìn thấy cách sắp xếp trong phòng thì hơi kinh ngạc.
Căn phòng nhỏ này, khá giống với căn phòng mà bọn họ từng ở trên núi Kỳ Liên. Phòng không lớn, bày trí ở trong cũng đơn giản, bệ cửa sổ vẫn y nguyên như vậy, ở bên còn đặt một chậu hoa, thứ được trồng trong đó là...

Đừng để sót hay nói sai điều gì.

Tô Lâm An khó khăn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng. Nàng nghiến răng nghiến lợi đáp:
Trừ Trình Nhất Hiên ra, ta đều giết sạch.


Ngày ấy khi cửa phòng được mở ra, có người muốn đưa chúng ta đi, kết quả sau khi mở cửa thì kẻ đó nói, sao lại có đến hai kẻ còn sống. Có điều vào đúng lúc ấy lại có người khác tới, kẻ đó không hề để ý tới chúng ta nữa mà xông ra ngoài, sau đó đánh nhau với người đến sau.

Phản ứng của nàng khiến Xích Ngân Tiêu vô cùng hài 6lòng với ham muốn làm màu vả mặt, giả heo ăn thịt hổ của mình.
Xích Ngân Tiêu:
Thấy ông đây biến thành hình dáng nhỏ xíu th5ì tưởng rằng ông đây kém cỏi lắm đúng không? Giờ ta khôi phục lại nguyên hình thì sợ đến mức nhũn cả chân, hừ!


Ôi trời, đại ca đừng có dọa trẻ con chứ.
Tiểu Thiền vội vàng vuốt lông cho Xích Ngân Tiêu, vuốt xuôi lại những cái lông chổng ngược lộn xộn ngổn ngang của nó. Giờ Mục Cẩm Vân mới hừ khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói:
Sân của chúng ta không lớn.

Ngọn đèn lờ mờ, hắn ngồi bên mép bàn, tự rót cho mình một tách trà.

Trong người ngươi có hai con cổ Phệ Tâm. Nói đi, ngươi đã giết bao nhiêu người rồi, làm thế nào để trốn khỏi nơi đó ra ngoài.
Mục Cẩm Vân uống một ngụm trà, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi.
Cơ thể Tô Lâm An căng thẳng ngay lập tức, người còn hơi đè thấp xuống mấy phần. Nàng lúc này, giống như một con báo nhỏ cố gắng giương nanh múa vuốt với đối thủ, ngập tràn sự cảnh giác và thái độ thù địch với người ngồi đối diện.
Tô Lâm An:
...

Trước kia Mục Cẩm Vân nói gì Tiểu Thiền nghe nấy. Giờ nhìn dáng vẻ này, con bé không yêu luôn hắn đấy chứ?
Vừa nghĩ đến bản thể của Tiểu Thiền là một con tằm con béo mập, khóe miệng Tô Lâm An thầm giật khẽ.
Biểu hiện tiếp đó của nàng, có liên quan tới cuộc sống sau này của nàng, là sống không bằng chết hay là có thể có được sự chỉ dạy của hắn, trở thành một lưỡi cuồng đao sắc bén trong tay hắn. Đám người Vạn Sơn Hồng, Bạch Vô Thường, Sở Tài Nguyên có tư chất không tốt, chỉ có thể nói là miễn cưỡng dùng được, mà đứa bé này nếu lớn lên, thì có thể gánh được trọng trách.

Tô Lâm An lại nói tiếp:
Sau này, cả ngọn núi đó bị sụp xuống, giống như bị thứ gì đó khuấy nát vậy...


Khi nàng nói đến đây thì sắc mặt tái nhợt,
Mà ở trong bóng tối, có một con quái thú khổng lồ xuất hiện, nó đang cắn nuốt ngọn núi đó!



Ta liều mạng đẩy Trình Nhất Hiên ra khỏi kẽ hở, còn mình thì bị đá đụng bay, ngất ngay tại chỗ...



Đợi đến khi tỉnh lại, ta phát hiện ra, ta đang bị ngâm trong một chất nhầy đặc sệt...
Cơ thể nàng run lên,
Ta cũng không biết thứ ấy là gì, cũng không dám động đậy. Không biết bao nhiêu lâu sau, ta mới ý thức được có thể là ta đang ở trên lưng con quái thú đó.



Sau khi nó ăn xong cả ngọn núi, cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ. Ta chậm rãi bò trên người nó, rốt cuộc lại quay về chỗ kẽ nứt kia, chui ra ngoài từ kẽ nứt. Suốt cả quá trình, ta không hề làm con quái thú đó tỉnh giấc.



Sau khi ra ngoài chưa được mấy ngày, ta được Diệp tiền bối tìm thấy, đưa ta về Vạn Tượng Tông.
Khi nàng nói đến đây thì không tiếp tục nữa, nằm trên mặt đất phát ra tiếng ho khan nho nhỏ, vẻ mặt rõ ràng có đôi phần đau đớn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.