• 2,159

Chương 235: Tiếng xấu


Tô Lâm An biết Trình Nhất Hiên vẫn luôn nhìn nàng.

Nàng cũng không để tâm. Đối với đám nhóc chưa mọc hết lông này, nàng chẳng thèm để ý, v8ả lại, dung mạo của mấy người họ không thể lọt nổi vào mắt nàng.

Hiện giờ điều nàng quan tâm nhất là, thứ được gọi là bí cảnh núi Phượng 3Tê kia rốt cuộc là gì!
Lần này ra ngoài là bởi châu Vân Lai bỗng xuất hiện một bí cảnh thần bí. Nghe nói đó là núi thánh Phượng Tê, nằm t9rong tổng đàn của ma giáo khi ma đạo vẫn còn cường thịnh năm xưa. Ngọn núi ấy vốn đã hoang vu từ lâu, nhưng mấy thập niên trước bỗng nhiên biến m6ất một cách thần bí. Ba năm trước, nó lại bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh cổng núi của Lượng Kiếm Sơn, nơi có linh khí nồng đậm, khiến cho khắp c5ả Lượng Kiếm Sơn đều kinh động không thôi.
Ban đầu Lượng Kiếm Sơn còn phong tỏa tin tức, bố trí cấm chế trùng trùng ở ngoài núi, khiến cho chuyện này không hề được lưu truyền ra ngoài.
Xem ra bọn họ đã phát hiện được không ít bảo vật và lợi ích trong ngọn núi đó, cho nên mới không muốn để người khác tới đòi chia phần.

Núi Phượng Tê là nơi ở của nữ ma đầu Tô Lâm An ngày xưa, mấy năm trước còn nghe nói có bản đồ kho báu mà nàng để lại. Ở thành Huyền Phong của chúng ta có người bán, toàn là mấy kẻ lừa đảo, một viên linh thạch trung phẩm là có ngay một tấm.
Lại có đệ tử đi qua nói.
Hai huynh đệ Trữ Tần và Trữ Huy cũng tới. Hiện giờ hai người này đều rất mập. Khi còn nhỏ thì hơi phúng phính rất đáng yêu, khi lớn lên rồi còn mập vậy thì không dễ nhìn cho lắm. Nhưng hai ngươi họ lại rất thích đống thịt trên người mình, ngày nào bị gầy đi còn mất hứng, cho nên mới vẫn luôn béo mập đến giờ.
Trữ Tần cũng không nói gì để lấy lòng sư tỷ, mà đưa thẳng đồ ăn đồ uống qua,
Đại sư tỷ, tỷ uống chút linh tuyền này đi. Linh tuyền ô mai ta tự làm đó, hơi chua, uống cực kỳ đã miệng.


Cứ cho là ả ta vẫn còn sống, thì lần này các trưởng lão cùng ra tay, nhất định có thể khiến ả ta tan thành tro bụi.
Một nữ đệ tử nói chắc như đinh đóng cột.

Không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, còn nói tiếp thì nàng sẽ muốn đánh người. Tô Lâm An bèn nói:
Còn một ngày nữa mới tới được Lượng Kiếm Sơn, ta trở về phòng tu luyện trước, xin lỗi không tiếp chuyện cùng chư vị được.
Nói xong, Tô Lâm An xoay người đi về phòng của mình ở trên thuyền, vừa đi vào đã khởi động kết giới phòng ngự ở trong phòng.

Nghe nói dung mạo của ả ta vô cùng xấu xí, thích dùng phụ nữ để luyện cổ Mỹ Nhân, bắt đàn ông để tu luyện ma công, hình như năm ấy tu vi đã đạt đến Độ Kiếp kỳ viên mãn. Có nhiều tu sĩ truy sát đến vậy mà cũng không thể tiêu diệt được ả, liệu có phải thật ra ả vẫn chưa chết, mà vẫn luôn trốn ở trong núi Phượng Tê hay không?

Ngươi mới có dung mạo xấu xí ấy!
Tô Lâm An liếc nhìn đệ tử vừa nói câu ấy, nhớ kỹ hắn. Hừ, đợi lát nữa thì sẽ dạy dỗ ngươi, ai bảo ngươi ăn nói linh tinh!
Nạp Lan Mộ Thư biết vị đại sư tỷ này cực kỳ thích cứu người, cho nên mới muốn làm nàng vui vẻ, chuyển chủ đề sang phương diện cứu người. Hắn cảm thán một câu,
Mong rằng bọn họ chờ được cứu viện tới.

Nạp Lan Mộ Thư vẫn luôn muốn tạo mối quan hệ tốt với vị đại sư tỷ này. Chưa nói đến việc có thể giành được trái tim của nàng hay không, chí ít thì cũng có thể trở thành bạn tri kỷ của nàng. Có không ít người đều thầm nói nàng ngốc, nhưng nếu như có thể làm bạn với người như vậy, khi ra ngoài cũng sẽ được nàng quan tâm. Sau này, trong cuộc thí luyện có liên quan đến sự sống chết tồn vong kia, có sự giúp đỡ của nàng thì sẽ an toàn hơn rất nhiều, bởi vậy làm thân với nàng thì có gì không hay chứ?
Huống hồ, nàng còn là một mỹ nhân có tư chất cực tốt, thực lực cường đại.

Cảm ơn.
Tô Lâm An nhận lấy đồ mà Trữ Tần đưa qua, nở một nụ cười.
Ánh mắt Nạp Lan Mộ Thư tối đi, nếu như nói người nào ở đây thật sự có quan hệ tốt với đại sư tỷ, thì cũng chính là hai tên mập một lớn một nhỏ này. Khi còn ở ngoại môn bọn họ đã sớm tạo quan hệ với sư tỷ, là quan hệ mà người khác không thể nào so được.

Vậy nữ ma đầu kia đã chết thật rồi sao?

Để nàng đưa người đi tìm hang ổ của chính mình, Tô Lâm An vẫn hơi kháng cự trong lòng. Có điều nàng cũng muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào đã vươn tay tới núi Phượng Tê?
Núi Phượng Tê là nơi nàng ở năm xưa, ở trong đó tất nhiên là linh khí nồng đậm, nhưng những linh thảo thật sự có ích lại không nhiều. Khi ấy Tô Lâm An chỉ trồng loại nào xinh đẹp, chứ không trồng quá nhiều linh thảo cao cấp ở trên núi. Pháp bảo thì chắc chắn là rất nhiều, nhưng nàng cũng đâu có kiếm cái hố nào chôn chúng xuống? Nàng đâu có ngu.
Pháp bảo trữ vật cao cấp, thứ gì mà không chứa nổi chứ, cần thiết phải nhét vào trong núi sao?
Những tu sĩ Độ Kiếp kỳ của Vạn Tượng Tông đều đã đi. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, trực tiếp phá vỡ hư không, một bước chân đi vạn dặm, chạy tới Lượng Kiếm Sơn. Còn những đệ tử khác thì ngồi trên linh thuyền đuổi theo, tới lúc ấy các trưởng lão đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi, nếu như có gì tốt thì đám đệ tử có thể đi theo hưởng ké.
Những đệ tử trên chiếc linh thuyền này của Tô Lâm An đều là những tuyển thủ hạt giống có khả năng tham dự vào cuộc tỷ thí trong tương lai kia. Ngoại môn khi ấy và nội môn đều tụ lại với nhau, tổng cộng có hơn bốn trăm người, mà nàng là người dẫn đầu của những người này, cũng là đại sư tỷ của bọn họ.
Dù sao thì, hiện giờ tu vi của nàng là cao nhất trong đám người này, hoàn toàn xứng đáng để đứng đầu.
Về sau, sau khi nàng rời đi, cả ma giáo đều bị mấy tên gọi là tu sĩ chính đạo càn quét trống rỗng, núi Phượng Tê cũng không nằm ngoại lệ. Sau này vì sát khí quá nặng nên nơi ấy dần trở nên hoang vắng, trước khi nàng chết đã trở thành vùng đất hung hiểm, có rất ít tu sĩ đặt chân tới.
Lại chẳng ngờ, vào ngàn năm sau, núi Phượng Tê lại bỗng biến mất ngay tại chỗ, rồi đột ngột xuất hiện ở một nơi khác, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Khi nàng nghĩ tới chuyện cũ thì chân mày dần nhăn lại, lộ vẻ sầu lo.
Kết quả có người chủ động tiến lên hỏi thăm,
Đại sư tỷ lo lắng về chuyến đi này sao?

Chỉ là nàng đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, từ trước đến nay chưa từng nhìn hắn bằng con mắt khác, hắn vẫn cần phải cố gắng hơn nữa mới được.
Hắn đang muốn tiếp tục, Nạp Lan Mộ Thư nhìn thấy lại có người vây quanh. Trong lòng hắn không vui, nhưng cũng không tiện nói gì.
Tính tình của đại sư tỷ quá tốt, ai ai cũng có thể tiếp cận với nàng, nói với nàng vài câu, không hề có dáng vẻ cao ngạo bề trên. Bởi vậy, hiện giờ hắn cũng không thể ngăn những người này qua đây.
Người lên tiếng là Nạp Lan Mộ Thư. Hắn là đệ tử nội môn chính gốc của Vạn Tượng Tông, là cháu trai ruột của Độ Kiếp kỳ Ẩn Tông, Nạp Lan Thư Cuồng. Hắn giống hệt như ông mình, ngày thường cũng ăn mặc như thư sinh, trông rất khiêm tốn lễ độ.
Nạp Lan Mộ Thư nói tiếp:
Ẩn Tông và Minh Tông điều ra tổng cộng sáu vị Độ Kiếp kỳ, dù có là yêu ma quỷ quái phương nào đi chẳng nữa cũng không thể lẩn trốn, đại sư tỷ hãy yên tâm.

Hắn ngừng một lát rồi tiếp:
Chỉ là không biết những tu sĩ của Lượng Kiếm Sơn có còn sống hay đã chết, còn có thể cứu được ra ngoài hay không.

Lại chẳng ngờ vào ba tháng trước, núi Phượng Tê kia xảy ra biến cố, những người đã vào trong đều bặt vô âm tín, không một ai có thể ra ngoài.
Đến ngay cả lão tổ Lục Thu của họ cũng không thể ra ngoài, chỉ truyền ra một tin cầu cứu, bảo đệ tử của Lượng Kiếm Sơn lập tức đi tới Vạn Tượng Tông xin cứu binh.
Thứ ở trong bí cảnh đó, không phải là thứ mà Lượng Kiếm Sơn hiện giờ có thể ứng phó được.
Trình Nhất Hiên vừa mới lấy hết dũng khí bước tới phía nàng:
...

Gã cười khổ một tiếng, cũng về phòng tu luyện.
Còn Tô Lâm An vào lúc này, đang nổi trận lôi đình ở trong phòng!
Tô Lâm An xấu xí không gì sánh được?

Cũng không tự nhìn lại xem bộ dạng của mình ra sao mà lại dám nói ra những lời như vậy.

Rốt cuộc tên miệng đê tiện nào đã truyền ra lời đồn này?

Năm ấy đám tu sĩ chính đạo vốn muốn truy sát ta, sau này còn có không ít người muốn song túc song phi với ta đấy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.