• 2,167

Chương 240: Đồng ý


Linh thuyền bị một lực mạnh kéo lấy, lắc qua lắc lại. Thậm chí Thu Mạt Lị ở trên boong không đứng vững liền ngã bổ nhào, suýt chút nữa thì lăn lông lố8c trên boong như hồ lô.

May là Trữ Tần là nhanh tay lẹ mắt giữ nàng lại, kéo lên rồi để nàng đứng ở giữa mình với em trai.
Khi bàn tay đen vừa xuất hiện, nàng lập tức dùng hết sức lực thúc giục linh thuyền định chạy ra khỏi địa giới của Lượng Kiếm Sơn, cho dù ấn Công Đức gây thêm áp lực cho nàng, nàng cũng cứng rắn chống đỡ chứ không thỏa hiệp. Chỉ có điều khi khí đen trực tiếp túm lấy linh thuyền, dường như có vô số sức mạnh thần hồn đánh vào đầu nàng chỉ trong chớp mắt. Hàng loạt âm thanh chói tai gào thét thảm thiết, tranh nhau lao vào biển ý thức của nàng, giống như là muốn kéo nguyên thần của nàng vào trong bóng tối kia để hợp làm một với chúng.
Sự va chạm của tàn hồn khiến biển ý thức của nàng chấn động. Trong nháy mắt, vô số khí đen lan tràn dày đặc. Nếu không có ấn Công Đức trấn áp vững vàng ở trong biển ý thức, đẩy hắc khí ra ngoài, thì chỉ sợ vừa đối mặt thì thần trí của nàng đã mơ hồ, hoàn toàn không phân rõ ai với ai.

Con chim to kia vẫn chưa lên!

Hắn đang nói đến Xích Ngân Tiêu.
Nó không đuổi theo sao?
Tô Lâm An không rảnh để quay đầu lại nhìn, thần thức quét qua liền thấy Xích Ngân Tiêu đã khôi phục lại kích thước vốn có của nó. Nó dang rộng hai cánh, từ xa nhìn lại thì trông nó giống như một đám mây màu bạc, tỏa ra những tia sáng bạc lấp lánh rực rỡ trong bóng tối.
Nó cứng đờ cả người, mắng:
Mẹ kiếp!
Lúc này đột nhiên nó lại cảm thấy, giá mà Mục Cẩm Vân ở đây thì tốt biết bao, tên nhóc đó nhất định sẽ có cách giải quyết.
Sắc trời vốn dĩ đã u ám, giờ lập tức đen thui như mực.
Khi mấy người họ bay đi, khí đen lại có dấu hiệu tràn lên lần nữa. Tô Lâm An lập tức ra lệnh đốt cháy linh thuyền, đồng thời tung ra một chưởng. Linh thuyền bị Khoa Đẩu Hỏa đốt cháy trong nháy mắt tức thì bị đánh mạnh bay ra ngoài. Linh thuyền to lớn giống như một ngọn núi lửa phóng thẳng về phía Lượng Kiếm Sơn. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, linh thuyền nổ dữ dội trong khí đen, khiến cho đám khí đen bị nổ tạo thành rất nhiều lỗ hổng trên bầu trời, chỗ nào cũng có đốm lửa nhỏ bắn tung tóe.
Tô Lâm An điều khiển pháp bảo phi hành, nhanh chóng rời khỏi thành Danh Kiếm, nhưng Trữ Tần lại chợt kêu lên:
Con chim kia!

Đúng lúc đó, sợi xích vàng chưa bao giờ tháo xuống trên mắt cá chân cũng rời khỏi cơ thể của nó. Rõ ràng đó chỉ là một sợi xích chân màu vàng, nhưng đột nhiên lại trở nên dài rộng hơn, kéo căng ra thẳng tắp!
Đó là một thanh kiếm lớn màu vàng, lúc này trên lưng Xích Ngân Tiêu giống như có một người đang đứng tay cầm thanh kiếm vàng, xông vào trong bóng tối với tư thế không chút sợ hãi.
Nó nghĩ rất đơn giản, nếu bàn tay đen kia giống như sương khói không thể đánh trúng, vậy nó sẽ dùng gió để thổi, chắc chắn có thể quạt cái đám sương đen ấy đi!
Nhưng không ngờ khi gió nổi lên, bàn tay đen ấy chẳng những không bị gió thổi tan mà ngược lại còn phồng to hơn, giống như mực đổ vào nước, thoáng cái đã nhuộm đen cả nước hồ.
Tô Lâm An không hề biết ý nghĩ của Khoa Đẩu Hỏa, giờ nàng mới để ý thấy linh thuyền đã đổi phương hướng. Nếu cứ lái thẳng về phía trước, chẳng phải sẽ đi về phía núi Phượng Tê, rồi rơi vào bẫy sao?
Nhân lúc khí đen vẫn chưa tràn tới, Tô Lâm An ngẫm nghĩ rồi dứt khoát bỏ linh thuyền lại, trực tiếp sử dụng pháp bảo phi hành, nhấc mấy người kia lên, sau đó hét lớn:
Xông ra!

Theo tình hình trước mắt, xem ra sức mạnh thần hồn của khí đen không hề ảnh hưởng đến những người khác giống vậy. Tại sao nó lại chỉ nhằm vào nguyên thần của nàng?
Nàng cảm thấy đau đầu hoa mắt, nhưng nàng cũng không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều mà quát lên:
Khoa Đẩu Hỏa ngươi còn ngây ra đó làm gì!

Được hai b3ức tường thịt chặn ở hai bên, Thu Mạt Lị gầy gò ốm yếu mới cảm thấy an toàn hơn chút.
Ban nãy, sao ngay cả đứng cũng không vững chứ? Bọn họ đ9ều là tu sĩ, mặc dù tu vi của Thu Mạt Lị hơi thấp, nhưng cũng vừa đột phá lên Kim Đan kỳ.
Khoa Đẩu Hỏa liếc nhìn Tô Lâm An với vẻ u oán, rồi mới bất đắc dĩ bay qua. Trong khoảnh khắc ấy, ánh lửa lập tức lan rộng ra, thiêu đốt khiến bầu trời xung quanh cũng trở nên đỏ rực. Khí đen bị bức lui về phía sau tạo thành một đường phân cách rõ rệt giữa không trung, một bên là biển lửa như ráng chiều, một bên là mây đen nặng nề đè ép xuống.
Khoa Đẩu Hỏa nói:
Ta chỉ có thể ép nó lùi lại thôi.


Nhất định phải nói cho Mục Cẩm Vân biết.


Gọi hắn, gọi hắn tới báo thù cho ông đây!

Nhưng nó thì không!
Cùng lúc đó, Tô Lâm An nghe thấy một âm thanh nổ tung trong đầu nàng:
Ta ngăn nó lại, ngươi mau chạy đi. Trở về báo cho Vạn Tượng Tông, và cả Mục Cẩm Vân nữa!

Bởi vì tu vi của chủ nhân có hạn, cho nên trước mắt nó chỉ có thể làm được vậy. Điều quan trọng nhất đó là thực lực đối phương khó lường, thứ hắn thể hiện ra hiện giờ chắc chắn không phải là bản lĩnh thật sự của hắn. Khoa Đẩu Hỏa lên tiếng nhắc nhở, vì sợ Tô Lâm An kiêu căng ngạo mạn, tưởng nó khống chế được hắn rồi lại bắt nó đi sâu hơn.
Nhưng nó cũng thấy hơi buồn bực, bởi nó là một ngọn lửa rất hiếm ở thượng giới, vậy mà khi nó xuất hiện, người giật giây phía sau kia cũng không có động tĩnh gì!
Trong đám người đó nhất định sẽ có ít kẻ nắm giữ bí pháp có thể cướp đoạt ngọn lửa của người khác. Cường giả thượng giới thần bí này đột nhiên xuất hiện, thực lực lại mạnh mẽ như vậy, ai biết được sau khi hắn nhìn thấy mình sẽ nảy ra ý đồ gì.
Nhưng với tình hình hiện giờ...

Đại sư tỷ!
Vào thời khắc quan trọng, chỉ có thể dựa vào đại sư tỷ thôi.
Tô Lâm An cảm thấy hơi váng đầu.
Đến lúc này bọn họ mới phát hiện ra, ơ, sao linh kh6í của mình không dùng được nhỉ?
Linh khí của những người có tu vi hơi thấp bị ứ đọng ở trong cơ thể, không thể điều động, không thi triển đượ5c bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng người có tu vi cao thì tạm thời không bị ảnh hưởng quá lớn.
Ban nãy Tô Lâm An kêu xông ra, thật ra là đang gọi Xích Ngân Tiêu đuổi theo.
Còn những đệ tử khác thì đã được nàng nhấc lên pháp bảo phi hành rồi.
Giờ phút này nó duỗi thẳng đôi cánh, tạo thành một chữ nhất thật to.
Giống như là một thanh đao dài, lao vào bóng tối, tiến về phía trước.
Khoa Đẩu Hỏa thở phào nhẹ nhõm, lại có cảm giác mất mát đến khó hiểu.
Đó là ai, sao không có mắt nhìn hàng đến vậy?
Khoa Đẩu Hỏa:
...

Hiện giờ nó không muốn tiếp xúc với tu sĩ thượng giới. Ở thời kỳ toàn thịnh trên thượng giới, nó là hạng chẳng thèm sợ ai, nhưng cũng là loại thiên địa dị hỏa mà luôn có vô số cường giả liều cả mạng sống để tranh đoạt. Mà khi xuống hạ giới, thực lực của nó đã giảm mạnh giống như một đứa trẻ sơ sinh, trong mắt của các tu sĩ thượng giới thì nó chính là một thứ cực kỳ hấp dẫn, nếu xuất hiện chắc chắn sẽ bị tóm ngay.
Xích Ngân Tiêu tức giận gào thét về phía tên ác nhân đang ẩn núp trong bóng tối kia:
Gràoo!

Ai cũng có thể trốn!
Ban nãy Xích Ngân Tiêu không nhìn ra có gì bất ổn, nhưng giờ phút này có ngu đến mấy thì nó cũng đã biết Lượng Kiếm Sơn xảy ra chuyện. Khi nhìn thấy bàn tay to màu đen kia, Xích Ngân Tiêu phản ứng rất nhanh, đám lông vũ màu bạc trên người nó lập tức phóng ra như những thanh kiếm sắc bén, đâm dày đặc lên trên bàn tay đó.
Nhưng mà bàn tay đen kia chỉ là hư ảo, lông chim đâm xuyên qua hình bóng của nó rồi rơi xuống, quay trở lại cơ thể của Xích Ngân Tiêu. Xích Ngân Tiêu gầm lên một tiếng đầy giận dữ, sau đó dang rộng hai cánh, quạt mạnh gió về phía đó khiến cuồng phong tức khắc nổi lên.
Linh thuyền bị nuốt chửng trong làn sương đen, cho dù là thần thức cũng không thể phân biệt ra phương hướng chính xác, mà ban nãy hình như linh thuyền đã quay mấy vòng trên không trung, giờ bọn họ nên trốn về hướng nào mới đúng đây?
Nếu đi sai phương hướng, chẳng phải là họ sẽ tự đâm đầu vào núi Phượng Tê sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.