• 2,159

Chương 248: Thù lớn đến chừng nào


Dù thế nào thì Tô Lâm An cũng không thể ngờ được, cô gái ngồi trên xích đu kia, lại có gương mặt giống mình y như đúc. Cách màn nước ấy, nàng tựa nh8ư đang soi gương. Tay phải của nàng đã bị Khoa Đẩu Hỏa đốt, lúc này nàng duỗi tay trái ra theo bản năng. Khi gần chạm được tới màn nước kia, Tô Lâm3 An chợt rụt mạnh đầu ngón tay lại.

Dưới đây có rất nhiều thứ vượt qua khỏi tầm hiểu biết của nàng, nàng không dám tiếp xúc tùy tiện. Còn v9iệc dùng nguyên thần thử thăm dò? Hiện giờ nguyên thần của nàng đang chơi trò kéo co, bị ấn Công Đức và hạt châu kia không ngừng lôi kéo, đã sớm đa6u đến mức cả người nàng toát đầy mồ hôi, hận không thể bóp nát ngay đầu mình, vậy nên căn bản chẳng làm được chuyện gì.

Nàng ta là ai?
5
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, điều đầu tiên Tô Lâm An nghĩ đến là con rối.
Tô Lâm An:
...

Nàng liếc qua, hình như bản thân mình đã gầy đi rất nhiều? Cơ thể không còn chút thịt nào, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Ông nội của ngươi, có lẽ là tẩu hỏa nhập ma rồi.
Khoa Đẩu Hỏa lại nói thêm một câu,
Giờ đang phải chịu sét đánh ở ngoài kìa!

Tô Lâm An hơi lo âu.
Nơi đây vô cùng âm u lạnh lẽo, hơn nữa không có chút linh khí nào, mà linh khí trong cơ thể nàng cũng bị giam lại, căn bản không thể thi triển được, giống như là vùng đất cấm linh vậy. Bởi lẽ đó nên dù trong pháp bảo trữ vật còn có một lượng linh thạch lớn, nhưng nàng lại không thể hấp thụ vào cơ thể. Hơn nữa nàng còn phải để ý, không thể dùng hết sạch niệm lực. Nếu không thì ngay cả pháp bảo trữ vật, nàng cũng không thể mở ra!
Nàng cũng có đan dược, nhưng hiện giờ đan dược cũng cần dùng linh khí để kích phát dược tính ra ngoài. Nàng không thể vận chuyển linh khí thì dược hiệu giảm đi rất nhiều, sau khi dùng dược cũng chỉ có thể khôi phục miệng vết thương, còn việc khiến cánh tay đã cụt mọc lại là điều không thể.
Lẽ nào ông nội biết nàng đã chết, cho nên mới làm một con rối giống nàng y hệt, hơn nữa bắt nhiều người như vậy để luyện hồn, chính là để tụ nguyên thần của nàng lại, sau đó đưa vào trong con rối để nàng sống lại bằng một cách khác?
Nàng vẫn còn lại một tia niệm lực mỏng manh, vốn không dám tùy tiện dùng. Hiện giờ, Tô Lâm An cắn chặt răng, lấy tia niệm lực yếu ớt đó ra, nhưng nàng lại nhận thấy niệm lực của mình căn bản không thể xuyên qua màn nước đó, cũng không có cách nào xác định, người con gái kia rốt cuộc có phải là con rối hay không.
Nàng không cưỡng chế để thử, mà thu chút niệm lực đó về trong cơ thể, đề phòng những lúc cần dùng đến.
Ông nội!
Giọng nói này giống hệt như thường ngày, không hề giống với giọng cười cổ quái mà nàng đã nghe thấy trước đó.
Nhưng ngay giây sau, Tô Lâm An đã nhìn thấy người đàn ông mặc trường bào màu tím sậm xuất hiện ở bên bàn đu, ông còn đang cầm một chiếc bình sứ nho nhỏ trong tay.
Tô Lâm An ngây ra,
Lại tẩu hỏa nhập ma?

Ma giáo bị diệt, là bởi ông nội bị tẩu hỏa nhập ma. Hiện giờ ông bỗng nhiên xuất hiện, lại vẫn tẩu hỏa nhập ma? Là bởi tẩu hỏa nhập ma, nên mới dẫn đến chuyện không nhận ra cả cháu gái ruột của mình sao?
Nàng ngước mắt nhìn về phía sau màn nước, con rối kia vẫn ngồi trên xích đu. Rõ ràng đã hai năm trôi qua, nàng ta vẫn ngồi ở đó, chưa hề di chuyển lấy một bước.
...
Cảnh tượng cuối cùng trước mắt Tô Lâm An chính là nụ cười quái dị của ông nội.
Nàng ngã nhào xuống đất, trực tiếp ngất đi.
Ông còn nói tiếp:
Ta đã tìm được một cái thích hợp nhất, thật sự là nguyên thần vừa như in.


Đợi nguyên thần kia được rút ra, An An của chúng ta sẽ có thể sống lại.
Nói đến đây, ông bỗng quay đầu, nhìn thẳng về phía Tô Lâm An đang đứng. Ánh mắt ông âm tàn, chứa vẻ hung lệ mà trước nay Tô Lâm An chưa từng thấy qua bao giờ, trong con ngươi ánh lên ngọn lửa xanh sâu thẳm, tràn đầy nỗi oán độc.

Sao mà, lại chậm vậy?


Thần thức của ta cũng rất đau, ngươi cứ bảo vệ ta ở trong biển ý thức đi.
Tô Lâm An nói với giọng yếu ớt.
Lời này vừa dứt, Sơn Hà Long Linh cũng không khăng khăng đòi ra ngoài nữa mà ở lại trong biển ý thức của nàng, cẩn thận dùng linh khí bồi bổ cho vùng biển kia. Chỉ là chút tẩm bổ bé nhỏ đó căn bản không thể làm dịu đi cơn đau trong nguyên thần nàng chút nào.
Nàng không khỏi tự giễu, may là đã trải qua sự trấn áp của ấn Công Đức, từng chịu nỗi đau nguyên thần vỡ nát, nếu không thì nàng đâu thể chống đỡ được!
Khi ông nói chuyện với con rối thì vẻ mặt rất ấm áp, nhưng vừa chuyển đề tài thì gương mặt lập tức âm trầm, khắp cả người đều tràn ngập sát khí đậm đặc.

Đợi con tỉnh, chúng ta sẽ đi giết cả cái châu Vân Lai này, báo thù cho con, có được không nào?

Nụ cười của ông hơi cứng ngắc, trông cực kỳ u ám.
Đợi đến khi nàng tỉnh lại, không biết đã qua mất bao lâu.
Khoa Đẩu Hỏa:
Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.

Tô Lâm An nhận ra, ánh lửa của Khoa Đẩu Hỏa vô cùng yếu ớt. Mà Sơn Hà Long Linh lại càng suy yếu hơn, đến ngay cả hình rồng của nó cũng không thể duy trì được, bay bay trong biển ý thức của nàng như một làn sương mù. Nguyên thần không còn đau như trước nữa, Tô Lâm An nhìn ấn Công Đức theo bản năng. Nàng nhận ra ấn Công Đức còn đang đè một hạt châu màu xám trắng ở dưới.
Đó là ông nội Tô Thừa Vận của nàng.
Tô Thừa Vận nhẹ nhàng vỗ vài cái lên đầu cô gái ngồi trên xích đu, nói:
An An, ông đã luyện hóa rất nhiều nguyên thần, mấy ngày nữa là cháu có thể khôi phục rồi.

Cô gái không hề nói chuyện, chỉ cúi đầu, khẽ mỉm cười.
Tại sao rõ ràng vẫn có thể dùng linh thạch để phá trận được, nhưng lại không thể hấp thụ chúng vào người?
Nơi đây rốt cuộc còn ẩn giấu trận pháp cấm linh thế nào, nàng phải phá trận ra sao?
Cũng vào đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên:
An An, nhìn xem ông nội mang cho con cái gì này?

Giờ phải làm sao đây? Không thể phá được màn nước, nàng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của người con gái kia. Nàng ta ở trong nhà nàng, chơi xích đu của nàng!
Mà nàng thì lại bị nhốt ở lòng đất tối đen như mực này.
Nguyên thần còn luôn phải chịu cơn đau đớn do bị giằng xé.
Nàng hít sâu một hơi, ép chính mình phải bình tĩnh lại. Cho dù nguyên thần đang đau đớn dữ dội, nhưng nàng vẫn phải lên tinh thần suy nghĩ kỹ xem tiếp theo nên làm gì.
Trước tiên lấy đồ ra khỏi pháp bảo trữ vật đã!
Có một pháp bảo trữ vật là do Trữ Tần tặng, ở trong chứa đầy các loại linh thực. Khi ấy nàng còn cười hắn lúc nào cũng mang theo nhiều đồ ăn như vậy, hiện giờ, những đồ ăn này lại có thể cứu được mạng của nàng.
Tô Lâm An cố hết sức lấy thức ăn ra, rồi chọn lấy vài bộ quần áo. Quần áo của nàng đều là linh bảo, nhưng hiện giờ không thể sử dụng linh khí, cũng chỉ có thể đắp từng tầng linh bảo lên người mới có được chút xíu hiệu quả giữ ấm. Tô Lâm An không biết mình sẽ bị nhốt ở đây bao lâu, nàng phải dùng hết sức để giữ vững thực lực của Khoa Đẩu Hỏa, chứ không phải để Khoa Đẩu Hỏa tiêu tốn linh khí của mình để sưởi ấm cho nàng.
Phải biết rằng, không có linh khí, ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa cũng sẽ dần yếu đi. Sơn Hà Long Linh đã bị hạt châu kia làm bị thương, giờ nó đang rất yếu. Nó vốn muốn ra ngoài bảo vệ Tô Lâm An, nhưng Tô Lâm An đã từ chối.
Nơi đây là vùng đất cấm linh, không thể hấp thu linh khí vào cơ thể, lại cực kỳ lạnh lẽo âm u, nếu như Sơn Hà Long Linh ra ngoài thì trái lại sẽ vô cùng có hại cho chính nó.
Điều đó cũng có nghĩa, trận chiến giằng co kia, cuối cùng vẫn kết thúc bằng thắng lợi của ấn Công Đức?

Ta đã ngủ bao lâu?
Tô Lâm An chậm rãi ngồi dậy.

Không lâu, hai năm.


Ông nội!
Vào lúc sắp ngã xuống, Tô Lâm An thốt lên thành tiếng.
Trên mặt Tô Thừa Vân thoáng qua một nét ngỡ ngàng, sau đó ông vuốt ve đầu con rối rồi nói với vẻ mặt dịu dàng:
An An, ông nội nhớ con lắm.


Tiếc là không thể mạnh tay rút ra được.
Vẻ mặt ông bỗng nghiêm khắc, cất giọng lạnh lùng:
Để ta xem thứ này có thể chịu được bao lâu!

Lời vừa dứt, Tô Lâm An đã cảm thấy sức mạnh của viên châu đang ẩn núp trong cơ thể nàng bỗng tăng lên. Cũng vào lúc ấy, ấn Công Đức lại phát sáng lần nữa, mơ hồ chiếm lấy ưu thế, khiến cho hồn châu kia không thể rút nguyên thần của nàng ra được.
Vì vậy, Tô Thừa Vận nhíu chặt mày rồi nói:
Sao lại vô dụng đến vậy!

Ông tức giận hất ống tay áo, Tô Lâm An tức thì cảm thấy sự lạnh lẽo xung quanh bất thình lình bộc phát lần nữa. Ngay tức khắc, trên cơ thể của nàng đã kết một lớp sương. Hai tầng đau đớn của nguyên thần và cơ thể khiến Tô Lâm An có phần không chịu nổi, tầm mắt dần mơ hồ.
Khoa Đẩu Hỏa ngẫm nghĩ rồi nói:
Ta đoán, Tô Thừa Vận này, có lẽ chỉ là một phân thân thôi.
Nếu như là bản tôn thật sự tới hô mưa gọi gió thì đâu cần lâu đến vậy, chỉ giây lát thôi là có thể hủy diệt cả châu Vân Lai. Có lẽ bản tôn hoàn toàn không biết gì về việc này, tất cả đều là chuyện do phân thân làm ra.

Sau khi nói xong, Khoa Đẩu Hỏa hơi căng thẳng. Sau đó nó phát hiện ra chẳng có việc gì thì lại tự mình nói:
À, ngươi biết về phân thân.


Tiếp đó nó lại nghĩ tới điều gì, nói:
Đối với rất nhiều tu sĩ thượng giới mà nói, thứ phân thân gánh chịu chính là chấp niệm của chủ tử, cho nên càng dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma. Khi con người tu luyện sinh ra tâm ma, sẽ ảnh hưởng tới tiến độ tu luyện, vì vậy tu sĩ thượng giới bèn nghĩ ra một cách, chuyển dời tâm ma của mình lên người phân thân. Bởi phân thân trông giống hệt với chủ thể, như vậy thì có thể dùng phân thân để qua mắt thiên đạo, độ qua kiếp nạn.
Khoa Đẩu Hỏa nói có phần dè dặt, phát hiện ra sau khi nói xong thì trời cũng không giáng trừng phạt gì, nó bèn vui vẻ nói:
Thực ra chuyện của thượng giới không thể để lộ cho tu sĩ hạ giới biết, nhưng đã kể cho ngươi rồi mà hình như ta chẳng bị gì?


Bởi cho rằng vì ông của Tô Lâm An là tu sĩ thượng giới nên có lẽ nàng cũng có liên quan với thượng giới, Khoa Đẩu Hỏa mới lấy dũng khí nói ra nhiều đến vậy. Kết quả là sau khi nói xong nó nhận ra quả nhiền không hề phải chịu hình phạt gì, tức thì mừng rỡ như điên.


Chẳng lẽ ngươi vốn là tu sĩ thượng giới?


Tô Lâm An lại chưa từng nghĩ như vậy, nàng nói:
Ta biết về phân thân thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.