Chương 253: Đau lòng
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2145 chữ
- 2022-02-04 05:52:15
Đợi thêm chừng nửa ngày sau, động tĩnh ở bên ngoài mới hoàn toàn biến mất.
Tô Lâm An muốn biết ở ngoài đã xảy ra chuyện gì, tình hình c8ủa ông nội giờ ra sao, nhưng thần thức của nàng không thể xuyên qua màn nước và lòng đất, chỉ có thể nhìn thấy đình viện ở ngoài màn nước. Nàn3g bị nhốt ở nơi không thể thi triển linh khí này, không cách nào xoay sở, không hề biết được tình hình ở bên ngoài.
Nhưng nàng lại chẳng biết rốt cuộc phải còn bao lâu nữa ánh sáng xanh trong ấn Công Đức này mới được tích đầy thật sự, cũng không rõ tới khi nào thì bản thân mình mới có thể thoát thân, chỉ đành tiếp tục chịu đựng như vậy.
Núi Phượng Tê cách lớp màn nước xuân về hoa nở, con rối kia đã ngồi trên xích đu một khoảng thời gian rất dài, nhưng trên người nàng ta không hề có lấy chút bụi nào, cả người vẫn tươi đẹp như lúc ban đầu.
Trước kia Tiểu Thiền cứ mở miệng là gọi Kiếm bà bà, gọi vô cùng vui vẻ.
Tiểu Thiền lại hỏi:
Cũng là bà của ca ca sao?
Nếu đã là người thân của ca ca, xinh đẹp như vậy thì cũng dễ hiểu.
Động tác của hắn khá mạnh, cứ vậy mà bóp lấy mặt nàng ta, để lại trên gò má trắng nõn nàng ta một vệt đỏ ửng. Bấy giờ động tác của hắn mới nhẹ hơn một chút, ngón trỏ khẽ vuốt ve trên gò má nàng.
Ca ca, nàng là...
Tiểu Thiền hơi tò mò về thân phận của cô gái này. Nàng nhìn kỹ một hồi mới nói:
Ca ca, nàng thật xinh đẹp.
Sờ cũng thấy giống.
Nàng nói xong lại tiếp:
Cũng không phải là mê hoặc được tất cả mọi người, nghe nói Vô Song không bị mê hoặc đâu.
Nàng nói theo bản năng:
Ca ca làm đau nàng ấy rồi.
Vào đúng lúc này, cô gái kia nhíu chặt mày lại, còn phát ra một tiếng hô khẽ, đồng thời đưa tay muốn gạt tay Mục Cẩm Vân ra. Thấy không thể tách ra được, nàng lập tức đập một cái lên mu bàn tay Mục Cẩm Vân, đánh đến mức phát ra một tiếng bốp.
Phép thần thông của ông nội nàng khiến những tu sĩ khác không thể thi triển linh kh5í ở trong lãnh vực của mình, có tên là cấm linh. Loại lãnh vực cấm linh này căn bản không thể phá giải được như trận pháp. Nàng chỉ có thể ở đây chịu đựng, đợi ấn Công Đức tích đầy, thay đổi cơ thể.
Nhưng nơi đây càng lúc càng lạnh.
Sau khi Mục Cẩm Vân buông tay, con rối kia lại quay người lại ngồi vững, đồng thời bắt đầu chơi xích đu, Tiểu Thiền giờ mới nhận ra chỗ không hợp lý,
Vị tỷ tỷ này, có phải có vấn đề gì không?
Đâu có người nào như vậy?
Tô Lâm An đưa một tay ôm lấy đầu gối ngủ gà ngủ gật, đang lúc ngủ mê man thì nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa hô lớn lên:
Ở ngoài có người!
Tô Lâm An bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam một nữ xuất hiện trong đình viện của nàng. Chỉ nhìn thấy bóng lưng, nàng cũng có thể nhận ra được họ.
Tỷ tỷ?
Mục Cẩm Vân bật cười,
Lần sau gặp người phụ nữ giống hệt người này...
Hắn ngừng một lát, sau đó nói:
Nếu là nguyên thần, nhớ phải gọi là bà.
Hắn cũng có đôi chút hiểu biết về Ma Quân Phệ Hồn, tất nhiên có thể suy nghĩ ra được. Ma Quân Phệ Hồn muốn tụ hồn cho Tô Lâm An. Có lẽ là ông ta tìm được một vài thứ đồ dùng ngày trước của Tô Lâm An, những vật dụng có liên quan tới thần thức của nàng, bèn mưu toan tụ lại nguyên thần của nàng thông qua cách luyện thần. Còn cơ thể này, xem ra chính là cơ thể mà Ma Quân Phệ Hồn đã chuẩn bị cho nguyên thần của Tô Lâm An.
Tiếc rằng điều mà ông ta không ngờ tới là, nguyên thần của Tô Lâm An không hề tiêu tan trong trời đất.
Nàng bọc vô số lớp quần áo chống lạnh trên người, mặc như một tên mập.
Niệm lực phải dùng tiết kiệm, bởi vậy mỗi một lần Tô Lâm An sẽ lấy khá nhiều đồ ăn ra. Kết quả là khi ăn, những món đó đều đã lạnh ngắt, giống như đang nhai vụn băng cực kỳ khó nuốt.
Tiểu Thiền cảm thán thật lòng:
Vô Song đúng là giỏi thật. Tất nhiên, ánh mắt nhìn người của ca ca còn lợi hại hơn!
Có thể chọn ra Vô Song từ bao nhiêu người như vậy, điều này chẳng phải đã nói rõ bản lĩnh của ca ca hay sao!
Hơn nữa dù có là như vậy, luyện thần ra như thế này cũng sẽ không phải là cháu gái thật sự của ông ta, chỉ là một con rối có thể có chút ký ức của Tô Lâm An mà thôi.
Ma Quân Phệ Hồn không biết những điều này, ông ta...
Từ chỗ Khoa Đẩu Hỏ9a, Tô Lâm An đã biết được nơi đây cấm linh hoàn toàn không phải bởi có trận pháp gì đó, mà là một phép thần thông mà tu sĩ thượng giới tu hành6.
Phép thần thông ấy được gọi là lãnh vực.
Con rối ngồi trên xích đu không có nguyên thần cũng chẳng có linh trí, tuy rằng bề ngoài nhìn rất giống người thật không có gì để nghi ngờ, nhưng trên thực tế nàng ta không hề có tư duy của chính mình, không bằng rất nhiều pháp bảo khác. Về mặt thông minh và phản ứng, cùng lắm nàng ta cũng chỉ là một pháp bảo cấp thấp, tức là có hơi mẫn cảm với âm thanh.
Nghe thấy có tiếng người ở đằng sau lưng, nàng ta quay đầu lại, nhìn về phía người lên tiếng kia rồi cười một cái, sau đó, không hề có bất cứ động tác nào khác.
Mục Cẩm Vân đã ra khỏi điện Thông Linh rồi sao? Giờ tu vi của hắn thế nào?
Điều quan trọng là, ông nội đâu?
Nàng giữ nguyên tư thế quay đầu lại nhìn, trên mặt cũng mang theo nụ cười nhẹ nhàng. Nàng ta và Mục Cẩm Vân cứ nhìn nhau như vậy.
Hô hấp của Mục Cẩm Vân dồn dập hơn mấy phần, hắn dịch chuyển tức thời qua đó, động tác trên tay lại không hề dịu dàng, mà là bóp thẳng lấy gương mặt của con rối.
Nhưng bởi thần thức và niệm lực không thể xuyên được ra ngoài, muốn nghe thấy âm thanh hoàn toàn phải dựa vào tai. Bởi vậy mà nếu tiếng nói quá nhỏ thì nàng chỉ nghe được mơ mơ hồ hồ.
Hắn nhận ra đó là con rối rồi nhỉ?
Hai người đứng thảo luận ở quanh con rối, còn Tô Lâm An thì cách màn nước kia, cố gắng nhìn ra xem họ đang nói gì từ khẩu hình.
Thực ra địa cung này không hề cách âm, khi tiếng sấm đùng đùng ở ngoài vang lên, Tô Lâm An cũng có thể nghe thấy, mà tiếng của chủ nhân lãnh vực là ông nàng, nàng cũng có thể nghe rõ mồn một.
Hắn đứng ở nơi ấy, không hề động đậy.
Trái tim đập thình thịch loạn nhịp. Trái tim hắn vốn là bởi có cổ Phệ Tâm, đã rất lâu rồi chưa từng đập. Thế nhưng lúc này, Mục Cẩm Vân có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, một nhịp rồi lại một nhịp, tựa như đánh trống. Tiếng động thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn.
Hóa ra là con rối...
Giống hệt với người thật. Tiểu Thiền cảm thán một câu, cũng chạy tới sờ lên mặt con rối kia một hồi.
E rằng ông ta không nghĩ tới, phân thân của mình có chấp niệm với cháu gái ở hạ giới sâu đến nhường này.
Mục Cẩm Vân đã khôi phục lại sự bình tĩnh, lúc này cổ Phệ Tâm cũng ngủ đông trở lại, ngầm dâng lên một nỗi thất vọng vô cùng, hoàn toàn giống với tâm trạng của hắn hiện giờ. Thực ra mới bắt đầu hắn đã biết có vấn đề, nàng ta không phải là nàng, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt giống nàng y như đúc này, trái tim của hắn thật sự khó mà điều khiển được.
Da cũng mịn thật đấy.
Tiểu Thiền lại nói tiếp.
Mặt bị bóp đỏ cả lên rồi!
Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, đến Tiểu Thiền cũng cảm thấy ca ca xuống tay hơi nặng.
Nụ cười trên mặt Mục Cẩm Vân cứng đờ lại, hắn lạnh lùng nói:
Thôi cứ gọi tỷ tỷ đi.
Đây có lẽ là con rối.
Mục Cẩm Vân chuyển chủ đề,
Chính là con rối xuất hiện ở Lượng Kiếm Sơn, lấy giả tráo thật, mê hoặc tất cả mọi người mà họ nói.
Người ngoài xông vào nhà nàng, nàng chỉ phản ứng một chút như vậy thôi sao.
Nhưng thần thức của Tiểu Thiền lại không nhìn ra có gì bất ổn. Giờ nàng đã là linh thú cấp chín, tu vi tương đương với tu sĩ nhân loại ở Độ Kiếp trung kỳ, lại không thể nhận ra được người trước mặt này có gì bất ổn. Nhưng nhìn ca ca thì xem ra ngay từ đầu hắn đã biết là có vấn đề rồi.
Cũng vào đúng lúc ấy, Mục Cẩm Vân bỗng nhiên buông tay. Hắn rút một cái khăn trắng ra, lau kỹ tay của mình.
Mục Cẩm Vân biết chuyện gì đã xảy ra với Lượng Kiếm Sơn rồi.
Có điều chẳng phải là ca ca không thích tiếp xúc da thịt với người khác sao, vậy mà hắn lại vuốt ve gương mặt của cô gái này.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Thiền lại hơi khó chịu, nàng cũng không rõ điều này là vì đâu.
Hoa trong viện nở rồi lại tàn, quả trên cây từ xanh chát thành chín vàng. Dường như nàng duỗi tay ra là có thể chạm được vào sự ấm áp và tươi đẹp ấy, nhưng lại xa xôi đến nhường ấy, không thể leo tới.
Nàng lại hơi mệt mỏi muốn đi ngủ.
Tô Lâm An vật lộn để đứng dậy. Lúc này nàng cũng không quan tâm đến chuyện có bị lộ thân phận hay không nữa, chỉ muốn hỏi một câu,
Ông của ta thế nào rồi!
Nàng dán chặt lên màn nước kia, dường như dính cả mặt lên tấm kính, khiến gò má vốn đã gầy gò tái nhợt bị ép đến mức dẹp cả đi.
Đừng lãng phí sức lực nữa, người ở ngoài đâu thể nhìn thấy ngươi.
Khoa Đẩu Hỏa than ngắn thở dài,
Trừ khi ngươi biết phép thần thông.
Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền!
Sao bọn họ lại tới đây!
Con cổ Phệ Tâm vẫn luôn dùng một lớp băng bao lấy cơ thể chính mình, lúc này cũng bò ra khỏi lớp băng kia. Toàn thân nó trong suốt, giờ gấp gáp đến mức như kiến bò trên chảo nóng vậy, bò tới bò lui trong lồng ngực của hắn, khiến hắn vừa cảm nhận được cơn đau, lại có thêm chút cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Lão quái vật...
Mục Cẩm Vân gọi khẽ một câu.
Hắn đã tới điện Thông Linh, nói không chừng sẽ hiểu thật?
Tô Lâm An nói với giọng trầm thấp.
Có điều rất rõ ràng, hiện giờ ánh mắt của Mục Cẩm Vân đã bị cô gái ngồi trên xích đu kia thu hút.
Ca!
Đối diện với cô gái này, lá chắn linh khí của ca vẫn chưa mở ra!
Tô Lâm An đọc được mấy chữ con rối từ miệng của họ, lúc này mới hơi kinh ngạc,
Mục Cẩm Vân cũng có niệm lực rồi sao?
Lúc trước chỉ có nguyên thần của hắn đi lên thượng giới, không ngờ lại có thể thu được niệm lực, lẽ nào hắn đã được vị đại năng nào đó nhìn trúng, có được một luồng niệm lực của đại năng? Khoa Đẩu Hỏa đã từng nói qua về tình huống này, Tô Lâm An liền nghĩ ngay tới.
Không ai nói chắc được cơ duyên của điện Thông Linh.
Khoa Đẩu Hỏa cũng cảm thán,
Nhưng dù hắn cũng có niệm lực đi chăng nữa, muốn phát hiện lãnh vực cấm linh của ông nội ngươi cũng rất khó! Ngươi trông mà xem, hắn nhìn tới nhìn lui trong đình viện kia, căn bản không hề chú ý tới bên này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.