• 2,167

Chương 260: Nhìn trộm


Tô Lâm An bị ánh mắt thâm tình kia của Mục Cẩm Vân nhìn đến mức da đầu tê rần.

Nhưng nàng không thể lộ vẻ sợ hãi.

Nàng8 ngồi dậy, nhấc chân ra khỏi chăn rồi buông thõng bên mép giường, còn lắc trái lắc phải khiến chiếc chuông bạc được thắt trên chân va3ng lên leng keng. Khi lên giường, giày đã bị nàng trực tiếp đá văng đi, lúc này đang nằm dưới đất. Nàng đang định thi triển pháp quyế9t linh khí để lấy giày, lại thấy Mục Cẩm Vân đã giành trước một bước, cầm một chiếc giày của nàng trong tay.
Lúc này sao nàng lại bỗng nhiên nhắc tới Tiểu Thiền?
Lẽ nào...
Mục Cẩm Vân ngẫm nghĩ, rồi nhấn mạnh một cách trịnh trọng:
Bên cạnh ta không có người phụ nữ nào.


Cho ngươi tinh tướng này!
Tô Lâm An nổi giận đùng đùng! Tuy rằng không thể làm hắn bị thương thật sự, nhưng cũng muốn đâm chọc vào nhuệ khí của hắn.
Một loạt động tác này diễn ra nhanh như chớp. Mà khi hắn bị đối phương giữ tay lại thì hoàn toàn có thể đánh văng nàng ra, nhưng hắn không làm như vậy. Hắn ngã ra khỏi cửa sổ thuận theo nàng, chân còn bị đụng vào góc cửa sổ phát ra một tiếng động lớn, đụng vỡ một góc tường gần sát cửa sổ. Tô Lâm An ngồi trên cửa sổ rất nhiên cũng không thể may mắn tránh khỏi, vốn là giả vờ ngã, giờ lại thành ngã thật.
Dù sao cũng đều là tu sĩ, cũng không thể ngã xuống thật. Nhưng trong khoảnh khắc đó, có một luồng uy áp hạ xuống người nàng, đúng lúc khiến nàng không thể cử động lung tung, vì vậy ngã nhào vào lòng Mục Cẩm Vân.
Điều đáng sợ nhất là, bồn tắm kia thẳng hướng với đài đá dài ở tâm trận, cũng chính là đá Linh Kính. Vào lúc không dùng để quan sát tình hình trong rừng Mê Tung, đá Linh Kính bóng loáng này giống như một chiếc gương.
Biến thái à!
Cuối cùng Tô Lâm An không nhịn nổi mà chửi thề:
Tắm cái rắm ấy, ngươi thích thì tự đi mà tắm.

Khoa Đẩu Hỏa đáp với vẻ không chắc chắn:
Chắc là có?


Thế mà ngươi không nói sớm!

Khoa Đẩu Hỏa vô cùng oan ức,
Công pháp của nhân tu lung tung lộn xộn như vậy sao mà ta biết được. Má nó ta còn chưa nhận chủ trên thượng giới bao giờ đấy!

Hắn bước thẳng đến chỗ cửa sổ, đứng trước mặt Tô Lâm An rồi cười khẽ,
Cho dù nàng có khôi phục lại là Độ Kiếp kỳ viên mãn của một ngàn năm trước...

Hắn ghé sát vào tai nàng, dịu giọng nói:
Cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.
Sự tự tin mạnh mẽ lộ ra từ trong giọng nói của hắn khiến Tô Lâm An cũng phải rùng mình một trận.
Vào đúng lúc này, Mục Cẩm Vân cảm nhận được cơ thể Tô Lâm An cứng lại, dường như bị hắn dọa ngã ngửa ra sau. Hắn đưa tay đỡ lấy nàng theo bản năng, kết quả nàng lại giữ lấy tay hắn, ném hắn qua vai vứt ra ngoài.
Hai người cùng nằm song song, còn lăn một vòng trên mặt đất.
Cuối cùng, Mục Cẩm Vân làm một cái đệm thịt, còn Tô Lâm An thì nằm trên người hắn, bị hắn ôm siết trong lòng.
Tô Lâm An:
...

Mục Cẩm Vân cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới nhận ra rằng nàng nói không hề sai.
Mặt hắn không có biểu cảm gì, dường như người vừa cầm nhầm giày không phải là hắn. Hắn vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh cầm chiếc giày còn lại lên, nghiêm túc xỏ vào cho Tô Lâm An. Đợi sau khi xỏ xong giày cho nàng, lòng bàn tay Mục Cẩm Vân đã có chút mồ hôi.
Có trời biết, vì thể chất lạnh lẽo nên trừ lúc vô cùng đau đớn khó mà nhịn được hắn mới toát chút mồ hôi ra thì những lúc khác, hắn chưa từng chảy một giọt mồ hôi nào.
Tô Lâm An trừng hắn:
Ngươi cầm giày chân trái, nhưng lại ôm chân phải của bà đây!

Mẹ nó, mất não rồi hả...
Khoa Đẩu Hỏa:
Ha ha ha ha ha...
Nó đã cười ngặt nghẽo trong biển ý thức của Tô Lâm An.
Hắn ngồi bên giư6ờng, vẻ mặt rất căng thẳng, nói với giọng điệu gượng gạo:
Ta giúp nàng.

Nói xong, hắn bèn nhấc chân phải của Tô Lâm An lên,5 rồi đặt chân nàng lên đùi mình. Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc khiến trái tim hắn đập loạn lên, theo bản năng cảm thấy hơi hồi hộp. Hắn không dám nắm quá chặt, chỉ cảm thấy nơi tiếp xúc với làn da nàng nóng đến đáng sợ, khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
Dường như băng lạnh sắp bị hòa tan.
Vẻ mặt Mục Cẩm Vân không đổi, không nhìn ra hắn đang vui vẻ hay tức giận. Hắn chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên. Khi Tô Lâm An tưởng rằng hắn muốn ra tay, hắn lại nhặt vài vụn cỏ trên tóc mai nàng ra.
Tiếp đó, Mục Cẩm Vân cong khóe mắt,
Người nàng bị bẩn hết rồi, có muốn tắm rửa không?

Giờ Tô Lâm An mới để ý thấy, khoảng đất trống ở tâm trận đã được tên nhóc khốn kiếp này sửa hành một bồn tắm? Khi nàng tu luyện ở trong phòng thì cũng không để ý đến hắn, dù sao cũng chẳng đánh lại nổi nên nhắm mắt làm ngơ. Giờ nàng mới biết, hắn đã bày những trò vớ vẩn gì ở bên ngoài.

Vậy ngươi không lo lắng, sau khi thực lực của ta trở nên mạnh mẽ thì việc đầu tiên ta làm sẽ là đánh ngươi à?
Vốn Tô Lâm An định nói việc đầu tiên ta làm sẽ là giết ngươi, nhưng nghĩ lại thấy vẫn nên để lại cho thằng nhóc này một chút hy vọng. Trong câu chữ, nàng đặt một cái bẫy để hắn tự chui vào, tránh việc hoàn toàn chọc giận hắn rồi hắn không mềm mỏng với nàng nữa mà ra tay cưỡng ép luôn.
Mình thật tốt. Mình đã nói là đánh hắn, dù sao hắn cũng nên cảm thấy, mình còn có vài phần tình nghĩa với hắn?
Quả nhiên sắc mặt của Mục Cẩm Vân đã tốt hơn đôi chút.
Lúc này, cơ thể của Tô Lâm An thật sự không thể cử động. Nàng cũng đã nhận ra chính xác được, thực lực của Mục Cẩm Vân hiện giờ rốt cuộc mạnh đến nhường nào, sợ rằng cũng chẳng kém phân thân của Khương Chỉ Khanh năm xưa là bao, đã được coi là người đứng đầu châu Vân Lai này rồi.
Hắn cũng là kiếm tu, ban đầu xuất thân từ Tàng Kiếm Sơn.
Rõ ràng vẻ ngoài không hề giống, hơi thở nguyên thần cũng khác nhau, nhưng Tô Lâm An vẫn liên hệ hai người họ với nhau.
Tô Lâm An lười cãi cọ với Khoa Đẩu Hỏa, cao giọng hỏi:
Ồ, ngươi tốt bụng vậy cơ à?


Nếu như ta đã muốn khiến nàng thích ta, tất nhiên sẽ muốn dốc hết sức để giúp nàng.
Lòng hắn đã hơi bình tĩnh lại, lúc này cuối cùng mới chuyển tầm nhìn về lại người Tô Lâm An. Hắn thấy nàng lười biếng ngồi dựa cửa như vậy thì hơi lo lắng nàng sẽ ngã từ bệ cửa sổ xuống.
Nhưng nghĩ lại, một nữ tu Nguyên Anh kỳ, nguyên thần còn là Độ Kiếp kỳ viên mãn, sao có thể ngồi không mà cũng ngã được. Dạo gần đây hắn thật sự đã trở thành kẻ ngốc rồi. Điều này khiến sắc mặt của Mục Cẩm Vân hơi mất tự nhiên.
Mục Cẩm Vân hít sâu một hơi, khó khăn di chuyển tầm mắt nhìn sang vật khác. Hắn dùng ngón tay ấn mạnh vào vị trí của cổ trùng, ép nó phải bình tĩnh lại.
Hắn sợ nếu nhìn thêm chút nữa thì mình sẽ kích động, trở thành một tên ác ôn bị cổ Phệ Tâm điều khiển, ăn sạch nàng vào bụng. Hắn, nhất định phải khiến nàng cam tâm tình nguyện yêu mình.
Việc tu luyện cũng đơn giản đến vậy, thì chắc hẳn muốn có tấm lòng chân thật của phụ nữ, cũng không khó lắm.
Tô Lâm An từ trên giường đứng dậy.
Nàng mặc một chiếc váy dài tơ lụa bó sát, vạt váy như đuôi cá. Lúc này, sau khi nàng đứng dậy thì những đường cong lả lướt càng hiện rõ hơn.
Cảm nhận được ánh nhìn nóng rực từ phía sau lưng, Tô Lâm An vẫn không hề hoảng loạn. Nàng xắn nửa đoạn ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay trắng ngần rồi đẩy cửa sổ trong phòng ra, đón ánh trăng vào phòng.
Mục Cẩm Vân lại không thả ra, kết quả nhận ra cái chân đó đập tới đạp lui trên đùi hắn, đạp đến mức hắn...
Trong người hắn khô nóng không chịu nổi, đến ngay cả nơi nào đó trên cơ thể cũng có sự thay đổi khó mà tin được, khiến trong đôi mắt đen kịt của hắn cũng ánh lên tia sáng nóng rực.
Sắc mặt hắn sầm xuống, trong giọng nói đã mang theo uy áp,
Đừng động đậy.

Nàng hầm hừ, giãy giụa đứng dậy từ trên người hắn. Lần này Mục Cẩm Vân lại không ngăn cản nàng nữa, mặc kệ nàng đứng dậy với dáng vẻ tức giận đùng đùng, còn giơ chân đạp hắn mấy lần, đến ngay cả lá chắn linh khí của hắn cũng không bị đạp vỡ.
Hắn cũng hơi muốn thu lá chắn linh khí trên người lại, để nàng đánh mấy cái cho hả giận. Có điều nghĩ lại nàng cũng chẳng phải đèn cạn dầu, Mục Cẩm Vân tiếc hận bỏ qua.
Hắn chớp mắt, gật đầu:
Ừ.

Trên mặt nàng có nét cười, nhưng trong mắt lại đầy vẻ mỉa mai.
Hắn bỗng tỉnh táo lại.
Câu thích kia, chẳng qua chỉ là châm biếm mà thôi.
Tiếp đó, nàng nhảy khẽ một cái, ngồi lên trên bệ cửa sổ như rất nhiều năm về trước. Nàng giơ tay chỉnh lại tóc mai, hơi nghiêng mặt cười với Mục Cẩm Vân:
Chẳng phải Tiểu Thiền vào cùng với ngươi hay sao, ngươi ném người ta đi đâu rồi?

Mục Cẩm Vân gằn từng chữ:
Nó không phải người, là tằm. Nó muốn nghỉ ngơi, giờ đang nằm trong hộp. Nàng cũng biết, nó thích cái hộp đó nhất.

Năm xưa khi Tiểu Thiền đi theo ông nội đã được đặt trong một cái hộp gỗ nhỏ, cái hộp gỗ ấy là chiếc giường mà nó yêu thích nhất. Bao năm nay, khi cần tu dưỡng, Tiểu Thiền sẽ vào nằm trong hộp.
Hờ hờ, không trộm được gà còn mất nắm thóc.
Nàng cũng không giãy giụa, trái lại đưa tay ra vỗ vài cái lên mặt Mục Cẩm Vân:
Ta cảm thấy ta cũng hơi thích ngươi rồi đó.

Đôi mắt đang hơi híp lại của Mục Cẩm Vân lập tức mở to, lại nghe thấy người phía trên cười khúc khích vài tiếng,
Hay là giờ ngươi giết ta luôn đi, xem có thể tu thành chính quả hay không?

Vậy nên, tay hắn khẽ khàng bóp nhẹ mu bàn chân nàng, muốn cứ vậy xỏ giày vào cho nàng.
Tô Lâm An:
...

Nàng nào chịu theo, tất nhiên là rụt chân lại, muốn rút chân ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Hắn ấn nhẹ lên vị trí trái tim mình, vừa mở miệng là đã tuôn ra lời tình tứ:
Trong tim ta chỉ có nàng.

Tô Lâm An:
...

Nụ cười trên mặt nàng cứng đờ.
Yết hầu Mục Cẩm Vân chuyển động một chút, giọng nói cũng khàn hơn mấy phần,
Khi ta ở điện Thông Linh, nguyên thần đã tới thượng giới, học được không ít thứ ở thượng giới.


Hiện giờ tu vi và thần thức của nàng không tương xứng với nhau, có phải là không thể thi triển pháp thuật gì lợi hại, nếu không thì cơ thể sẽ không chịu nổi uy áp của nguyên thần hay không.
Khi nói tới đây, cảm nhận được sự hứng thú của Tô Lâm An, ánh mắt của nàng cũng đã đặt trên người hắn, Mục Cẩm Vân hòa nhã hơn một chút, cười nói:
Ta vừa khéo biết được một cách, có thể khiến thực lực của nhục thân nàng đạt tới mức phù hợp với sức mạnh nguyên thần nàng trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Tô Lâm An bèn hỏi Khoa Đẩu Hỏa:
Thượng giới có cách như vậy không?

Nàng hoảng hốt trong thoáng chốc.
Nhưng vào đúng lúc này, Tô Lâm An cảm nhận được hắn đang rất gắng sức để xỏ giày vào cho nàng. Cuối cùng nàng không nhịn được mắng ầm lên:
Đồ ngốc! Thả ta ra!

Mục Cẩm Vân quay đầu nhìn nàng, ánh mắt không vui.
Mục Cẩm Vân thì vẫn bình tĩnh nhìn nàng.
Ánh trăng chiếu lên người nàng. Rõ ràng gương mặt này không hề giống với nàng trong ký ức, nhưng hắn biết, đây chính là nàng, là người con gái mà hắn thích, là khát vọng sâu nhất của cổ Phệ Tâm. Đầu ngón tay chạm vào nơi cổ trùng đang ở, hắn lo rằng cổ trùng kia cũng muốn chui ra từ lồng ngực hắn.
Sự nôn nóng của cổ trùng khiến ánh mắt của Mục Cẩm Vân càng lúc càng nóng bỏng. Trong đôi mắt kia như đã nổi lên ngọn lửa, đến ngay cả dòng máu lạnh lẽo cũng đã sôi trào.

Vậy ta tự tắm.


Nghĩ một hồi, hắn lại nói thêm một câu với giọng điệu nghiêm chỉnh:
Nàng đừng có nhìn lén.


Tô Lâm An:
...


Nhìn cái bà nhà ngươi!

Khoa Đẩu Hỏa trầm trồ:
Uầy, hắn cũng định dùng sắc dụ kìa!



Các ngươi đúng là đấu đá đến mức ngang sức ngang tài bất phân thắng bại.


Tô Lâm An:
Cút!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.