• 2,159

Chương 262: Diễn kịch



Khi ngươi nói những lời này, sao không hỏi xem cổ Phệ Tâm trong người ngươi có đồng ý hay không.
Tô Lâm An hơi nghiêng mặ8t qua, hừ nhẹ một tiếng.

Rõ ràng đã biết là động lòng sẽ chết, sao nàng có thể bị những lời ngon tiếng ngọt của hắ3n đánh lừa. Vả lại, cứ coi như là không có cổ trùng, Tô Lâm An cũng không thể nào yêu hắn. Trong mắt của nàng, Mục Cẩm Vân9 chỉ là một đứa trẻ hư đốn khốn nạn, còn là một tên nhóc có lòng dạ đen tối. Lúc này nàng ở đây hư tình giả ý với hắn, chẳ6ng qua chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi.
Ai biết được có phải đầu óc tên nhóc khốn kiếp này bị gì hay không, tự tin thái quá, đúng là ngạo mạn!
Không biết đã trôi qua được bao lâu, Tô Lâm An cảm nhận được tu vi của mình tăng lên liên tục, thoáng chốc đã đạt đến Độ Kiếp kỳ.
Sau khi búi tóc xong, cần cổ mảnh khảnh kia khiến ánh mắt hắn tối sầm lại, hô hấp nặng nề hơn mấy phần.
Có điều hắn điều chỉnh rất nhanh, hai tay dịch chuyển xuống dọc theo cổ, lòng bàn tay ấn theo đường nét của xương cánh bướm rồi đi xuống tiếp, hai tay đặt ở bên eo, tiếp tục chuyển tới trước người nàng, ấn xuống đan điền.
Chỉ là vừa nói xong lời này, hắn tức thì cảm thấy đầu đau nhói như bị kim đâm, giống như, trước kia hắn đã từng nói ra những lời này.
Khi ở thượng giới, nguyên thần của hắn bị chấn động, hiện giờ chẳng hiểu vì sao trong đầu hắn luôn có một vài mẩu ký ức, hơn nữa mỗi lần nghĩ tới đều khiến đầu hắn đau như sắp nứt ra. Tay của Mục Cẩm Vân cứng đờ lại, hắn im lặng, một lát sau mới điều chỉnh lại rồi tiếp tục dùng linh khí bồi dưỡng cho nhục thân của nàng, khiến những vết nứt trên cơ thể nàng biến mất.
Tô Lâm An vẫn luôn để ý quan sát Mục Cẩm Vân, tuy động tác của hắn không rõ ràng, nhưng Tô Lâm An vẫn nhìn ra được đôi chỗ khác thường.
Nguyên thần của hắn, dường như có chỗ không ổn? Còn về những lời mà hắn nói, Tô Lâm An cũng coi như đã nhìn hắn lớn lên, biết hắn giỏi nhất là trở mặt diễn kịch, điển hình là hắn nói mười câu thì chín câu không thể tin được. Do đó, nàng thầm khinh thường, thật sự coi nàng là một con nhóc không hiểu sự đời, nói ngon nói ngọt vài câu là có thể lừa được nàng sao?

Ta sẽ còn giúp nàng.

Đầu ngón tay hắn xoa nhẹ lên gò má nàng, ngón tay cái lại đặt lên khóe môi, vuốt dọc theo khóe môi mấy cái. Mặt hắn dần tiến sát lại, lại muốn hôn lên môi nàng!
Tô Lâm An bị hắn kìm hãm không thể cử động, lúc này trong lòng không vui, dứt khoát mím chặt môi lại thành một chiếc vỏ sò nhỏ. Mục Cẩm Vân hơi ngây ra, sau đó bật cười khe khẽ,
Rõ ràng đã mấy nghìn tuổi rồi, sao còn đáng yêu vậy chứ.


Nàng thật sự là nữ ma đầu sao?
Hắn nhéo má của Tô Lâm An, nói:
Đúng là không dám tin.

Khoa Đẩu Hỏa có hơi suy tư,
Giờ ta không thể sưởi ấm cho ngươi được, nếu không sẽ thành dã tràng xe cát.


Ngươi chịu lạnh một chút, hấp thụ công pháp của hắn, tu vi của ngươi sẽ tăng mạnh.


Hắn cũng thật tự tin, không sợ sau khi truyền một phần tu vi cho ngươi thì không còn là đối thủ của ngươi nữa sao.


Vậy nếu hắn ngầm gài bẫy thì sao?
Dù sao thì Tô Lâm An cũng không hiểu nhiều về công pháp của thượng giới.
Khi Mục Cẩm Vân bắt đầu động tác này, cơ thể Tô Lâm An đã cứng ngắc lại.
Nàng cũng có thể dùng nguyên thần để va chạm lần nữa, nhưng nàng biết, làm vậy thì chỉ có mình chịu thiệt, bởi vậy tạm thời nàng không giãy giụa. Chỉ là những chỗ bị hắn ấn lên đều có cảm giác lạnh lẽo, giống như nhét mấy nắm tuyết lên da nàng. Khi nàng không thể vận linh khí, cơn lạnh lẽo đó có thể xuyên qua cơ thể nàng, dường như khiến máu trong cơ thể nàng đóng băng lại.
Đợi đến khi tay hắn ấn lên đan điền, Tô Lâm An bỗng cảm nhận được một luồng linh khí chạy tán loạn trong cơ thể, những nơi bị lạnh vừa nãy dường như bị xâu lại với nhau, khiến cơ thể nàng như rơi vào hầm băng chỉ trong chốc lát, lạnh đến mức sắc mặt nàng trở nên trắng bệch.

Thể chất của ta thuộc hàn, có hơi lạnh.
Mục Cẩm Vân nhẹ nhàng nói,
Nàng cố chịu một chút.

Bị đâm chọc một câu, Mục Cẩm Vân vẫn không để ý. Hắn liếm hết một lượt những miệng vết thương trên cánh tay nàng. Đến khi hắn ngẩng đầu dậy, cánh tay của Tô Lâm An đã trơn nhẵn như ngọc, không còn bất cứ vết thương nào nữa.

Mùi vị không tồi.
Hắn nói.
Hắn không dùng linh khí để bồi dưỡng nữa, mà cầm tay của Tô Lâm An lên đặt bên môi, mút nhẹ lên miệng vết thương trên cánh tay của nàng, mút hết những giọt máu nho nhỏ vào miệng.
Lưỡi hắn khiến cánh tay Tô Lâm An hơi ngứa, nàng nhíu mày nói:
Lẽ nào, ngươi định hạ độc ta sao?


Dù sao cơ thể này cũng đâu phải của ngươi, sớm muộn gì mà chẳng đổi.
Khoa Đẩu Hỏa tùy tiện đáp. Nó liếc nhìn chiếc lá xanh trong ấn Công Đức, nói:
Sắp rồi.

Tô Lâm An không lên tiếng nữa. Nàng đang khơi thông cho luồng linh khí tán loạn kia, cố gắng dẫn dắt linh khí tụ vào kinh mạch của mình, biến hóa chúng để mình sử dụng. Lạnh thì có lạnh, đau cũng rất đau, chỉ là lúc này nàng căn bản không thể để tâm tới những thứ đó nữa, nàng không thể bỏ qua cơ hội này.

Công pháp này không phải loại một người có thể làm được, cần phải có ta ở bên chỉ điểm, dùng linh khí của ta khơi thông giúp nàng, để thực lực nhục thân của nàng tăng lên mau chóng.

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp:
Cái này gọi là truyền công.

Khi nói chuyện, Mục Cẩm Vân cũng không buông tay Tô Lâm An ra. Hắn ngồi luôn lên giường, dán sát vào lưng Tô Lâm An.

Cơ thể của nàng yếu ớt đến vậy, không thể thi triển được chút sức mạnh nguyên thần nào. Chẳng bằng, giờ ta dạy nàng công pháp, để nàng sớm có thể hợp nhất linh nhục.


Nó là nó, ta là ta.


Nó vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, ta vẫn có thể tu luyện đến độ kiếp phi thăng trong khoảng thời gian ngắn...
Hắn cưỡng chế xoay mặt Tô Lâm An về phía mình, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
Ta đã nghĩ rồi, ta sẽ không giết nàng.

Hắn ngồi sau lưng nàng, hai tay vòng lấy vị trí đan điền của nàng, giống như đang ôm nàng vào lòng từ phía sau.
Chỉ là cái ôm này, không hề ấm áp.
Mục Cẩm Vân cũng không giải thích, tiếp tục dùng linh khí chữa thương cho nàng. Chỉ là lúc sau, hắn nắm lấy cổ tay nàng rồi nhấc tay nàng lên, tay áo dài rộng rủ xuống vai, lộ ra cả cánh tay của nàng.
Trên cánh tay còn có mấy vết thương, không nghiêm trọng, chỉ như bị một con mèo hoang ngỗ ngược cào cho mấy cái.
Vì nguyên thần của nàng vốn đã là Độ Kiếp kỳ viên mãn, nên cho dù tu vi đã đến Độ Kiếp, bầu trời vẫn trong xanh vạn dặm, không thấy một gợn mây kiếp nào. Chỉ là sau khi lên Độ Kiếp kỳ thì tốc độ tăng cấp vẫn không hề ngừng lại, tăng lên vùn vụt mãi cho đến Độ Kiếp trung kỳ mới miễn cưỡng dừng lại. Mà vào lúc này, thực lực của nhục thân Tô Lâm An đã không còn chênh lệch quá lớn với nguyên thần, ít nhất thì nàng đã có thể phát huy được chín phần thực lực của nguyên thần rồi.
Sau khi chắc chắn cảnh giới tu vi đã ổn định, Tô Lâm An dựa ra đằng sau, tựa hẳn lên vai Mục Cẩm Vân. Nàng ngửa đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm rồi nói:
Cảm ơn.


Giờ nàng không tin ta cũng chẳng sao...
Hắn nói nhẹ nhàng,
Ta sẽ chứng minh rằng ta hoàn toàn thành thật.

Nói xong, không đợi Tô Lâm An đồng ý, hắn đã tách hai cánh tay nàng ra, đồng thời tóm lấy hai bên cổ tay của nàng, đè xuống theo huyệt vị. Rồi hắn dừng lại ở cổ và vai nàng, sau đó lấy một cây trâm ngọc từ pháp bảo trữ vật ra, nhẹ nhàng búi mái tóc đang tán loạn của nàng lên.

Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt ấy?
Mục Cẩm Vân thấy Tô Lâm An đang nhìn mình chằm chằm thì hỏi,
Không tin lời ta sao?


Hờ hờ.
Tô Lâm An cười lạnh, không đáp lại nữa.
Huống chi, nghe những lời tình tứ này của hắn, cả người nàng đã nổi đầy d5a gà da vịt!
Mục Cẩm Vân đanh mặt. Hắn nghĩ một hồi rồi nghiêm chỉnh nói:
Ta sẽ không bị một con sâu thao túng.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.