• 2,159

Chương 264: Giao thời


Tô Lâm An xuyên thẳng qua biển Vô Cấm bằng trận pháp truyền tống.

Nàng vừa tới đã nhìn thấy đám Xích Ngân Tiêu đang ở cách đó không x8a. Con chim lớn dẫn theo đám Trữ Tần dừng chân trên bờ biển, còn đang nướng cá biển. Cả đám ngồi quây lại thành một vòng, Xích Ngân Tiêu cũn3g thu nhỏ lại thành kích cỡ như một đứa trẻ bình thường. Nó giống như một con chim đang ấp trứng, được đám Thu Mạt Lị chăm sóc cẩn thận, cá 9nướng xong xuôi đều được đưa đến trước mặt nó, trông toàn thân nó cực kỳ nhàn nhã.

Tu vi của ta đã đột phá Độ Kiếp kỳ, giờ có thể tin là chính ta rồi chứ?

Xích Ngân Tiêu rung rung cánh, nói:
Ờ, thế chính ngươi là ai vậy?

Vị lão tổ phi thăng từ châu Vân Lai kia, không hề muốn cứu vớt châu Vân Lai.
Bà ta chỉ chọn lấy vài người, muốn đưa họ tránh khỏi tử kiếp này.
Tô Lâm An không che giấu hơi thở của mình. Nàng vừa lại gần, lông vũ trên người Xích Ngân Tiêu đều dựng đứng, mấy cọng lông bạc phóng viu viu viu về phía nàng. Tô Lâm An bèn dùng ống tay áo cản lại, lên tiếng:
Là ta.


Đại sư tỷ!
Trữ Tần nhìn thấy người đang đến thì mừng rỡ như điên.
Hắn nói với sắc mặt nặng nề:
Chẳng lẽ, là châu Kỳ Thiên giở mưu hèn kế bẩn, mục đích là để làm suy yếu thực lực của chúng ta?

Tô Lâm An không trả lời vấn đề này.
Dù có phải là một người hay không, trước mắt xem ra thực lực của họ không chênh nhau nhiều, đều là người đứng đầu châu Vân Lai.
Điều đó cũng có nghĩa, dù tất cả Độ Kiếp kỳ của châu Vân Lai cùng tới bao vây tấn công hắn, tuy rằng chưa chắc hắn có thể dễ dàng thắng lợi, nhưng nhất định là có thể dễ dàng thoát thân.
Nàng nói với sắc mặt buồn khổ:
Sẽ cùng bị chôn vùi với châu Vân Lai.


Cái gì!
Trữ Tần và Trữ Huy cùng thốt lên một tiếng kinh hãi. Trước kia bọn họ luôn cho rằng, chuyện liên quan đến sự sống chết tồn vong gì đó chỉ là những lời nói nặng nề mà các trưởng lão cố ý nói ra để khích lệ bọn họ tu luyện chăm chỉ. Cùng lắm cũng chỉ chết trong cuộc tỷ thí do đao kiếm không có mắt mà thôi, sao có thể hủy diệt cả châu Vân Lai được.
Ba trận thì cũng phải thắng hai mới được. Mục tiền bối có lợi hại đến mấy thì hắn cũng chỉ là một người mà thôi.
Thêm cả đại sư tỷ, bọn họ cũng chỉ mới có hai người.
Dù sao nàng cũng không thể nói, là ông nội ma tâm quấn thân của nàng muốn phục sinh lại nguyên thần của nàng, đồng thời muốn báo thù cho nàng, nên mới bắt nhiều người như vậy để luyện thần!

Sư phụ tu hành trong điện Thông Linh, nguyên thần đã tới thượng giới, biết được một vài tin tức.
Tô Lâm An nói,
Nếu như thất bại, châu Vân Lai sẽ không còn tồn tại nữa. Tất cả chúng ta, đều sẽ...

Mọi người ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, sao lo được cho người khác nữa.
Trần Trúc Quân nói với giọng trầm thấp:
Trưởng lão Văn Dụ nắm khẩu dụ của lão tổ. Hắn có một pháp khí, giống như một cái bát. Người có thể ngâm mình trong bát linh dịch đó một khoảng thời gian thì coi như vượt qua được khảo hạch. Hắn vẫn đang chọn người.

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc tới tông môn thì Trữ Huy đã tức anh ách, nói đầy oán hận:
Đại sư tỷ đã cứu bao nhiêu người ở tông môn như vậy, nhưng các trưởng lão đều không muốn tới biển Vô Cấm tìm tỷ. Ta và đại ca đều không về Vạn Tượng Tông nữa!

Bọn họ không về, Vạn Tượng Tông cũng mặc kệ, giờ bọn họ quản giáo đệ tử lỏng lẻo vô cùng.
Trong tình hình như vậy, nàng phải làm thế nào mới đảm bảo được mình có thể bảo vệ đám Trữ Tần đây.
Ha...
Tô Lâm An nghĩ đến trấn Thanh Thủy.
Nhưng đám Trữ Tần cũng không phải chỉ một thân một mình, bọn họ đều có người thân và bè bạn. Trấn Thanh Thủy nho nhỏ kia của nàng không chứa nổi nhiều người như vậy, mà cũng không thể đưa hết toàn bộ người nhà họ vào được.
Huống hồ, Tô Lâm An cũng chẳng biết Vũ Thương có giấu được mọi người dưới mí mắt của Mục Cẩm Vân hay không.
Nàng hít sâu một hơi, bước về phía đám Xích Ngân Tiêu.

Đại sư tỷ đã ra rồi sao? Sao lại đi từ hướng này?
Rõ ràng là Trần Trúc Quân rất cẩn trọng, hắn lui lại nửa bước theo bản năng. Chỉ là vừa lui lại, Trần Trúc Quân lại nắm chặt kiếm trong tay, sau đó nghiêm mặt bước lên, chĩa mũi kiếm về phía Tô Lâm An, đồng thời nhỏ giọng nhắc nhở mọi người:
Cẩn thận, có thể đây là con rối thế thân đấy.

Rõ ràng đại sư tỷ bị nhốt trong biển Vô Cấm, kết quả giờ lại bước từ ngoài vào. Mà Mục tiền bối còn chưa xuất hiện, có nghĩ sao cũng thấy khả nghi, chắc chắn không thể thiếu cảnh giác được.
Nàng căn bản không thể cam đoan nổi.
Nơi duy nhất an toàn một chút...
Vậy chẳng phải người thân và bạn bè của họ đều sẽ chết cả sao?
Tất cả mọi người đều như vậy.

Sư phụ đang ở trong cảm ngộ trận pháp, bảo ta ra ngoài trước, nói cho các ngươi một vài chuyện cực kỳ quan trọng.
Tô Lâm An vận chuyển linh khí, biến pháp bảo phi hành thành lớn hơn, sau đó gọi mấy người và một chim lên pháp bảo phi hành. Đợi tất cả mọi người đều lên thì nàng mới nghiêm túc nói:
Trước kia Diệp trưởng lão đã nói qua, sau này chúng ta phải tiến hành một trận so đấu với châu Kỳ Thiên, kết quả của trận đấu có liên quan tới sống chết tồn vong của châu Vân Lai, các ngươi có còn nhớ không?


Tất nhiên là nhớ.
Sắc mặt Trữ Tần cũng trầm xuống,
Nhưng trong biến cố ở Lượng Kiếm Sơn lúc trước, những đệ tử vốn phải tham gia vào cuộc thí luyện của châu Vân Lai chúng ta còn chưa tới một phần mười, tổn thất cực kỳ lớn.


Ta là Vô Song.
Tô Lâm An nói.

À, là ngươi!
Xích Ngân Tiêu nghĩ một hồi, dùng chóp cánh chỉ vào con cá nhỏ nhất ở trên giá, nói:
Nghe đồn ngươi đã cứu chúng ta. Con cá này tặng ngươi đó, không cần khách khí.

Tuy rằng không biết vì sao hơi thở thần hồn lại không giống, nhưng giờ từ sâu trong tiềm thức, Tô Lâm An vẫn cảm thấy Mục Cẩm Vân có mối quan hệ cực kỳ chặt chẽ với Khương Chỉ Khanh. Thậm chí nàng còn nghĩ, Mục Cẩm Vân chính là Khương Chỉ Khanh. Chỉ là vì một nguyên nhân không rõ nào đó nên hình như thần hồn của hắn đã có chút vấn đề, đến ngay cả ký ức cũng gần như bị mất sạch.
Mục Cẩm Vân tu luyện cực nhanh, trình độ kiếm đạo càng thâm sâu khó lường. Mấy năm trước, hắn đã lĩnh ngộ được kiếm ý kiếm pháp của Khương Chỉ Khanh trong một khoảng thời gian cực ngắn. Một tu sĩ, cho dù thiên phú cao đến mấy thì cũng không thể nâng cao tu vi đến cảnh giới như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.
Nó hoàn toàn không nhận ra được, người này chính là ân nhân mà nó muốn cứu.
Tô Lâm An hơi nhíu mày, nàng không ngờ nguyên thần của Xích Ngân Tiêu lại bị thương nặng đến vậy, nom lại càng ngu ngốc hơn.
Tô Lâm An:
...

Nàng bèn lấy những linh thực còn sót lại từ pháp bảo trữ vật ra, còn lôi ra cả người cỏ thế thân được Trần Trúc Quân tặng.
Tấm Tiên Sứ Lệnh kia còn nhận Mục Cẩm Vân làm chủ.
Động tác và vẻ mặt của Mục Cẩm Vân khi trêu chọc nàng trước đó, giống hệt với nàng khi trêu chọc Khương Chỉ Khanh năm xưa. Dù sao cũng không thể nào đều là trùng hợp được?
Lúc trước đã nói là một trăm người tham gia so đấu. Bọn họ thắng được hai trận thì sao chứ? Vẫn khó tránh khỏi diệt vong.

Khoảng thời gian ta bị nhốt lại, Vạn Tượng Tông có động tĩnh gì không?
Giờ chuyện Tô Lâm An muốn biết là vị đại năng đã phi thăng của Vạn Tượng Tông kia đến cùng nghĩ thế nào, có định cứu giúp tu sĩ của châu Vân Lai hay không.
Trong núi có nhiều linh thú cao cấp đến vậy, cũng chẳng có bất cứ đường sống nào để giãy giụa, bị một chưởng đập thành bánh thịt, bị đè xuống gắt gao cùng với dãy núi lớn kia.
Tô Lâm An im lặng siết chặt tay, nói:
Vốn chúng ta còn có một chút cơ hội. Nhưng hiện giờ, chúng ta gần như chẳng có lấy bất cứ phần thắng nào.

Những thiếu niên ưu tú nhất của châu Vân Lai đều được Vạn Tượng Tông lựa chọn, mà phần lớn trong số họ đều đã chết ở Lượng Kiếm Sơn.

Nhưng chúng ta còn có Mục tiền bối mà...
Trần Trúc Quân không cam lòng mà nói. Có điều sau khi nói xong, chính hắn cũng thấy chẳng được bao nhiêu sức mạnh.
Ngoài người cỏ quý giá nhất mà hắn đưa nàng lúc ở ngoài thành Danh Kiếm, còn có một đống những người cỏ đủ mọi cấp bậc khác.
Sau đó Tô Lâm An thi triển uy áp quanh người, linh khí mãnh liệt như sóng biển. Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, nàng mau chóng nói:
Tuy rằng con rối có hơi thở thần hồn giống y hệt, cũng có được ký ức của nguyên chủ, nhưng thực lực của chúng không hề mạnh. Năm ấy chúng ta dùng lửa là có thể tiêu diệt.


Chỉ có điều rất ít người phù hợp với điều kiện này, trước mắt hình như chỉ được mấy người? Đều là những cường giả cực kỳ ưu tú.

Bởi sợ chết sợ đau, tính cách lại khá cẩn trọng, Trần Trúc Quân liên hệ mọi thứ từ trước đến nay lại với nhau, hắn nói với vẻ mặt đầy kinh hoảng:
Lẽ nào chỉ có những người phù hợp với yêu cầu mới có thể sống sót?

Tô Lâm An lắc đầu. Nàng lấy pháp khí phi hành ra, bảo:
Chúng ta vừa đi vừa nói.


Vậy còn Mục tiền bối thì sao?
Thu Mạt Lị hỏi lại theo bản năng:
Đại sư tỷ, sư phụ của tỷ đã vào cứu tỷ đó, tỷ có gặp không?


Sao có thể chứ!
Trần Trúc Quân lẩm bẩm,
Châu Vân Lai của chúng ta đất rộng của nhiều, linh khí nồng đậm, tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng chẳng ít, sao có thể nói hủy là hủy chứ?

Còn Thu Mạt Lị, tuy rằng gương mặt nhỏ đã trắng bệch nhưng lại nói khẽ một câu:
Thập Vạn Đại Sơn năm ấy, cũng bị san thành đất bằng chỉ trong một đêm.

Nói thật, giờ Tô Lâm An cũng không biết phải làm sao mới có thể đảm bảo chắc chắn được sự an nguy của họ.
Tu vi hiện giờ của Mục Cẩm Vân đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của nàng, trên người hắn còn có một tấm Tiên Sứ Lệnh. Theo nàng thấy, dường như Mục Cẩm Vân còn mạnh hơn phân thân của Khương Chỉ Khanh cầm Tiên Sứ Lệnh hạ phàm năm xưa chút ít. Bởi vậy, thần thức của hắn rất mạnh mẽ, dù là đám Trữ Tần ở đâu đi nữa thì chỉ cần Mục Cẩm Vân cố ý đi tìm, sẽ vẫn có thể moi người ra được.
Trước khi đi vào, chắc chắn Mục Cẩm Vân đã trấn a6n bọn họ, đồng thời dùng sức mạnh cường đại chứng minh bản thân mình, để họ có thể yên tâm đợi hắn ở đây.
Nếu như hắn giả vờ diễn tr5ò, chẳng ai có thể nhìn ra bất cứ sơ hở gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.