• 2,159

Chương 281: Thằng nhóc khốn kiếp


Tới nơi mà Tuyết Mị cấp cao biến mất, Tô Lâm An lập tức nhận ra vài điều bất thường. Rõ ràng chỉ bước thêm một bước nữa, lại dường như đã bước 8vào vòng xoáy của gió bão. Do thần thức bị hạn chế nên vừa rồi nàng không hề nhận ra những thứ này. Chỉ khi đã tới nơi, nàng mới cảm nhận được3 điều đặc biệt.

Mục Cẩm Vân bảo vệ nàng rất kỹ, thế nên lúc này nàng cũng chẳng hề cảm nhận thấy uy áp của gió bão trong kẽ nứt.
<9br>
Có muốn vào xem sao không?
Mục Cẩm Vân không hành động ngay mà lên tiếng hỏi ý kiến của Tô Lâm An.
Vừa rồi con rắn Băng này rung lắc lung tung, hắn lại ôm người chỉ bằng một tay, tuy rằng còn dùng linh khí nâng lên một chút nhưng vẫn khiến Tô Lâm An trượt xuống dưới chút xíu.
Tô Lâm An:
...

Nàng bị thằng nhóc khốn nạn này sờ mông.
Cứ luôn cảm thấy cả người không thoải mái!
Nó thi triển uy áp, yêu cầu đám Tuyết Mị kia tấn công tu sĩ loài người, thế nhưng lũ Tuyết Mị đó vẫn không hề nhúc nhích, khiến nó tức đến mức chửi ầm lên:
Một lũ ngu xuẩn!

Rõ ràng là con người, chỉ vì trên thân có hơi thở băng tuyết mà chúng đã không thể nhận ra thân phận của đối phương, đúng là khiến nó tức chết.
Nhớ lại năm xưa, vảy của Toàn Sơn Giáp mà hắn còn muốn chải đều từng phiến một, cọng lông ngốc của Xích Ngân Tiêu còn phải đè xuống. Giờ nhìn thấy một con mãng xà như nhím băng, mày hắn nhíu chặt lại, trong con ngươi đã lóe lên hàn ý.
Có điều trước khi ra tay, Mục Cẩm Vân vẫn dùng tay nâng mông Tô Lâm An lên, ôm nàng chắc hơn một chút.
Cũng vào chính lúc này, bàn tay Mục Cẩm Vân bỗng ra sức, chiếc sừng mà hắn đang cầm trong tay bỗng xuất hiện vết nứt, giống như tảng băng bị búa đập vào.
Rắn Băng không ngờ mình sẽ chạm phải một kẻ khó nhằn đến mức này. Nó không dám đối đầu với hắn nữa mà trong lòng đã nảy ra một ý, định ném người ra khỏi thế giới nhỏ của mình.
Rắn Băng đau đến mức hai mắt đỏ ngầu, thân thể giãy giụa dữ dội nhưng căn bản chẳng giải quyết được gì. Nó...
Không phải là đối thủ của họ!
Nàng ngờ rằng, thung lũng tuyết yên tĩnh này thật ra chính là một thế giới nhỏ trong lá Ngưng Băng! Mà thế giới này đã bị con rắn Băng kia chiếm lấy, là chiếc lá đã có chủ. Bởi vậy dù rõ ràng là họ đã ẩn núp rất kỹ, nhưng vừa bước vào đã bị con rắn Băng kia nhận ra!
Đối với tu sĩ, sau khi họ có được lá Ngưng Băng thì sẽ không để người ngoài bước vào. Nhưng rắn Băng thì không như vậy. Những sinh linh lỡ đi vào đều là thức ăn của nó, cho nên nó sẽ không từ chối những sinh linh khác lại gần.
Đuôi nó vừa quét qua, vô vàn băng tuyết bay lên từ đỉnh núi. Chúng như những thanh nhũ băng đều tăm tắp được cắt thành bằng kiếm sắc ở giữa không trung, phóng thẳng về phía Mục Cẩm Vân đang đứng.
Mục Cẩm Vân vẫn ôm lấy Tô Lâm An. Hắn nhẹ nhàng né ra xong thì quay đầu liếc vị trí vừa đứng một cái, nơi đó đã bị nhũ băng thô to che phủ hoàn toàn, tạo nên một ngọn núi băng nhỏ.
Nhưng đám Tuyết Mị này chỉ là
hàng xóm
, hơn nữa linh trí lại cực kỳ thấp, chúng không tấn công thì nó cũng hết cách. Nó chỉ có thể uy hiếp:
Nếu ngươi còn không buông tay ra, ta sẽ khiến các ngươi tan xương nát thịt!
Nói đoạn, vảy trên người nó dựng lên, như những cây đinh làm bằng băng phủ đầy mình. Rõ ràng là một con rắn Băng xinh đẹp, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một con nhím dài.
Lúc này, sắc mặt Mục Cẩm Vân trở nên khó chịu.
Một khi phát hiện, giết ngay!
Rắn Băng bay xuống từ núi tuyết. Toàn thân nó trắng như tuyết, trên đầu còn mọc một chiếc sừng rồng long lanh như được tạc từ băng tuyết, nghiễm nhiên là sắp sửa hóa thành rồng. Chiếc sừng rồng đó dài khoảng hơn một mét, hệt như một thanh trường kiếm sắc lạnh lóe sáng.
Cả người rắn Băng run lẩy bẩy.
Tựa như để phối hợp với lời nói của nàng, khí lạnh trong tay Mục Cẩm Vân càng mạnh hơn, như vô vàn thanh kiếm sắc chém vào chiếc sừng kia. Trong khoảnh khắc, chiếc sừng vốn dài cỡ một mét đã bị gọt mất hơn nửa. Không chỉ bị gọt cho ngắn đi mà sừng cũng đã nhỏ hơn.
Rõ ràng kẽ nứt này là nơi tụ t6ập của Tuyết Mị cấp cao, rất có khả năng có lá Ngưng Băng, nhưng nguy hiểm cũng không hề nhỏ. Thật ra hắn tự tin có thể rút lui một cách an to5àn, nhưng dù sao thì cũng nên cho nàng chút quyền lựa chọn, thể hiện rằng hắn không còn bá đạo như trước nữa.
Tô Lâm An làm tổ trong lòng hắn, đáp lại một câu mà khiến người ta xương cốt cũng phải mềm nhũn:
Có ngươi bảo vệ, có chỗ nào ở châu Vân Lai này mà ta không dám đi chứ.

Nàng nói xong còn ngẩng mặt lên, nụ cười tinh nghịch và đôi mắt sáng long lanh nói rõ đó cũng chẳng phải là lời nói thật lòng gì.
Nhưng Mục Cẩm Vân vẫn cảm thấy trong lòng ngọt ngào, như vừa được nàng đút cho một thìa mật.
Hắn cố gắng khống chế lại khóe môi đang không nén được mà hơi nhếch lên của bản thân, sắc mặt không hề thay đổi, bước thẳng vào giữa kẽ nứt. Xuyên qua kẽ nứt kia chính là một thung lũng tuyết, chỉ là trên đỉnh núi có mọc một đóa Tuyết Liên, cạnh Tuyết Liên còn có một con rắn Băng cấp chín đang cuộn mình.
Còn đám Tuyết Mị vừa rồi thì đều ở giữa lưng núi, giống như sương mù uốn lượn trên núi tuyết, thắt thành chiếc đai lụa màu trắng quanh lưng núi.
Vực băng Bắc Cực thuộc diện giới không ổn định, không chịu được công kích quá lớn. Cùng lắm là nó kích nổ nguyên thần, để lá Ngưng Băng cùng tan thành tro bụi. Tới lúc đó sẽ xảy ra địa chấn đổ nát, chẳng ai chạy thoát được, tất cả đều chết!
Mục Cẩm Vân nhìn về phía Tô Lâm An.

Cẩu nam nữ, rốt cuộc là các ngươi muốn sao?
Nó gào yếu ớt,
Nếu muốn hoa Tuyết Liên này thì tự lấy đi, ta sẽ không ngăn cản.

Nó đảo mắt,
Tuy rằng ta không làm gì được các ngươi, nhưng nếu các ngươi dám giết ta, ta có thể khiến các ngươi vĩnh viễn không bước ra khỏi vực băng Bắc Cực được!

Hắn thấy Tô Lâm An cười híp mắt nói:
Tiểu Băng ngoan, không giết ngươi cũng được, chúng ta cũng chẳng cần Tuyết Liên. Ngươi hãy nói cho chúng ta biết, lá Ngưng Băng này mọc ở đâu, dẫn chúng ta đi tìm lá Ngưng Băng, thì chúng ta sẽ thả ngươi ra, thế nào?

Toàn thân rắn Băng cứng đờ, cuối cùng nó nói với giọng ấm ức:
Muốn tìm lá Ngưng Băng… thì ngươi phải nói sớm chứ...

Không có lá Ngưng Băng?
Hơi thở của hai người họ được thu lại hoàn toàn, hơn nữa với trình độ đóng băng của Mục Cẩm Vân, đến cả Tuyết Mị giỏi tấn công thần hồn cũng chẳng nhận ra điều gì bất thường. Thế nhưng vào khoảnh khắc hai người vừa bước vào thung lũng, con rắn Băng vốn đang ngủ say trên đỉnh núi kia bỗng mở mắt, rít lên một tiếng tức giận về hướng bọn họ!
Khi lại gần hai người, rắn Băng há cái miệng đỏ như chậu máu, nhả ra một hơi khí lạnh. Sau đó chỉ thấy Mục Cẩm Vân tung người nhảy lên. Hắn dùng một tay ôm lấy Tô Lâm An, lướt thẳng qua khí lạnh đáp xuống đầu rắn Băng, tay trái thì tóm chặt lấy chiếc sừng rồng.
Rắn Băng tức thì nổi cơn thịnh nộ, liều mạng hất đầu. Nhưng lòng bàn chân của người đứng trên đầu nó như mọc đinh cắm vào đỉnh đầu nó, giãy thế nào cũng không thể hất đi được. Cuối cùng nó gào lên:
Đồ khốn kiếp, bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!

Có lẽ nó cho là họ cùng loài, nhưng lại thắc mắc không biết vì sao con rắn Băng kia lại bảo chúng tấn công họ.
Tô Lâm An suy nghĩ lướt qua, sau đó nói:
Ở trong kẽ nứt, ngươi có nhìn thấy điều gì bất thường không?

Vốn muốn ăn hai kẻ này để nhét kẽ răng, nào ngờ lại đụng phải hai cục xương cứng, căn bản không gặm nổi!
Tô Lâm An cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ, như muốn hất văng nàng ra!
Bởi vậy nàng nhận ra phỏng đoán vừa rồi của mình là hoàn toàn chính xác,
Nơi đây chính là thế giới nhỏ trong lá Ngưng Băng, còn đó là chủ nhân của lá Ngưng Băng!

Nàng bèn truyền âm mắng:
Ngươi có thể thử xem, là ngươi chết trước, hay là chúng ta sẽ bị tống ra ngoài trước!

Hắn hơi nhíu mày, trong lòng nảy ra một ý, nhưng lại không mở miệng nói luôn.
Ngay sau đó, cuộc công kích của rắn Băng lại ập tới. Đám Tuyết Mị ở lưng núi cũng bay xuống, tiến thẳng về phía họ. Chỉ có điều, đám Tuyết Mị này vẫn không hề tấn công bọn họ. Từ gương mặt của một con Tuyết Mị mờ sương, Tô Lâm An còn nhìn ra được nó hơi tò mò và khó hiểu về bọn họ.
Chịu một trận đòn đau oan ức, đến ngay cả sừng rồng khó khăn lắm mới mọc ra được cũng bị gọt mất hơn nửa!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.