• 2,159

Chương 292: Rạo rực


Thanh Tâm Chú đã từng là chú ngữ mà Tô Lâm An niệm quen miệng nhất.

Khi ấy đan độc trong cơ thể nàng rất nặng, nà8ng cũng đã giết chẳng ít người, bất cứ lúc nào cũng có người muốn xông tới giết nàng thay trời hành đạo. Lâu ngày, nàng 3bị tâm ma cuốn lấy, cơ thể và nguyên thần đều không chịu nổi gánh nặng.

Nàng không giết người, người khác lại mu9ốn giết nàng.
Mấy người đó sống hay chết thì liên quan khỉ gì đến hắn?
Hắn chưa ra tay giết sạch đám người đó, đã là tâm trạng tốt lắm rồi.
Thấy mặt Mục Cẩm Vân chẳng có biểu cảm gì, con ngươi thì u ám, Tô Lâm An mím môi bảo:
Không thích đi thì thôi.

Đã kịp về mặt thời gian rồi.
Tô Lâm An muốn chui vào lá để cảm ngộ trận pháp ngay lập tức, nhưng nàng biết rằng, hiện giờ nàng không thể cứ thế tiến vào được.
Tuy rằng đã vượt qua trở ngại từ khí huyết Thiên Ma ở vực băng Bắc Cực, nhưng trên thực tế, từ lúc họ tới đây đến giờ chẳng qua mới chỉ có một ngày.
Nói thật, với tình hình hiện giờ của Mục Cẩm Vân, hắn có thể không kiềm chế nổi mà tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào. Để hắn đi thì nàng cũng hơi lo lắng, chỉ sợ khi đó hắn không giúp được gì, trái lại còn đại khai sát giới.
Không vừa tai một cái, là hắn có thể biến người ta thành hoa tuyết.
Nàng rất thức thời. Nếu như không giúp được người khác, vậy thì nàng đi nhắc nhở những người mà mình quan tâm là được. Tốt nhất là tụ họ lại một chỗ, cùng nhau đối mặt với kiếp nạn sắp giáng xuống này.
Làn gió mát thổi qua mọi chỗ trên cơ thể, giảm bớt sự khô nóng trong trái tim, lại sưởi ấm cơ thể vốn đã lạnh cóng của hắn. Thần trí của hắn dần tỉnh táo lại. Đợi đến khi tìm lại được lý trí, Mục Cẩm Vân mới chú ý đến, nói:
Âm thanh ấy không phải suối chảy róc rách, mà là Tô Lâm An đang niệm chú.

Nàng ngồi đối diện với hắn, khoảng cách giữa họ không quá ba thước. Nàng khoác một chiếc áo choàng dài trên người, bọc kín cơ thể, chỉ để lộ cái đầu, cơ thể và chân tay đều được giấu hết dưới lớp áo choàng ấy.
Hắn nhớ tới vừa rồi, trong địa bàn của khí huyết Thiên Ma, cơ thể nàng nóng rẫy do bị ảnh hưởng bởi khí huyết Thiên Ma, cuối cùng chỉ mặc một cái yếm.
Tô Lâm An hiểu rõ mình chẳng phải là người lương thiện gì, không làm nổi chuyện cắt thịt nuôi ưng. Nàng có tư tâm của chính mình. Vả lại, rất nhiều tu sĩ của châu Vân Lai, thật ra đều là đời sau của những kẻ đã từng truy sát nàng năm xưa. Nàng không vĩ đại tới mức muốn gánh vác sự sống còn của cả châu Vân Lai.
Mà chẳng phải Huyết Nguyệt Giới gì đó đã nói rồi sao, cuộc săn sẽ kéo dài trong vòng nửa năm, nếu như có thể sống sót sau khi cuộc săn kết thúc thì có thể phi thăng lên Huyết Nguyệt Giới. Cho nên, nàng có thể giúp được chừng nào thì giúp chừng đó thôi.
Nghe thấy lời của Tô Lâm An, sắc mặt Mục Cẩm Vân sa sầm. Hắn hỏi:
Nàng muốn ta đi chủ trì đại cục của châu Vân Lai sao?

Nàng vào lá Ngưng Băng rồi lại đi ra, cầm hai cây có Trúc Luân để so sánh. Rồi hắn thấy nàng mừng rỡ như điên.
Cỏ Trúc Luân ở ngoài chỉ có thêm một khoanh, mà cây ở trong lại mọc thêm một chiếc lá trúc trơ trọi.

Ở ngoài là một canh giờ, ở trong là một năm!

Rõ ràng không phải là gương mặt của Tô Lâm An, thế nhưng trong mắt hắn, đó lại chính là dung nhan vốn có của nàng. Cứ như là, hắn đã có thể xuyên qua lớp vỏ bọc để nhìn thấy nàng thật sự.
Hắn từng không thích gương mặt này, mà giờ, hắn lại chẳng chê bai gì nó nữa.
Mục Cẩm Vân thu hơi thở quanh người lại, sau đó, lén lén lút lút sáp lại gần.
Mục Cẩm Vân nhíu mày lại, chậm rãi nói:
Vậy giờ ta hỏi nhé?

Tô Lâm An:
...

Tâm ma biến hắn thành kẻ ngốc rồi hả? Sao bỗng nhiên lại ngu xuẩn thế này.
Nhưng một khi vào lá thì nàng không thể ra ngoài chỉ trong thời gian ngắn được. Nếu lỡ như lúc này châu Vân Lai xảy ra hỗn loạn thì phiền to. Còn chưa đợi đám thợ săn kia qua, chính họ đã hấp thụ những linh chủng trong mưa máu trước, bắt đầu tự tàn sát lẫn nhau.
Nàng cũng phải nghiên cứu linh chủng cho cẩn thận. Dù sao thì mưa máu kia có thể thấm qua kết giới, rất có khả năng mọi người nghe lời của Mục Cẩm Vân nên không hấp thụ, nhưng không ngăn nổi việc bị ép phải hấp thụ.
Lúc này, nhất định phải có người đứng ra lên tiếng, ổn định lòng quân.
Nàng đứng dậy, đi thẳng về phía cỏ Trúc Luân. Giờ đã gần tới lúc, có thể xem dòng chảy thời gian trong lá Ngưng Băng này chênh lệch bao nhiêu.
Đợi nàng đi xa, Mục Cẩm Vân mới khó khăn tỉnh táo lại.
Hắn biết mình rất không ổn.
Đồng thời nghĩ cách ngăn việc mọi người bị linh chủng uy hiếp.
Mục Cẩm Vân chính là sự lựa chọn tốt nhất. Hắn có thực lực mạnh mẽ, trước đó ngày nào cũng dùng linh ốc của Vạn Tượng Tông để nói chuyện nên tất cả mọi người đều biết đến thực lực và sự tích của hắn. Có hắn ra mặt thì chắc chắn sẽ có thể ổn định được thế cục của châu Vân Lai.
Chắc chắn là linh thuyền hư không của nàng sẽ không thể đưa toàn bộ người của châu Vân Lai đi. Trên thực tế, nàng quả thực không thể suy nghĩ vì người trong thiên hạ. Nàng chỉ mong rằng có thể bảo vệ thật tốt những người mà mình muốn bảo vệ.
Họ vốn đang ngồi đối diện, rất dễ tới gần. Sau khi hắn sáp tới thì bèn hôn lên đôi môi nàng.
Tô Lâm An bỗng mở mắt ra.

Tâm ma làm ta rất đau.
Mục Cẩm Vân không nỡ rời môi, bèn truyền âm.
Mục Cẩm Vân cảm thấy trái tim mình căng siết. Cơ thể hắn vốn vô cùng lạnh lẽo, nhưng ngọn nguồn của cái lạnh vốn có ấy, cũng chính là nơi có cổ Phệ Tâm, lại nóng bỏng đến dọa người. Giống như con cổ trùng ấy đã lăn một vòng trong dung nham, nó sắp đốt thủng cả lồng ngực của hắn, ngay cả xương sườn cũng có cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Ở trong là cơn đau như đốt gan thiêu phổi, những nơi khác trên cơ thể của hắn lại cực kỳ lạnh, giống như nguyên thần đang bị cổ trùng gặm nhấm không ngừng, lý trí đã sắp bị nhấn chìm. Hắn đau đớn khó nhịn. Dù đã quen chịu đau, nhưng lúc này hắn cũng không chịu nổi mà thốt ra tiếng rên rỉ.
Ngay lúc Mục Cẩm Vân đã sắp bị ép đến phát điên, hắn nghe thấy tiếng suối chảy róc rách. Dòng suối đó chảy từ trên cao xuống, chảy vào biển ý thức bị tâm ma khống chế của hắn, rót một dòng suối trong lành vào biển ý thức mịt mù huyết khí. Tuy rằng yếu ớt, nhưng vệt xanh biếc tươi đẹp ấy giống như mầm non đầu tiên của mùa xuân, điểm tô sự sống lên hoang mạc rộng lớn.
Mục Cẩm Vân liếc nhìn nàng với vẻ mặt cổ quái. Hắn nghĩ, dưới lớp áo choàng kia, có phải là thứ mà nàng mặc lúc trước hay không?
Hắn vừa nghĩ lại đã tự mình phủ định. Với tính cách của nàng, trong pháp bảo trữ vật có thể không chứa đan dược, nhưng không thể không có quần áo. Chắc chắn là nàng đã thay quần áo từ lâu.
Hắn yên lặng nhìn gương mặt ấy.
Nhưng nàng vốn không thích chém chém giết giết, chỉ thích trang điểm xinh đẹp mỗi ngày, ngắm trăng6 thưởng hoa. Tuy nhiên, nàng đã không thể quay lại cuộc sống như vậy nữa.
Càng hoài niệm thì lại càng cố chấp, c5àng cầu mà không được.
Những lúc khó chịu, nàng bèn niệm một đoạn Thanh Tâm Chú, để gió mát xoa dịu những phiền muộn trong lòng. Tuy rằng chỉ là uống rượu độc giải khát, nhưng có còn hơn không.
Lại chẳng ngờ, Mục Cẩm Vân bỗng mở miệng, nói với giọng điệu đàng hoàng trịnh trọng:
Hôn ta một cái thì ta đi.

Khi nói những lời này, hắn còn nghiêm mặt lại, không hề có chút biểu cảm gì. Dáng vẻ hắn giống hệt một tảng băng, dường như người nói câu vừa rồi không phải là hắn.
Tô Lâm An hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt đầy vẻ kỳ quái để quan sát Mục Cẩm Vân.
Từ sau khi ra khỏi điện Thông Linh, trong đầu hắn có thêm rất nhiều hình ảnh rời rạc, những ký ức không thuộc về hắn đan xen với cuộc sống của chính hắn, khiến nguyên thần của hắn bị va chạm và ảnh hưởng.
Sau này lại thêm huyết khí Thiên Ma và cổ Phệ Tâm cắn trả, nguyên thần của hắn chính là một bãi chiến trường, vừa trải qua một trận chiến kinh thiên động địa.
Mà hậu quả của việc tranh đoạt giết chóc điên cuồng chính là, thỉnh thoảng trong đầu sẽ trống rỗng. Giống như khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã vô thức làm ra vài chuyện cực kỳ ngu ngốc.
Có điều, hình như nàng cũng không tức giận cho lắm, phản ứng tốt hơn ngày trước rất nhiều.
Dùng đầu ngón tay xoa khẽ lên môi mình, trong mắt Mục Cẩm Vân lóe lên ánh sáng âm u.
Hắn đi theo Tô Lâm An, rất hứng thú nhìn nàng bận bịu. Hắn cũng không lên tiếng, chỉ đứng ở một bên nhìn nàng.

Hôn nàng sẽ không đau nữa.
Đầu óc hắn là một mớ bùi nhùi, không thể suy nghĩ gì quá nhiều. Hắn chỉ giải thích một câu theo bản năng.
Đúng vậy, hôn nàng thì sẽ không còn đau đến vậy.
Tô Lâm An chú ý thấy lần này Mục Cẩm Vân không thi triển uy áp gì, vì vậy nàng nhanh chóng đẩy người ra, hỏi:
Ngươi muốn hôn là hôn sao? Đã hỏi ý kiến của ta chưa?

Sau đó nàng nhón mũi chân, nhanh chóng hôn lướt lên môi hắn.

Khoa Đẩu Hỏa:
Hắn bảo ngươi hôn là ngươi hôn, sao ngươi lại chẳng có chút ngượng ngùng nào vậy?



Chẳng phải ngươi không yêu hắn hay sao! Liêm sỉ của ngươi đâu rồi!



À, hay là ngươi động lòng rồi?


Tô Lâm An:
Sao ta phải ngượng?


Hôn hắn một cái hắn sẽ đi giúp đỡ, chuyện này tốt biết bao. Việc thành rồi còn được công đức đấy!
Quả nhiên ta vẫn có sức quyến rũ, cho dù không phải là cơ thể của chính mình, cũng có thể khiến một đại ma đầu chủ động nuôi cổ Phệ Tâm phải si cuồng vì ta.


Tô Lâm An thấy lòng hơi rạo rực, suýt chút nữa khen Mục Cẩm Vân có đôi mắt rất tinh tường ngay trước mặt hắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.