• 2,159

Chương 304: Giương cung


Ngày hôm sau, Uông Quang Phong và Lục An đợi ở ảo ảnh Kiến Mộc rất lâu mà vẫn chưa thấy Trương Tễ Nguyệt và La Y tới.

Thấy đã đến giờ 8xuất phát mà vẫn chẳng thấy bóng dáng hai người kia, tất nhiên họ có đôi chút sốt ruột.
Nàng nhắm một mắt lại.
Mái tóc dài được gió thổi tung bay sau lưng tựa như vẩy mực. Váy đỏ nhẹ lay, như lá cờ chiến đang phấp phới.
Đỉnh Kim là cung, rút lấy linh khí trời đất để làm tên. Lúc này đỉnh Mộc hóa thành dây cung, Tô Lâm An mặc quần áo đỏ rực, chân đạp trên loan đao bay tới giữa trời, kéo căng dây cung.
Từng tia niệm lực được tụ vào đầu mũi tên. Tốc độ của linh thuyền kia cực nhanh, chỉ có thi triển niệm lực để khóa chặt mục tiêu, mới không xảy ra sai sót nào.
Nàng nói với một đại sư trận pháp ở bên mình:
Đi đi, cho chúng thử nếm mùi trận pháp Ngũ Hành Tru Tà của chúng ta.

Một nhóm đại sư trận pháp lập tức quay về vị trí của mình, đồng thời đổ một lượng lớn linh thạch vào trong trận pháp. Tiếp theo, một cây cung dài xuất hiện giữa trận pháp, chính là do đỉnh Kim trong ngũ hành biến thành. Núi này vừa xuất hiện, diệt sạch tà ma, xa đâu cũng giết.

Ta muốn đi lúc nào thì đi lúc ấy, chẳng lẽ chuyến này còn phải cần ngươi sắp xếp hay sao?
Giọng nói âm trầm của Trương Tễ Nguyệt vọng ra từ trong phòng, khiến hai người đang đứng ngoài thấy lòng rét lạnh.
Tuy rằng giờ mọi người đều chỉ là phân thân, nhưng Trương Tễ Nguyệt có thân phận đặc biệt, bọn họ không thể chọc nổi.
Lúc này, những tu sĩ vốn ở trong Vạn Tượng Tông đã tập trung lại với nhau. Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân vừa tới, đám người này có ngay người để trông cậy.
Sau khi tiếng báo hiệu bắt đầu săn bắn vang lên, vầng trăng máu giữa trời đêm đã xảy ra thay đổi.
Người xấu, để hắn làm.

Trong đám người đó, không có tu sĩ thượng giới.
Mục Cẩm Vân nói với giọng thờ ơ.
Nhưng hắn thì không giống vậy. Tấm Tiên Sứ Lệnh mà hắn có được này đã hoàn toàn bị hắn thu phục, hắn có thể cảm nhận được những tu sĩ thượng giới khác. Nhưng bọn họ, thì chưa chắc đã có thể tìm ra hắn.
Không có tu sĩ thượng giới thì đám thợ săn cùng lắm chỉ là Độ Kiếp kỳ, trong mắt Mục Cẩm Vân thì hoàn toàn chẳng có gì đáng lo.
Hắn cũng có Tiên Sứ Lệnh, nếu như có Tiên Sứ Lệnh xuất hiện lần nữa thì hắn có thể cảm ứng được. Tuy rằng tu sĩ thượng giới cũng không ngừng tranh đấu đủ kiểu ở thượng giới, nhưng đối với vấn đề hạ giới, bọn họ lại ăn ý hơn bao giờ hết, lập ra một loạt các quy định.
Ví dụ, tu sĩ thượng giới không thể để lộ cho tu sĩ hạ giới biết một vài bí mật mà họ vốn chẳng hề biết, nếu phạm quy sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Châu Vân Lai.
Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân dựa vào nhau ngắm trăng máu cả một đêm.

Chúng ta có cần ra ngoài không?
Có người nhìn về phía Tô Lâm An.
Mọi người đều biết Tô Lâm An lương thiện. Chỉ là nếu lúc này tản ra để đi tìm người, e là không ổn cho lắm.
Nói đoạn, hai người cùng bước vào con đường xuống hạ giới.

Hai người bàn bạc với nhau một hồi, đành bất chấp đi gọi người tới.
Bọn họ 5đứng đợi ngoài phòng của Trương Tễ Nguyệt.
Một tháng này bọn họ đã đến khắp mọi nơi trên châu Vân Lai để tìm người, dù có là người phàm hay là sinh linh thì đều được đưa tới Vạn Tượng Tông. Những người đi tìm đều là tu sĩ cấp cao, vừa dùng thần thức quét qua là đã có thể bao phủ cả một khu vực cực lớn, bởi vậy về cơ bản có rất nhiều nơi hẻo lánh đã được quan tâm tới. Những người bằng lòng thì được chở về bằng linh thuyền, còn người thật sự không muốn, bọn họ cũng chẳng ép.
Giờ xem ra, đám người đó sắp gặp nạn rồi.
Tô Lâm An và những người khác cũng không ngồi yên chờ đợi. Thần niệm của nàng đã trải rộng ra khắp nơi, chú ý đến từng động tĩnh ở xung quanh. Bỗng, mắt nàng lóe sáng, nói:
Có một chiếc linh thuyền đang bay về phía chúng ta.

Chiếc linh thuyền đó đúng là may mắn thật, vừa tới đã tìm được đúng hướng, bay thẳng đến Kiến Mộc của Vạn Tượng Tông.

Tổng cộng có bốn linh thuyền đến từ bốn hạ giới khác nhau. Cũng chẳng biết bọn chúng mất bao nhiêu thời gian để giết sạch tu sĩ châu Vân Lai nữa?
Đợi đến khi họ xử lý mọi chuyện hòm hòm rồi thì sẽ đưa đám thợ săn đi, sau đó lấy châu Vân Lai ra để thu hút thú Phệ Căn. Châu Vân Lai chỉ lớn ngần này, sẽ không thu hút được thú Phệ Căn quá lớn tới. Tới lúc đó bốn người họ ra tay cũng đủ để tóm lấy nó.

Xuống dưới xem là biết ngay, chúng ta đã trễ mất nửa ngày rồi.

Cũng chẳng biết đã ngồi bao lâu rồi, trên trời lại có một giọng nói vang lên:
Bắt đầu săn bắn.

Mục Cẩm Vân nắm tay nàng bước vào giữa đám người.
Tô Lâm An đang muốn lắc đầu thì đã nghe thấy Mục Cẩm Vân hừ lạnh một tiếng,
Ra ngoài làm cái gì?

Khi hắn nói chuyện, dường như quanh thân không tự chủ mà tản khí lạnh ra, khiến mọi người hoàn toàn không dám cãi lại.

Trương công tử, đã tới giờ rồi, có phải chúng ta nên xuất phát không?
Uông Quang Phong khách khí hỏi.
Kết quả y vừa dứt lời, một ánh đao bay ra khỏi cửa sổ, rạch một vệt lên gò má y. Uông Quang Phong chỉ thấy mặt nhói đau, tuy cau mày nhưng lại chẳng hé miệng rên rỉ tiếng nào.
Đùa chắc, giờ ra ngoài làm cái gì!
Không bao lâu sau, những linh thuyền bay ra từ trong mặt trăng đã biến mất không thấy bóng dáng. Chúng chia ra, bay trên bầu trời của châu Vân Lai để tìm kiếm tất cả các mục tiêu.
Tô Lâm An nhận ra cảnh tượng này giống như ảo ảnh. Những linh thuyền bay ra từ mặt trăng không phải là thật, nhưng kết hợp với giọng nói kia, mọi người biết rằng quả thật có bốn linh thuyền đã tới châu Vân Lai.
Không phải tới từ Kiến Mộc sao? Sớm biết như vậy, nàng cướp đống linh thuyền này chẳng phải càng tiện hơn sao!
Bọn họ vẫn phải trông chừng, tránh cho dưới đ3ó xảy ra chuyện gì bất trắc.
Tuy rằng chỉ là một hạ giới không đáng để lo ngại, nhưng vài vị có quyền thế đã đặt cược ở hạ giới. Hai 9người họ chỉ có thân phận tầm thường trên thượng giới, tu vi cũng chỉ là ở Nhân Tiên bậc thấp, vừa mới tu luyện ra được một phân thân, tất nh6iên vẫn cảm thấy mọi chuyện nên cẩn thận thì hơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời,
Nếu như các ngươi muốn ra ngoài luyện tập, thật ra cũng được.

Cả đám người lắc đầu nguầy nguậy,
Ra ngoài làm gì, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ tìm đến đây thôi. Tới lúc đó, địch công ta thủ, cũng là một trận đánh ác liệt, sẽ có cơ hội luyện tập!

Giống vậy, Tiên Sứ Lệnh cũng không có nhiều. Dù sao thì đây chính là lệnh bài có thể làm yếu đi quy tắc Thiên Đạo, có thể khiến phân thân của tu sĩ thượng giới được hoạt động tự do ở hạ giới. Bởi lẽ đó nên về cơ bản, Tiên Sứ Lệnh sẽ không nhận chủ. Nếu có người cần xuống hạ giới thì sẽ tới nơi có Tiên Sứ Lệnh để lấy một tấm, khi về nhất định phải trả lại.
Tiên Sứ Lệnh của bốn tu sĩ thượng giới kia ắt hẳn là cũng như vậy, sẽ không thật sự nhận chủ.
Tiếc rằng mấy chiếc linh thuyền này đều không đủ lớn, dường như không chở được bao nhiêu người.

Nếu như chúng tới từ bên ngoài, vậy những người không vào đây thì sao?
Có người lo lắng nói:
E là nguy hiểm rồi.

Vầng trăng máu nứt ra từ giữa, một kẽ nứt đen kịt hiện ra giống như khóe môi hé mở, để lộ cái miệng lớn như chậu máu ở đằng sau.
Có vài bóng linh thuyền xuất hiện từ giữa vầng trăng tách nửa, chậm rãi bay về phía châu Vân Lai.
Xem ra, La Y đã lên giường với Trương Tễ Nguyệt. Ả ta đúng là biết tìm cơ hội, ôm lấy cái đùi lớn của Trương Tễ Nguyệt, cho dù chỉ là phân thân, cũng có thể khiến ả ta có được vô số lợi ích.
Nếu như hai người đó đã lăn vào với nhau thì tạm thời không thể đi được rồi. Tuy sắc mặt Uông Quang Phong và Lục An khá tệ, nhưng cả hai cũng biết điều rời đi. Đợi đến khi tới lối dẫn xuống hạ giới, hai người cùng bàn bạc, định đi xuống trước.

Cút!

Một tiếng cười yêu kiều ẩn dưới giọng nói phẫn nộ kia.
Khóe miệng nàng hơi cong lên, hơi híp mắt lại bắn ra mũi đầu tiên!

Vút một tiếng, bóng tên bay ra khỏi Vạn Tượng Tông, bắn thẳng về phía linh thuyền đang bay nhanh tới.

Uỳnh!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.