Chương 318: Chạy trốn
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1537 chữ
- 2022-02-04 05:53:40
Cũng vào đúng lúc này, trên người Thanh Loan tỏa ra vô số luồng ánh sáng xanh, lại thắp sáng thế giới trong gương lần nữa.
8
Đúng vậy, Thanh Loan Vũ Kính vốn không hề có sơ hở lớn như thể để người khác lợi dụng.
Khi ở chỗ tối tăm, Thanh Lo3an sẽ phát sáng để tiếp tục chiếu rọi nó, chẳng qua vừa vào chỗ tối thì cũng cần phải có thời gian mới sáng lên được.
Không hề do dự, gã muốn giết chết người phụ nữ kia để cho Mục Cẩm Vân biết được thế nào là tuyệt vọng! Nhưng chẳng ngờ, Tiên Sứ Lệnh vừa lại gần cô nàng ta bỗng vùng vẫy mấy lần, lơ lửng giữa không trung không hề động đậy.
Tiếp sau đó, tấm Tiên Sứ Lệnh kia phóng vụt ra từ hốc sâu, rơi thẳng vào tay Mục Cẩm Vân.
Lông vũ của Thanh Loan dưới chân gã rụng ào ạt, hóa thành những luồng sáng xanh rồi tản ra.
Đây không phải là pháp bảo bị hư hỏng, mà đã bị phá vỡ luôn rồi! Tiên bảo của gã, mà lại bị hủy ư? Gã còn chưa kịp đau lòng đã cảm nhận được một luồng kiểm khí phóng tới từ trong luồng sáng xanh.
Trương Tê Nguyệt nói với giọng điệu âm trầm:
Mục Cẩm Vân, người phụ nữ của người đang nằm trong tay ta, còn không mau ngoan ngoãn chịu trói!
Thanh Loan mà rên một tiếng, thì ta sẽ rạch lên người nàng ta một đao!
Ta cũng muốn xem thử, là người phá gương ra trước, hay là người phụ nữ này chết dưới đao của ta trước!
Vừa dứt lời, Thanh Loan bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết đau đớn.
Mình chim vùng vẫy dữ dội khiến cho Trương Tê Nguyệt ở trên lưng chim cũng không thể đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống.
Vào khoảnh khắc kiếm khí kia đâm vào cơ thể của đối phương, Mục Cẩm Vân quặp tay thành vuốt, thình lình chộp về phía trước.
Hắn móc lấy trái tim Trương Tễ Nguyệt từ trong lồng ngực của gã.
Ầm ầm ầm! Nắm đấm nhanh đến nỗi tạo thành ảo ảnh trong gió, khiến người ta không thể bắt lại được.
Tốc độ nhanh mà lại tràn đầy sức mạnh, mỗi một đấm đều như trời long đất lở, khiến không gian trong kẽ nứt đã bắt đầu vặn vẹo, đá tảng không ngừng lăn xuống.
Giờ di chứng sau khi thiêu đốt thọ nguyên đã tới, cơ thể nàng đã bắt đầu suy nhược, không thể đụng độ với Tiên Sứ Lệnh mà chỉ có thể trốn đi.
Chẳng qua nàng không ngờ, sau khi ra một đòn mà không trúng, Tiên Sứ Lệnh kia thu nhỏ lại ngay lập tức, nằm ngang trước mặt nàng.
Kẽ nứt rất chật hẹp, Thanh Loan không tiến hành động, mà nàng lại thi triển thân pháp cực kỳ nhanh khiến cho nó bị đánh cho mình mẩy đầy thương tích.
Còn Trương Tễ Nguyệt trên mình Thanh Loan thì luống cuống điều khiển nó, trong lòng cũng hơi hoảng loạn.
Một miếng ngọc thạch mỏng manh, nhưng lại như một lưỡi đao nhuốm máu, cứ vậy kề bên cổ nàng.
Mà giờ, Tô Lâm An đã không thể trốn được nữa.
Pháp bảo Huyễn Quang này có uy lực rất mạnh.
Ánh sáng rực rỡ như tuyết bỏng bừng lên, tia sáng chói mắt tựa như vô số mũi kim đâm vào nhãn cầu và thần thức của người khác.
9Mà Mục Cẩm Vân nắm bắt thời cơ quá tốt, khoảnh khắc bóng tối kia phủ lên đã bị hắn bắt được trọn vẹn, cho nên Thanh Loan rên l6ên một tiếng, trên người không ngừng trào ra máu tươi.
Gương, đã sắp bị phá! Tô Lâm An vốn đang vội trốn xuống dưới bỗ5ng dừng lại luôn.
Trương Tễ Nguyệt không thể trốn đi đâu được, vận chuyển linh khí đến cực hạn, tung Quỷ Khấp Trảo chắn ở ngay phía trước.
Một tiếng ầm cực lớn vang lên! Cánh tay gã bị đụng đến phát đau, vảy giáp trên Quỷ Khấp Trảo đã bị nghiền nát một lượng lớn.
Không cần đợi Tô Lâm An ra lệnh, nó đã về tới, ngọn lửa nóng hầm hập bừng lên ngăn Tiên Sứ Lệnh lại được một chút!
Còn có thiên hỏa!
Sắc mặt Trương Tễ Nguyệt thoáng tốt lên.
Rõ ràng là Thanh Loan Vũ Kính đã bị hư hỏng, nếu mang được thiên hỏa về thì chắc chắn là có thể lấy công chuộc tội! Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Trương Tê Nguyệt cứng đờ, lộ vẻ kinh hãi.
Nếu như vì nguyên nhân này mà khiến cho tiên bảo bị tổn hại ở đây, vậy khi trở lại gã biết phải ăn nói thế nào? Nhưng nếu cất Thanh Loan đi, gã biết phải đối phó đôi cẩu nam nữ này ra sao đây? Trương Tễ Nguyệt lại lấy Tiên Sứ Lệnh ra lần nữa.
Gã vung lệnh bài, đè thẳng về phía Tô Lâm An.
Hắn không rút kiểm về.
Trong tay không kiểm, lại vẫn chém ra một đường kiếm khí, vào đúng trái tim của Trương Tê Nguyệt.
Chỉ nghe thấy Mục Cẩm Vân gằn từng chữ:
Phá nát kiểm của ta, giết người phụ nữ của ta?
Trong kẽ nứt vốn tối tăm mù mịt, mà quanh người hắn lại bị sát khí màu đen vờn quanh.
Dường như cả người hắn bị ẩn trong làn sương đen, không thấy rõ mặt mũi và thân hình, chỉ duy đôi mắt đang phát sáng trong bóng tối.
Một con mắt đỏ như máu, con mắt còn lại thì màu trắng bạc.
Hai con mắt nhìn chằm chằm vào Trương Tề Nguyệt, trong con ngươi tản ra ánh sáng lạnh lẽo khiếp người.
Một kiểm này, suýt chút nữa đã phá hỏng phép thần thông của gã.
Không đó không phải là một kiếm, mà là vô vàn kiểm! Nếu còn tiếp tục để hắn ra kiếm, Quỷ Khấp Trảo của gã thật sự sẽ bị phá bỏ.
Chẳng phải người giỏi né lắm sao, để ta xem ngươi nó thế nào! Tiên Sứ Lệnh bỗng lớn lên, che khuất cả một khoảng không, hệt như một ngọn núi lớn đè sập xuống.
Tô Lâm An thấy có tránh cũng chẳng được.
Nàng nhận ra Thanh Loan ở sau lưng đã có vấn đề, cũng nghe thấy Trương Tê Nguyệt tức giận chửi ẩm lên.
Tổ Lâm An tức thì nhận ra, chắc chắn là Mục Cẩm Vân bị Thanh Loan nuốt vào trong gương đã đả thương được nó.
Nàng quyết tâm liều mạng, không trốn nữa mà xoay người quay lại, cũng không có bất cứ động tác hoa mỹ nào, giơ nắm đấm nện thẳng ra! Nàng đã chạy lâu lắm rồi.
Vốn chỉ có thể chịu được một canh giờ, nhưng vì có ẩn Công Đức nên nàng đã có được thêm một lúc.
Tô Lâm An hoàn toàn không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, nàng đã cảm nhận được sinh mạng và sức mạnh trong cơ thể mình đang dần mất đi.
Cho nên, nàng không lãng phí thêm chút thời gian nào nữa, mỗi đấm đều bộc phát sức lực mạnh mẽ nhất trong mình.
Không, đó không phải là trái tim, mà là một viên ngọc đỏ.
Ngươi, ngươi...
Trương Tễ Nguyệt run bần bật, máu chảy đầy mũi và miệng,
Quả nhiên ngươi đã nuốt lấy tinh huyết của những phân thân khác!
Thấy ngọc đỏ đã sắp bị người cướp lấy, Trương Tễ Nguyệt gào lên thảm thiết.
Lớp ngoài của thanh kiếm đã bị tróc ra, để lộ đoạn kiểm gãy ẩn bên trong.
Cũng vào lúc này, gã lại điều khiển Tiên Sứ Lệnh lần nữa.
Đến ngay cả Mục Cẩm Vân cũng không dám nhìn thẳng, hơi nhắm mắt lại.
Cũng vào khoảnh khắc này, Trương Tề Nguyệt thi triển ra con rối thế thân rồi lặng lẽ chuồn mất.
Gã nghiến răng cố chịu, lấy mấy pháp bảo vốn là dùng để đối phó với thú Phệ Căn ra.
Huyễn Quang!
Thủ Phê Căn sống lâu trong bóng tối, rất sợ ánh sáng.
Thanh Loan Vũ Kính là tiên bảo, cực kỳ quý giá.
Giờ gã là phần thân, chỉ có thể phát huy chưa được một nửa phần sức mạnh của tiên bảo.
Mà Tiên Sứ Lệnh được gã phân tâm điều khiển đã xoáy về phía trước ngay tức khắc, mục tiêu chính là mặt của Tổ Lâm An.
Vào khoảnh khắc này, Khoa Đầu Hỏa không dám giữ gìn gì nữa.
Bởi vậy Trương Tễ Nguyệt quyết tâm liều mạng, giơ tay tóm lấy! Gã tóm lấy thanh kiếm kia, cho dù máu đã chảy đẩy tay cũng quyết không buông.
Ngươi, đã chọc giận ta rồi.
Trương Tễ Nguyệt nắm chặt kiếm, bỗng dùng sức thật mạnh.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nắm đấm của nàng giã lên vách đá bên kẽ nứt, đập ra một cái hốc sâu ở đó rồi cuộn người ngay vào trong, ẩn mình trong hốc.
Sau đó, một cơn đau rát ập đến trên lưng nàng, là bị đả thương bởi dự uy khi Tiên Sứ Lệnh đè xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.