• 2,159

Chương 342: Khế ước



Ôi chao, cây hoa tím kia cũng đẹp ghê.
Giọng nói lạnh lẽo của Tô Lâm An truyền tới, lúc này Lục Ý mới cả kinh đến mức cả ngư8ời run bần bật.

Ả rung tay, cuối cùng cũng mở đèn hoa sen ra, đuổi sạch toàn bộ những nguyên thần đang bị nhốt ở tron3g đó ra ngoài.

Vì bị mê hoặc tâm thần nên có rất nhiều nguyên thần dù có bị đuổi cũng không chịu đi. Thấy tỷ tỷ bị hà9nh hạ đau đớn hơn, mà ánh mắt của người phụ nữ kia lại quét qua quét lại trên người mình, Lục Ý nóng lòng như lửa đốt. Ả còn 6rung đèn hoa sen mấy lần, muốn dốc hết những người còn lại ra ngoài.
Lục Ý bị nàng nhìn chằm chằm thì run như cầy sấy, vội vàng giải thích:
Không phải ta không muốn thả họ ra, mà là họ đắm chìm vào tình cảnh do lĩnh vực hoa đăng tạo ra, nhất thời trầm mê, không muốn ra ngoài...

Hoa yêu này rất giỏi mê hoặc tâm thần. Ảo cảnh được tạo ra gì đó, cũng chẳng qua chỉ là cảnh tượng ả ta thân mật gần gũi với những người ở trong đó. Tô Lâm An thấy trong những tu sĩ còn chưa hồi thần, người có tu vi cao nhất lại là Trảm Nhất Đao. Đúng là không thể ngờ tới.
Giống như một cây vạn tuế già ngàn năm lại nở hoa. Trước kia gã chỉ biết cầm đao, giờ lại bị một đóa hoa làm mê mẩn.
Dùng nguyên thần làm vật dẫn, lập ra khế ước sinh tử. Một khi ký kết khế ước, tính mạng của hai đóa hoa yêu này sẽ nằm trong tay Tô Lâm An. Chỉ cần một suy nghĩ của nàng đã có thể quyết định được sự sống chết của hai tỷ muội này.
Loại khế ước thường dùng cho tử nô này đã được coi là sự trói buộc hà khắc nhất rồi.
Hồng Phù và Lục Ý nghe thấy lời này thì lòng như tro tàn, tuy nhiên, các ả đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Có điều đợi đến khi ký khế ước, Hồng Phù và Lục Ý bỗng nhận ra, hình như nguyên thần của nữ tu này không mạnh như trong tưởng tượng của các ả. Nhưng nhìn thấy nụ cười cổ quái bên miệng nàng, Hồng Phù vẫn nhịn lại lòng phản kháng. Ả ta cảm thấy, đại năng đang thăm dò bọn họ.
Cố tình giả bộ nguyên thần cực kỳ yếu, chỉ đợi bọn họ phản kháng là nghiền nát thẳng tay.
Một người có nguyên thần yếu ớt như vậy, sao có thể tung một đấm đánh xuyên qua nhục thân của ả được chứ?
Lúc này Hồng Phù mới để ý đến gương mặt của Tô Lâm An, sau đó ánh mắt ả ngơ ngẩn trong thoáng chốc. Đợi đến khi tỉnh hồn lại thì ả vừa kinh ngạc, vừa hơi mê say.
Người phụ nữ này tất nhiên là xinh đẹp vô song, khiến cho ả tự thẹn kém người. Tuy nhiên, Hồng Phù lại có cảm giác quen thuộc vô cớ, dường như ả đã từng nhìn thấy gương mặt tương tự như vậy ở đâu đó rồi.
Trong khi Hồng Phù và Lục Ý cùng quỳ dưới đất, chờ người xử trí, thì Tô Lâm An cũng đang suy nghĩ xem nên làm thế nào với đôi hoa yêu này.
Trong nhận thức hiện giờ của họ, Tô Lâm An chính là một nhân vật có tu vi Thiên Tiên tột đỉnh, thực lực tương đương với hai vị nghi chủ của lưỡng nghi. Tuy rằng không rõ tại sao thiên hạ này lại có thêm một vị đại năng như vậy, nhưng hai ả đều đã chẳng còn bao nhiêu ý muốn phản kháng, chỉ mong rằng nàng ta có thể mở một con đường, cho tỷ muội ả một cơ hội sống sót.
Tuy rằng, việc này quả thực là cực kỳ khó.
Nếu đối phương là đàn ông thì còn đỡ hơn chút, có lẽ còn có thể thuyết phục nàng ta nhận tỷ muội hai người làm tỳ nữ. Nhưng nàng ta lại là phụ nữ, hơn nữa, còn là một...
Tô Lâm An đang định lên tiếng thì đã thấy Hồng Phù thình lình túm lấy sợi chỉ đỏ đang treo rủ ngọn đèn hoa sen, ngón tay nhanh chóng gảy mấy cái lên đó như đang đánh đàn. Tiếp đó ả ta lạnh lùng nói:
Mục Cẩm Vân gọi các ngươi ra ăn cơm!

Không ngờ ả vừa nói câu này xong, những nguyên thần đang ngơ ngơ ngác ngác trong đèn hoa sen đều có phản ứng. Đợi đến khi Lục Ý đuổi họ ra ngoài lần nữa thì những nguyên thần này cũng không còn kháng cự như trước mà lần lượt bay ra khỏi đèn. Không bị đèn câu hồn trói buộc, tất nhiên những nguyên thần này đều quay về nhục thân của mình.
Đợi sau khi tất cả nguyên thần đều đã ra ngoài, Hồng Phù hành lễ với Tô Lâm An,
Người đã được thả hết.

Nói đến thì, nàng vẫn chưa bao giờ gặp được linh thực biến hình ở châu Vân Lai. Có lẽ gốc linh thực có cơ hội biến hình nhất chính là hoa Đan Chu đang ở trong trấn Thanh Thủy.
Không ngờ ở trong hư không vô tận này, nàng lại có thể gặp được hoa yêu, hơn nữa lại còn có tận hai kẻ.
Nếu nàng không tới kịp, những tu sĩ vừa may mắn trốn khỏi châu Vân Lai này sẽ bị hoa yêu giết chết. Hở ra là đã gặp phải sát nghiệt lớn đến vậy. Sau khi giết hai hoa yêu đó, chắc chắn trong ấn Công Đức sẽ được một khoản công đức cực lớn.
Nhưng đây là lần đầu nàng lên thượng giới, không hiểu biết gì về nơi ấy, cũng cần có người ở bên chỉ điểm.
Nếu chỉ dựa vào mình Khoa Đẩu Hỏa thì không thể làm nên trò trống gì.
Ký ức của nó rời lạc linh tinh, trước kia nó cũng không thích tiếp xúc với loài người, có rất nhiều chuyện về tu sĩ nhân loại mà nó hoàn toàn không biết. Bởi vậy, nếu nàng để lại hai đóa hoa yêu này bên cạnh thì vẫn có chút giá trị.
Tô Lâm An nhìn về phía nhà tổ, nguyên thần của p5hần lớn mọi người đều đã trở về đúng chỗ. Liễu Loạn Ngữ tỉnh lại đầu tiên. Đầu hắn bỗng đầm đìa mồ hôi. Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Nam Ly Nguyệt thì sắc mặt hắn mới giãn ra, bay thẳng về phía Nam Ly Nguyệt, nắm thật chặt lấy tay nàng.
Nguyên thần của mọi người quay lại càng lúc càng nhiều, nhưng cũng có vài người vẫn chưa tỉnh, xem ra là vẫn ở trong chiếc đèn hoa sen kia.
Tô Lâm An không hài lòng ra mặt, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo.
Thực lực kém, nàng dùng một đấm đã đánh chết được ngay.
Nhưng giỏi mê hoặc người, có lẽ cũng hiểu biết không ít, loại người này khá tiện bề điều khiển.
Nghĩ như vậy, Tô Lâm An đã tính toán xong. Nàng không cần hai đóa hoa này nhận chủ mà nói thẳng luôn:
Vậy ký khế ước sinh tử đi.

Ả ta im lặng một chút rồi mới nói tiếp:
Ta còn có một vài bảo vật dùng để tẩm bổ nguyên thần, có thể giúp họ khôi phục.


Thời gian họ ở trong đèn hoa sen rất ngắn, chưa phải chịu tổn thương gì đáng ngại. Mong rằng tiền bối, tha cho tỷ muội chúng ta một con đường sống.

Tu sĩ của châu Vân Lai đã được thả sạch, Tô Lâm An cũng thở phào nhẹ nhõm. Tay nàng vẫn vuốt ve cành của cây hoa đỏ khi có khi không, dằn vặt nguyên thần Hồng Phù ảm đạm đi rất nhiều. Còn Lục Ý ở bên cạnh thì nơm nớp lo sợ. Hai tỷ muội cứ thế nhìn nàng với vẻ mặt căng thẳng.
Tuy rằng nhục thân của ả khá yếu, nhưng không phải ai cũng làm bị thương được. Bọn họ cũng chỉ cần đề phòng cường giả Địa Tiên tột đỉnh trở lên, nếu là Nhân Tiên thì căn bản không thể phá nổi lớp phòng ngự của nhục thân.

Không ngờ, vị đại năng này còn biết diễn kịch.

Giả bộ thần thức gần như không thể áp chế các ả. Hồng Phù và Lục Ý liếc mắt nhìn nhau rồi đều im lặng cúi đầu xuống, ngoan ngoãn nghe lệnh.

Tô Lâm An:
...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.