• 2,167

Chương 351: Đầu người



Chuyện gì thế này!
Nàng hơi căng thẳng, lập tức quét thần thức qua biển ý thức, kết quả phát hiện không nhìn thấy chiếc váy đỏ kia đâu.8

Nàng phải nhìn kỹ mới thấy nó đang bị Sơn Hà Long Linh đè lên.
Nếu như thả cái đầu bị phong ấn vô số lớp, rõ ràng là còn quan trọng hơn này ra...
Tô Lâm An không dám nghĩ tiếp nữa.
Tốc độ của nàng cực kỳ nhanh, người trong nhà tổ căn bản không hề biết rằng nàng đã rời khỏi đó.
Mà Tô Lâm An muốn lên tiếng cảnh báo cũng không được.
Tuy nói nó là một thanh đao, nhưng nó thậm chí còn có thể cám dỗ cả đại năng thượng giới.
Bởi vậy thanh đao ma ấy vẫn chưa hề bị hủy diệt, nó chỉ bị phong ấn trấn áp lại mà thôi.
Có điều tuy là bị rơi xuống hồ, nhưng Tô Lâm An nhận ra sức mạnh áp chế trên người mình đã biến mất.
Nàng thử động đậy chân tay, sau đó bay ra khỏi hố.
Nàng lẩm bẩm:
Chẳng lẽ người nằm dưới mộ chính là chủ nhân trước kia của ngươi?

Váy đỏ có linh, cố ý tới đây để tìm chủ? Tô Lâm An bĩu môi,
Ta cũng đâu có chủ động ký khế ước với người, là người tự nương nhờ ta đấy chứ.
Nhưng dù nó có mạnh đến cỡ nào, giờ nàng cũng không thể cứ thể chạy đi.
Nàng có trốn cũng chẳng thoát được, dù sao thì nơi đây còn có kết giới, hơn nữa ngoài nàng và tu sĩ châu Vân Lai ra thì căn bản không còn vật sống khác.
Dường như bia Trấn Hồn kia không thể chịu được áp lực khổng lồ của hung vật phía dưới thêm chút nào nữa, nổ dành một tiếng tan thành khói bụi, còn biến thành vô vàn đốm sáng vàng kim giữa không trung, không để lại chút vụn đá nào.
Cũng vào lúc đó, ở phía xa có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Giờ bàn tay còn có thể cử động, Tô Lâm An vội lấy Tiên Sứ Lệnh ra, bôi máu trên trán vào Tiên Sứ Lệnh.
Chắc chắn là máu của nàng còn tốt hơn cả nước bọt, không thể phí phạm như vậy được.
Nàng thầm chửi mẹ nó, sau đó nói:
Muốn ta làm gì, ngươi nói đi!
Nó lôi nàng ra đây thì nhất định là có chuyện muốn nàng làm.
Nếu thật sự muốn giết nàng, chiếc váy này sẽ không giày vò nàng vô nghĩa như vậy.
Vừa nghĩ như vậy, Tổ Lâm An cố gắng tiết ra một chút linh dịch, biến nó thành mũi tên nước rồi bắn lên mặt bia.
Nàng vốn tưởng rằng có thể giúp nó một chút, lại chẳng ngờ, khi mũi tên nước kia vừa bắn xuống thì chấn động dưới đất lại càng mạnh hơn.
Điều này chứng tỏ, cái tên sở hữu lĩnh vực kia, đã chết rồi? Bị hung vật ở dưới ngôi mộ này giết chết sao? Rốt cuộc thứ ở dưới này hung ác đến nhường nào đây.
Tô Lâm An sởn da gà, lòng chợt căng thẳng.
Chỉ có hoàng tộc Thiên Ma mới không thể bị giết chết, chỉ có thể phanh thây phong ấn.
Số lượng hoàng tộc Thiên Ma cực ít.
Tại sao lần này nàng không cảm nhận nổi chút khí huyết sát nào nhỉ? Lẽ nào là bởi phong ấn mạnh hơn? Lần trước nàng thả Thiên Ma đi là do bất đắc dĩ, cũng là để tự cứu lấy mình.
Còn lần này, nàng thật sự muốn nghĩ cách thả nó đi ư? Dù sao thì, không phải cùng tộc, chắc chắn lòng dạ sẽ khác.
Mà ở phía trên cái đầu này còn có mấy tầng phong ấn, giống như là từng cây châm cố định nàng ta ở trong lòng đất.
Tô Lâm An cho rằng thứ ở dưới lòng đất này là một binh khí đại hung, lại chẳng thể ngờ, dưới này lại là một phần thân thể tàn khuyết của Thiên Ma.
Ngay lúc này, mặt đất bỗng rung lên, nơi nàng quỳ chợt có một chỗ lõm xuống.
Tô Lâm An không chút đề phòng đã bị rơi vào trong hổ, như củ cải bị cắm xuống đất, chỉ để lộ nửa người trên ở bên ngoài.
Mà vào lúc này, cơ thể của nàng lại không nghe lời nữa.
Sau khi bị chiếc váy điều khiển rời khỏi lá Ngưng Băng, nàng nhún người nhảy vọt một cái, bay ra khỏi nhà tô.
Chiếc váy đỏ trên người cũng mất đi ánh đỏ kỳ dị ấy, rời khỏi người nàng, rơi xuống bên chân.
Mặt đất vẫn đang rung chuyển, ngôi mộ trước mặt Tô Lâm An cũng bắt đầu nghiêng ngả, bia mộ cũng phát ra tiếng răng rắc.
Thứ trấn áp thanh đao ma kia, được gọi là bia Trần Hồn! Lúc này tấm bia bị vỡ vụn, điều này chứng tỏ hung vật ở dưới đã sắp phá đất xông ra.
Nếu như nó thật sự là hung vật như thanh đao ma kia, thì hậu quả khó lường.
Kết quả là giờ ngươi còn cưỡng chế điều khiển cơ thể của ta.
Cái váy như ngươi, ta không hưởng thụ nổi.
Vừa nói xong, hai chân Tô Lâm An đã mềm nhũn, quỳ sụp xuống trước ngôi mộ.
Nó giết người uống máu nhiều không kể xiết.
Mỗi người giữ thanh đạo này cuối cùng đều bị nó cắn trả, trở thành con rối của đạo ma.
Nàng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì từ cổ họng, dường như ngay cả nguyên thần cũng đã bị áp chế.
Nó chọn đúng lúc nàng đang luyện quyền đến mức tinh thần mệt lả để tấn công, khiến cho nàng không kịp phản ứng.
Cái đầu này, và cả cái chân tàn mà nàng đã thả đi trước đây, rất có khả năng là của cùng một người.
Tô Lâm An nhìn chiếc váy đã bị nàng giẫm mấy nhát ở dưới chân, hỏi:
Muốn ta cứu nàng giúp ngươi?

Chẳng lẽ trước kia chiếc váy này là thần khí! Ít nhất thì cũng phải là bán thần khí...
Có lẽ chính vì như vậy, ẩn Công Đức mới không chống lại nó, dù sao thì cấp bậc cũng ngang nhau? Chiếc váy không truyền đạt suy nghĩ của nó, Tô Lâm An chỉ đành tự đoán mò.
Nàng cảm thấy tất cả những chuyện này đều có liên quan tới ngôi mộ trước mặt.
Bởi vậy, Tô Lâm An ngẩng đầu, quan sát bia mộ một cách tỉ mỉ.
Rất có khả năng chiếc váy này là của hoàng tộc Thiên Ma.
Giờ, Tô Lâm An đã tin rồi.
Dường như bia mộ cũng không phải thứ dễ chọc, trên mặt bia lập tức có một luồng sáng vàng kim chói mắt bắn ra, đâm tới hệt như kim châm.
Tô Lâm An chỉ thấy trán đau nhói, giơ tay ra sờ thì chẳng ngờ lại bị chảy chút máu! Trận pháp trên bia mộ này, cũng có thể khiến nàng bị thương.
Bia Trấn Hồn dùng để trấn áp hung vật.
Năm xưa nàng đã từng nghe nói qua về một thanh đao ma trong thẻ ngọc của Vạn Tượng Tông.
Nhưng nàng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy bất cứ động tĩnh nào từ ngôi mộ kia.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tổ Lâm An chia ra một chút niệm lực, đưa vào lòng đất từng chút một.
Nàng chỉ nhìn một lúc đã thấy hoa mắt chóng mặt.
Tô Lâm An vừa choáng váng như vậy thì đầu đập lên bia đá, kêu ầm
một tiếng.
Áp lực đó vẫn tồn tại khiến nàng uất ức vô cùng.
Nàng khá tự tin về cơ thể củ cải của mình, lại chẳng thể ngờ sẽ bị một chiếc váy ám toán.
Nhưng dù nàng có nói gì đi chăng nữa, chiếc váy đỏ vẫn không có động tĩnh gì.
Nói không có động tĩnh gì thì cũng chẳng đúng, dù sao nó đã bắt nàng quỳ ở đây không đứng dậy nổi.
Vào cái dập đầu thứ ba, Tô Lâm An cứng đầu giữ thẳng sống lưng chống lại sức mạnh đó.
Nàng nghiên chặt răng cố chịu, thậm chí còn nghe thấy được tiếng cột sống của mình vang lên răng rắc.
Việc phá mở phong ấn để thả Thiên Ma ra ngoài thật sự không hề đơn giản.
Hơn nữa điều kỳ lạ nhất là, khí huyết sát trên cái chân tàn của Thiên Ma lần trước nồng đến vậy, tạo nên ảnh hưởng cực kỳ rõ ràng với xung quanh, ngay cả Mục Cẩm Vân còn suýt bị mắc lừa.
Tô Lâm An cực kỳ khó chịu.
Nàng không lạy trời, không lạy đất, thậm chí nàng còn chưa nghiêm túc dập đầu trước ông nội lần nào, giờ lại bị ép phải dập đầu trước một nấm mồ xa lạ.
Lúc này, Tô Lâm An đã nhìn thấy con sông lớn vốn có trên đồng bằng Cổ Tỉnh, cũng nhìn thấy chiếc cầu đá âm u lạnh lẽo trên mặt sông.
Mọi thuật che mắt đã tan biển sạch.
Nàng vốn rất sợ hung vật, giờ thấy cái đầu này thì cũng chẳng còn sợ như vậy nữa.
Có lẽ là do trước kia cái chân tàn của Thiên Ma được thả ra không làm nàng bị thương, còn cho nàng một khoản công đức lớn nữa.
Nó phát ra từ hung vật ở trên cây cầu kia! Ngay sau đó, mây đen xám xịt trên đầu tan biến, sao trời lại xuất hiện.
Thần thức của nàng vốn đã tỏa rộng ra, một mực chú ý xung quanh.
Tô Lâm An hoàn toàn không biết phải làm sao mới sửa lại được bia Trấn Hồn!
Nàng chỉ có thể cầu nguyện tấm bia này có thể gắng chống đỡ, đừng cho hung vật phía dưới có cơ hội trốn thoát! À đúng rồi, linh dịch của nàng có tác dụng tu sửa phục hồi, không biết nó có tác dụng gì với bia Trấn Hồn này hay không.
Nhưng không bao lâu sau, nàng đã nhìn thấy một cảnh mà cả đời này nàng khó mà quên được.
Ở dưới ngôi mộ kia, có một cái đầu người khổng lồ! Đầu người nằm nghiêng, sống mũi cao thẳng, lông mi hệt như chiếc quạt lông, mái tóc dài rối tung như một con trường long màu mực.
Chữ trên bia mộ đã bị mờ đi, nhưng nhàng nhận ra khi dùng niệm lực để nhìn, trên bia mộ này lại có cực kỳ nhiều phù văn trận pháp.
Chúng dày đặc đan xen lẫn vào nhau tạo thành một mớ rối loạn, căn bản không thể đếm nổi xem ở trong đó có chứa bao nhiêu trận pháp.
Tô Lâm An hoàn toàn bị động.
Nàng bị chiếc váy dắt về phía trước, khó khăn dừng lại ở một nghĩa địa.
Sao chiếc váy đỏ lại tự cử động? Nàng thử nói chuyện với3 khí linh của chiếc váy, nhưng đối phương không có bất cứ phản ứng gì.
Cũng vào lúc đó, cơ thể nàng đau nhói như bị kim đâm.
Những chỗ bị chiếc váy kia phủ lên đều có cảm giác đau nhói ấy.
Ai mà ngờ được, pháp bảo mình thu nạp vào trong biển ý thức lại bỗng cắn chủ chứ! Những chiếc váy đỏ này đã nhận chủ, vẫn luôn ở trong biển ý thức của nàng, bởi vậy ẩn Công Đức cũng không phản ứng gì trước sự trấn áp của nó.
Tóm lại không hiểu vì sao, ấn Công Đức cũng chẳng hề động đậy.
Nếu nó đuối tới thì dễ như trở bàn tay.
Không được trốn, chỉ có thể chiến! Tô Lâm An nín thở tập trung tinh thần, ngưng tụ tất cả sức mạnh vào nắm đấm, chuẩn bị đợi khi hung vật kia ra ngoài sẽ giáng cho nó một cú mạnh nhất.
Tô Lâm An nhớ đến lời của thủ Phê Căn lúc đưa nàng chiếc váy đỏ kia.
Nó nói, khi nó nhặt được chiếc váy này, khí huyết sát ở trên đó cực kỳ nồng.
Hơn nữa lần này, là một cái đầu.
Là đầu của một nữ Thiên Ma.
Vô số vết nứt nhỏ bỗng xuất hiện trên bề mặt bia, chia năm xẻ bảy những phù văn trận pháp vốn có ở trên đó.
Khi bia mộ đã sắp tàn thành bụi phấn, Tô Lâm An nhìn thấy trên bia mộ có một chữ
Trấn
màu vàng kim.
Nàng giơ tay lên, dùng Thanh Phong Quyết để dọn sạch sẽ lớp bụi bẩn phủ dày trên bia mộ.
Ngôi mộ này được xây dựng cực kỳ khí phái, nhưng những chữ trên mộ đã bị mờ, không nhìn rõ được xem rốt cuộc là mộ của ai.
Hay là quan sát thêm đã? Giờ Khoa Đầu Hỏa cũng chưa tỉnh, về bàn bạc với nó một hồi rồi tính sau.
Nghĩ như vậy, Tô Lâm An lui lại một bước.
Dưới sự ảnh hưởng của chiếc váy, Tô Lâm An nhảy lên mấy cái, rồi nhẹ nhàng đáp xuống một ngôi mộ lớn ở sâu bên trong, sau đó đứng yên không động đậy.
Chiếc váy này đưa nàng tới đây làm gì? Lẽ nào muốn nàng đào mộ? Tô Lâm An cảm thấy sự trói buộc trên người đã giảm bớt.
Cho dù trước kia nàng ta vẫn chưa làm chuyện gì ác, thì sau khi bị đối xử tàn nhẫn như vậy rồi sống lại, nghĩ thôi cũng biết nàng ta sẽ làm ra những chuyện gì.
Thả một cái chân có lẽ không phải chuyện gì lớn.
Tim nàng đập hẫng một nhịp.
Lẽ nào, đây là bia Trấn Hồn!
Nàng có thể cảm nhận được, cơ thể của mình đã bị đâm thủng,6 còn đổ máu! Sau khi chiếc váy đỏ hút máu tươi của nàng, màu váy lại càng tươi đẹp hơn.
Nàng liều mạng giãy ra nhưng lại không t5hể thoát khỏi nó.
Những phong ấn trên cái đầu này rõ ràng là mạnh hơn phong ấn trên cái chân kia rất nhiều.
Ở ngoài là bia Trần Hồn, ở trong vẫn còn nhiều phù văn trận pháp đến vậy.
Chắc hẳn nghĩa địa này vốn là nơi mai táng của người phàm ở đây, cả bãi có không ít phần mộ nằm dày đặc.
Có điều hiện giờ khắp nơi đâu đâu cũng có hài cốt, thành ra nơi vốn là nghĩa địa này lại không u ám như những nơi khác.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Đây là mộ của ai? Chỉ là một cái bia mộ mà đã có uy lực lớn đến vậy! Cũng vào lúc này, cơ thể Tô Lâm An lại bắt đầu mất khống chế lần nữa.
Nàng vốn đang quỳ, lúc này lại bị ép phải cúi đầu xuống, đập rầm một tiếng lên bia mộ, giống như bị người ta cưỡng ép ấn xuống bắt dập đầu với chủ nhân ngôi mộ.
Nhưng chỉ một cái lui người như vậy, ở dưới bỗng có biến cố nảy sinh.

Thiên Ma kia bỗng mở mắt, làm nàng sợ đến mức tim nhảy vọt lên tận cuống họng, cả người mềm oặt ngã ngồi xuống đất.

Nhưng ngay sau đó, điều khiển Tô Lâm An kinh ngạc không thôi chính là Thiên Ma kia lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.