• 2,167

Chương 364: Về nhà


Khi ấy hình như nàng từng hỏi hắn, nếu như ta thật sự phế bỏ tu vi tu lại chính đạo, thì ngươi có bảo vệ ta không? Nếu hắn không bảo vệ, 8một yêu nữ Ma Giáo như nàng há chẳng phải sẽ bị gặm sạch đến xương cốt cũng chẳng còn hay sao.

Có lẽ nàng đã từng có chút trông 3mong, nhưng lại chưa hề đợi được đáp án.

Còn sau này, nàng một mình quay lại bí cảnh rồi để lại vài lời ở trong đó, mong rằng có9 một ngày hắn sẽ trở về xem, kết quả cũng chỉ là mình nàng đơn phương mà thôi.
Từng làn gió lạnh thổi từ bốn phương tám hướng tới, cuốn lên vô vàn đất vụn sỏi đá.
Trâm ngọc búi tóc của nàng gãy
rắc
một tiếng, mái tóc đen không còn gì buộc lại, xõa tung ra, bay múa giữa không trung.
Nàng bị tóc mình che mặt, đã sắp không nhìn rõ được xung quanh.
Cơn gió lúc này căn bản thể đánh đồng với nó.
Nàng quay đầu hỏi Khương Chỉ Khanh:
Nó có gì giống gió bão kẽ nứt chứ?
Nhưng vào khoảnh khắc quay đầu lại, Tô Lâm An nhận ra điều bất thường ngay.
Khương Chỉ Khanh cách nàng rất xa, trên gương mặt nghiêm túc đã có đôi nét hoảng sợ.
Nàng lười giải thích.
Sự việc cấp bách, nên tới chỗ phần mộ ấy để tìm rõ ngọn nguồn thì hơn.
Khi lại gần phần mộ Thiên Ma, quả nhiên Tổ Lâm An đã cảm nhận được cơn gió bất thường.
Khoảng cách thực lực quá xa, hiện giờ thần thức và niệm lực của nàng không thể sử dụng được, chỉ có đôi mắt còn nhìn thấy.
Mà điều kỳ lạ chính là, cả người nàng mềm nhũn không còn chút sức lực gì.
Nàng muốn thi triển Kim Cang Quyến nhưng đến ngay cả nắm đấm của mình cũng không nhấc lên nổi.
Xung quanh trời yên gió lặng, còn hơi nóng bức, thế nhưng khi bước thêm một bước nhỏ thì đã có làn gió hiu hiu thổi tới, giống như lông vũ êm nhẹ vuốt ve gương mặt nàng, nghịch ngợm trêu đùa lọn tóc của nàng.
Trong gió có tiếng lá xào xạc, khiến lòng người cũng yên ả hơn mấy phần.

Đây chắc không phải gió mạnh nhỉ?
Tổ Lâm An nói thẩm trong lòng.
Về nhà!
Về nhà!
Dường như có ngàn vạn người đang cùng hộ hào.
Hắn đang làm gì? Hắn đang mở miệng nói rất nhanh, nhưng Tô Lâm An chỉ có thể nhìn thấy hắn mấp máy môi, lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào! Nàng đã tới phần mộ này rất nhiều lần, chưa bao giờ có gì bất trắc xảy ra.
Nhưng cho dù nàng bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác thì cũng không đến nỗi chẳng để phòng gì để mình gặp chuyện! Thần thức của nàng vẫn bao phủ lấy khắp nơi, vừa rồi chắc chắn là không cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường.
Cho dù là hiện giờ, nàng cũng không cảm nhận được bất cứ uy hiếp gì.
Gương mặt quyến rũ này của nàng đã làm khuynh đảo6 vô số đàn ông, đến ngay cả Mục Cẩm Vân cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của nàng.
Nhưng còn Khương Chỉ Khanh, từ trước đến n5ay vẫn không hề biết tán thưởng.
Trong mắt hắn, có lẽ nàng cũng chỉ không xấu mà thôi.
Tiếng gió rít vù vù hệt như người khổng lồ đang gào rống.
Thứ âm thanh đó làm nàng hoa mắt chóng mặt, cảnh tượng trước mắt đều mờ ảo, đến ngay cả thần thức và niệm lực cũng không phát huy được tác dụng.
Một lúc sau, bên tai nàng có âm thanh kỳ lạ vang lên, cứ thầm thì mãi không ngừng nghỉ.
Tô Lâm An cảm thấy tại mình sắp bị chấn động đến điếc luôn, chỉ nghe thấy tiếng vang ong ong chứ không thể phân ra được rốt cuộc đó là âm thanh gì.
Cũng vào chính lúc này, cái chân Thiên Ma đang nằm ở đó bỗng đứng thẳng dậy, phát ra tiếng ầm vang cực lớn.
Theo đó, gió xung quanh yếu đi đôi phần, mắt nàng cũng có thể nhìn thấy được mọi thứ.
Đó là giọng nói mà nàng chưa từng nghe thấy.
Nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy hẳn là mình hiểu được nó.
Từ trong những âm thanh đứt quãng đó, Tô Lâm An nghe ra được ý nghĩa của vài chữ, hình như đang nói:
Về nhà?
Âm thanh cổ quái đó càng lúc càng lớn, cuối cùng cái giọng lải nhải đó chỉ biến thành hai chữ.
Ống trúc mà hắn vốn cầm trong tay đã rơi xuống đất.
Trường kiểm trong tay hắn rời khỏi vỏ, ánh kiểm trắng như tuyết chém ra từ trong tay hắn như che phủ trời đất, dường như đang gắng gượng bổ ra một con đường.
Nhưng Tô Lâm An không thấy phía sau mình có gì không ổn.
Nếu đã biết vậy thì cần gì phải tức chứ.
Dù sao thì hiện giờ, nàng sẽ không quyến rũ hắn nữa, căn bản là nàng không cần nữa.
Nàng không còn là nữ ma đầu không có bất cứ người thân bạn bè nào, bị người ta đuổi giết mọi lúc mọi nơi nữa.
Tuy rằng cơn gió này xuất hiện khá lạ thường, nhưng lại dịu dàng khó tưởng.
Giống như có người đang thi triển Thanh Phong Quyết trên mặt nàng vậy, hoàn toàn không hề giống với gió mạnh của hồ Giới.
Gió mạnh đó uy mãnh hung tàn, có sức mạnh xé tan nghiền nát mọi thứ.
Hơn nữa trong máu thịt trên đó còn có đám dòi bọ đang chui ra chui vào, khiến cho nàng không dám nhìn thẳng.
Nhưng chiếc chân đầy vết thương máu đổ đầm đìa ấy cứ vậy đi từng bước về phía nàng.
Mỗi bước đi của nó lại khiến mặt đất rung chuyển, giống như đang giẫm lên trái tim nàng.
Nàng không còn lưu luyến chút bình yên ngắn ngủi trong bí cảnh kia, không còn hy vọng được Kiếm Tiên kia tán thưởng đối câu.
Bởi, nàng đã gặp được người đàn ông tốt hơn rồi.

Ngươi không xấu thật mà, ta thề với trời!
Khoa Đầu Hỏa vẫn cứ nhắc mãi.
Lại thêm chuyện huyết khí bao phủ nên nàng không thể nhìn ra được dáng vẻ ban đầu của nó.
Hiện giờ chiếc chân đầy máu cỡ lớn kia hiện ra ngay trước mặt, da đầu Tô Lâm An tê rần, chợt thấy lòng run sợ.
Trên chiếc chân đó chồng chất vết thương, da thịt bị lật ra, huyết khí dày đặc, còn có thể thấy đoạn xương bị gãy ở trong vết thương sâu nhất.
Nàng chỉ thấy cái chân Thiên Ma đang đứng sừng sững kia bỗng chậm rãi nhảy về phía trước vài bước.
Theo động tác của nó, những nham thạch, rêu xanh, cỏ dại trên bề mặt của nó rơi ào ào xuống, để lộ ra diện mạo thật sự của chân Thiên Ma.
Trước kia nó có hình dáng một cái chân, nhưng bởi vẫn luôn bị phong ấn nên trên bề mặt của nó mọc đầy rêu xanh cỏ dại, trông giống như một ngọn núi lớn có hình thù khá đặc biệt.
Tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng Tô Lâm An lập tức lùi lại.

Ẩm
một tiếng, thân thể nàng va phải một kết giới vô hình, căn bản là không còn đường lui.
Ngay sau đó, mặt đất dưới chân nàng xuất hiện vết nứt.
Giọng nói có sức xuyên thấu mạnh mẽ đó truyền tới từ trong kẽ nứt không gian ở xung quanh, xuyên qua hư không vô tận, chui vào đầu nàng, đến ngay cả cơ thể củ cải này cũng không thể cản lại được.
Trong biển ý thức cuộn trào sóng lớn, ấn Cổng Đức cũng bị rung lắc khe khẽ nhưng nó không có bất cứ phản ứng gì.
Lẽ nào, giọng nói ấy không muốn làm hại nàng sao? Tiếng reo hò, tiếng gầm vang, vô vàn âm thanh đan xen lại với nhau.
Cuối cùng, suýt chút nữa nó đã bị Tô Lâm An dùng một chưởng dập tắt.

Hắn nói ngươi mà, người phải đánh hắn chứ.
Nó còn tủi thân.
Tô Lâm An:
Câm miệng!
Ngoan ngoãn làm ngọn lửa thì không thích, mẹ nó ồn ào quá.
Đứng trước cái chân tàn khổng lồ của Thiên Ma, Tô Lâm An cảm thấy mình như một con gà nhãi nhép, thua ngay từ khí thế.

Cơ thể củ cải trước giờ đánh đâu thắng đó của nàng cũng bị trấn áp về mọi mặt! Dường như đó là uy áp tới từ huyết thống sâu thăm, khiến cho nàng không thể phản kháng.

Chuyện này là sao chứ.


Về nhà, về nhà..
Những giọng nói kia lại vang lên càng lúc càng rõ trong đầu nàng, khiến cho tâm thần của nàng hỗn loạn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.