• 2,159

Chương 387: Trang điểm


Hai là, chiếc vòng có thể chứa đựng và hấp thụ sức mạnh khí huyết.

Khi khí huyết của chủ nhân đã bị tiêu hao hết, chiếc vòng s8ẽ cung cấp ngay cho chủ nhân, nhanh chóng và tiện lợi hơn hấp thụ đá khí huyết hay ăn thịt rất nhiều.

Khi gặp đối thủ có thực3 lực thấp hơn, còn có thể hấp thu được sức mạnh khí huyết của đối phương.
Vừa vào cửa nàng đã ngửi thấy mùi mồ hôi, vén rèm lên nhìn vào thì thấy Hạng thị vẫn nằm trên giường như trước.
Căn phòng mà nàng vốn đã quét dọn gọn gàng lại trở nên bừa bộn
bẩn thỉu.
Hoa trên bàn thì vẫn còn đó, tiếc rằng đã héo khô, còn có vài cánh hoa rụng trên bàn, không ai dọn dẹp.
Cha cậu đã gần như khỏi hẳn, lúc này cũng đang ngồi trên ghế đá, đốc thúc Bàng Binh luyện quyền.
Đứa bé mới sinh kia cũng đang phơi nắng ở trong sân.
Cậu nhóc ngậm một khúc xương nho nhỏ trong miệng, gặm hăng say đến mức nước bọt dính đầy mặt.
Vừa khéo khi đi qua nhà Kiêm Gia kia, ta lại nhìn thấy nhà nàng ta có không ít.
Bà nói xem, thịt đi đâu cả rồi?
Vẻ mặt Hạng thị vốn đang vô cùng tiều tụy, giờ đôi mắt đang nhắm bỗng choàng mở,
Tiểu Đình lại đi tìm Kiếm Gia sao? Thằng nhóc hư đốn này còn đưa thịt tim cho con bé đó?

Không được!
Hạng thị đứng dậy, lảo đảo xông ra ngoài:
Ta phải đi đòi lại!
Đợi sau khi bà đi hẳn, Tô Lâm An mới rời khỏi phòng rồi đi thẳng đến nhà Bàng Binh.
Bàng Binh đang luyện quyền ở nhà.
Khuyên tai tất nhiên là phải đeo lên rồi.
Nàng còn muốn điểm thêm một đóa hoa ở giữa chân mày, tiếc rằng không có nguyên liệu phù hợp nên chỉ đành tạm thời bỏ qua.
Trái lại nàng đã tìm được loài hoa rất hợp để nhuộm màu móng tay.
Nàng thử rất nhiều kiểu búi tóc trước gương, cuối cùng vẫn chọn kiểu búi Lăng Hư().
Có điểu tóc nàng quá nhiều nên không thể búi hết cả lên được, vẫn còn một phần để thả tự nhiên ở sau lưng, dùng một chuỗi hoa nhỏ buộc lại nhẹ nhàng.
() Búi tóc Lăng Hư: tóc được vặn xoắn, búi cao trên đỉnh đầu.
Tô Lâm An chỉ luyện chế trận pháp không gian trong đó, biến những món đồ này thành pháp bảo trữ vật.
Nguyên liệu còn lại, nàng luyện chế thành một đôi găng tay.
Nàng thường dùng quyền đấm người, luyện một đôi găng tay là ổn nhất.
Xét theo thực lực của Hạng Dục Đình, muốn hấp thụ xong chắc chắn phải cần một khoảng thời gian.
Nàng hơi híp mắt lại.
Nếu như chỗ Hạng Dục Đình đã hết thịt tim, vậy thì chứng tỏ hắn đã đưa thịt cho Kiêm Gia? Nghĩ như vậy, Tổ Lâm An quay lại Hạng gia.
Nàng định dùng đối vòng tay này cải tạo thành một bộ nữ trang để võ trang đầy đủ.
Trâm tóc, khuyên tai, vòng tay, dây chuyền...
Đồ trang sức chỉ là để cho đẹp.
Nàng thiết kế hai kiểu dáng cho găng tay.
Lúc bình thường nó là mấy chiếc nhẫn xinh xắn tinh xảo, còn có sợi xích mảnh nổi chúng lại với nhau, trên sợi xích đó điểm xuyết thêm mấy đóa hoa nhỏ.
Để lấy lòng đại lão, nàng còn luyện chế ra hoa tường vi và lá xanh nhỏ.
Thuốc nàng luyện chế lần trước đã phát huy tác dụng, nàng lục tục thu được một chút công đức.
Hiện giờ trạng thái cơ thể và tinh thần nàng đều cực kỳ tốt, xem ra sau vài ngày nữa là linh dịch trong người nàng sẽ khôi phục lại.
Tới lúc đó nàng lại tẩm bổ cho Tiên Sứ Lệnh một chút, mong rằng có thể giúp đỡ được chút gì đó cho đối phương.
Nàng suy nghĩ cả một ngày mới tô màu đỏ tươi.
Đợi sau khi chỉnh sửa xong xuôi, nàng ôm má, hài lòng xoay một vòng trước gương rồi hỏi:
Có đẹp không?
Khoa Đầu Hỏa khó khăn lắm mới dỗ cho chim nhỏ đi ngủ, uể oải đáp một tiếng:
Đẹp
Tất nhiên Tiểu Lục cũng khen đẹp, dù trong mắt hắn thì bộ dáng của nhân tu chẳng khác nhau là mấy.
Hắn thích Tô Tô, đơn thuần là bởi hơi thở trên người nàng cực kỳ thơm.
Trên bộ giáp da vốn có màu nâu đỏ giờ đã có thêm một con hồ ly nhỏ cực kỳ sống động.
Nàng còn dùng dây leo tết lại thành một chiếc đai lưng, cuốn chặt vào vòng eo thon của nàng, khiến cho phần eo trông lại càng nhỏ hơn.
Tóc nàng vốn tết hai bím, giờ đã có trâm cài.
Bọn họ còn cho rằng, hai ngày nay Tô Tô vẫn luôn ở trong núi hái thuốc.
Vốn có mấy người muốn lên núi giúp đỡ, nhưng khi biết được linh mộc bảo vệ cực kỳ quan tâm đến Tổ Tô thì họ mới gạt bỏ ý nghĩ vào núi.
Nếu như nàng đã nhận được sự quan tâm của linh mộc bảo vệ, chắc chắn là vô hại với thôn này, mọi người cũng vui vẻ sống chung với nàng.
Điều thứ ba, hoa văn trên chiếc vòng cũng là trận p9háp, khi ném ra có thể dùng như pháp khí.
Sau khi chiếc vòng biến lớn thì uy lực không hề nhỏ, có thể dùng để trói đối thủ. <6br>
Vòng tay Linh Huyết này, người khác thấy quý báu nhưng lại chưa lọt được vào mắt Tổ Lâm An.
Nàng nghiền ngẫm kỹ càng m5ột chút về chất liệu của nó, sau khi xác định được chất liệu luyện chế ra chiếc vòng quả đúng là bất phàm thì bèn bắt đầu cải tạo.
Lần này tỷ lệ nàng ta thức
tỉnh huyết mạch thành công là cực lớn, họ không đắc tội nối.
Hơn nữa tuy rằng ngày thường nàng ta có hơi xấc láo, nhưng cũng là niềm kiêu ngạo của thôn nên mọi người đều nâng niu nàng ta.
Lúc này cho dù mọi người cảm thấy Kiêm Gia không đúng nhưng cũng chẳng dám nói lời quá nặng, chỉ chen vào nói:
Tô Tô vừa xuống núi chắc mệt rồi nhỉ, giờ người quay về Hạng gia hay đi đâu?

Ngươi muốn nghỉ ngơi trước hay không, chúng ta mang chút nước qua cho ngươi nhé.

Người đó vừa dứt lời, có một giọng nữ chợt vang lên:
Mở một lượt kiểm tra huyết mạch phải tiêu tốn sức mạnh của tượng thần, sao có thể vô duyên vô cớ thêm vào một suất chứ!
Cô gái lên tiếng là Kiếm Gia, chính là người lần trước không cho Tô Lâm An đến nhà nàng ta lấy nước.
Tô Lâm An chú ý thấy ở giữa ấn đường của nàng ta đã có sáu đốm đỏ, mấy ngày gần đây sức mạnh khí huyết đã tăng lên không ít, có lẽ là ăn khá nhiều thịt linh thú.
Con người nàng tối đi.
Giữa những chiếc lá có xen lẫn vài chiếc chuông nho nhỏ, khi đung đưa có tiếng đinh đang vang lên.
Chiếc chuông này có tác dụng nhiếp hồn, hơn nữa lá cây có thể tạo ra công kích đồng thời hấp thụ sức mạnh khí huyết của kẻ địch, coi như là bản nâng cấp của chiếc vòng đồng xanh ban đầu.
Mà kiểu dáng còn lại của găng tay thì có sát khí rõ ràng hơn rất nhiều.
Tượng đá trong quảng trường ở giữa thân cũng được quân lụa đỏ, đặc biệt là trên cánh tay của tượng đá có treo rất nhiều đồ trang trí, trên dải vải đỏ viết đầy tên.
Vô số dải vải đỏ cứ vậy rủ xuống, bay phất phơ theo gió giữa trời.
Tổ Lâm An đi dọc đường, còn có không ít dân làng chào hỏi nàng, trong số đó có người cười hề hề nói:
Thức tỉnh huyết mạch vào ngày mười lăm, Tô Tô có định đi thử xem sao không?
Mọi người đều biết, dược sư này tên là Tô Tô, là một người cực tốt.
Thấy Tô Lâm An đi tới, cha Bảng Bình lập tức đứng dậy.
Bên chân vừa mọc lại không tiện đi lại như trước, hiện giờ vẫn bị khập khiễng, có điều ông vẫn đứng dậy, kích động bước về phía Tô Lâm An.
Ông có thể sống được, là nhờ có nàng.
Nàng vừa lộ mặt, Hạng thị tức thì yếu ớt tỉnh lại, sau khi thấp giọng ho hai tiếng thì nói:
Ngươi còn biết đường mà về đấy à!

Cho dù người trong thôn đều đang khen ngợi Tổ Tô, thì trong tiềm thức của Hạng thị vẫn cho rằng, Tô Tô này là người do con trai nhà bà mang về, phải làm nha hoàn của nhà bà, phải chăm sóc cho hai mẹ con họ.
Ra ngoài mấy ngày trời không trở về, đúng là vô trách nhiệm.

Rõ ràng là người trong thôn đã đánh con thú Kiểm Xỉ đó trọng thương từ trước!
Kiêm Gia không phục nói.

Ăn nói linh tinh cái gì vậy!
Người trong thôn bất mãn với Kiêm Gia, nhưng cũng không dám trách móc nàng ta.
Nàng ta có tư chất tốt, nghe nói gia đình còn có chút quan hệ với người của trấn Mãng Sơn.

Hạng Dục Đình đâu?
Tô Lâm An hỏi.

Tiểu Đình ra ngoài đánh cá rồi.

Ngoài thôn nguy hiểm như vậy mà bà cũng yên tâm để một mình hắn chạy loạn bên ngoài sao?
Tô Lâm An hỏi với giọng hơi kinh ngạc.

Nhưng trên núi còn nguy hiểm hơn.
Hai ngày nay, thôn Cổ Mộc cực kỳ náo nhiệt.
Rằm tháng Giêng đã gần tới, người người nhà nhà đều treo đồ trang trí màu đỏ lên.
Đặc biệt là nhà nào có người muốn tham gia thức tỉnh huyết mạch, hận không thể phủ một lớp vải đỏ lên tháp ba góc.

Ngươi có đói không, nhà ta có hẩm canh cá!
Đám đông nháo nhào nói chuyện.
Kiêm Gia kia vốn là trắng sáng được mọi người vờn quanh, lúc này bị cướp mất hào quang thì sầm mặt lại.
Nàng ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người rời đi, còn Tô Lâm An thì quay về chỗ Hạng Dục Đình.
Hơn nữa vì hắn thích nàng, nên không xinh cũng phải nói là xinh.
Tô Lâm An cũng chẳng cần người khác khen, nàng tự hài lòng về bản thân là được.
Đợi sau khi quay xong một vòng, Tô Lâm An mới dọn đổ xuống núi.
Thịt lần trước nàng để Bàng Binh kéo về, hẳn là cô nương này cũng ăn không ít
Thịt của thú Kiếm xỉ, ngươi ăn rồi hả?
Tổ Lâm An hỏi thẳng.

Đúng vậy, cả thôn ta đã chia đều thịt của con thú đó ra, mọi người đều có được không ít thịt.
Nghe Bàng Binh nói là công lao của ngươi, cảm ơn ngươi.
Không đợi Kiêm Gia lên tiếng, những người khác đã rối rít nói lời cảm ơn.
Nếu như Tiểu Đình lên núi, căn bản chẳng bắt được con gì, không tìm thấy đồ ăn
Bà ta vội vàng biện bạch,
Hồ cá ở ngoài thôn không có trùng Huyết Duyên.
Bà vốn là cũng lo lắng, nhưng mấy năm nay Tiểu Đình ra ra vào vào ngoài thôn để đánh cá vẫn không hề có việc gì, bà tất nhiên cũng thả lỏng cảnh giác, lẩm bẩm:
Nếu như không có mấy con cá kia, ta và Tiểu Đình biết ăn gì? Nói đến đây, bà bỗng ngẩng đầu nói:
Chỗ thảo dược mà người sắc, có thể đổi lấy thịt thú rừng với dân làng, sao có thể cho không bọn họ chứ!

Mười lăm này chính là ngày thức tỉnh huyết mạch.
Nếu có được thêm chút thịt thì Tiểu Đình cũng sẽ thêm chút cơ hội.
Bà lật chăn ra muốn ngồi dậy, kết quả vừa dậy thì đầu đã choáng váng, yếu ớt vô cùng mà dựa vào tường, nói:
Ngươi mau đi sắc thuốc đi.
Tô Lâm An cười khẽ một tiếng,
Đổi lấy thịt làm gì?

Dù sao có đổi được thịt thì con trai bà cũng đem đi cho người khác thôi.

Ngươi có ý gì?
Hạng thị nhíu mày hỏi.
Tô Lâm An mỉm cười,
Thịt tim được chia cho hắn mấy hôm trước, nếu hắn muốn hấp thụ thì hẳn phải rất lâu mới luyện hóa được hết sức mạnh khí huyết trong đó, nhưng ta thấy trong nhà chẳng còn lấy miếng thịt nào.
Khi đi qua nhà Kiêm Gia, nàng còn lén dùng thần thức quét qua, vừa khéo nhìn thấy trên bàn nhà nàng ta có một cái chụp trong suốt, bên trong chính là một miếng thịt tim của thú Kiếm xỉ.
Sức mạnh khí huyết trong phần thịt tim là dồi dào nhất.
Khi ấy Bàng Binh đã giành cho Hạng Dục Đình một miếng thịt tim lớn.
Mỗi đốt ngón tay đều có những mũi đao nhọn hoắt, phối với sức mạnh điên cuồng của Kim Cang Quyền thì uy lực khi đâm vào người kẻ địch sẽ tăng lên gấp bội.
Nàng chỉ tốn một ngày để luyện chế ra bộ pháp bảo này, nhưng để chải chuốt ăn diện thì mất tận hai ngày trời.
Nàng thêu hình lên giáp da, hơn nữa không dùng chỉ bình thường mà là dùng lông động vật xinh đẹp để thêu lên đó.
Đợi đến khi bước tới trước mặt Tô Lâm An, ông quỳ sụp xuống, đồng thời nghẹn ngào nói:
Đại án đại nghĩa của cô nương không thể báo đáp, sau này người Bàng gia chúng ta nguyện nghe theo lời sai bảo của cô nương.


Một là để báo ân, hai là ông cảm thấy, đi theo dược sư Tô Tô này sẽ có tiền đồ.

Nàng là dược sư, lại có linh mộc che chở, cho dù giờ còn nhỏ yếu nhưng chắc chắn là sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Bọn họ được ở bên nàng, bảo vệ nàng khi nàng còn nhỏ yêu cũng là may mắn của họ.

Đợi đến khi nàng lớn mạnh rồi, muốn dựa vào cũng khó.

Thế này là, muốn nàng nhận đàn em hả? Nói thật, nàng hơi ghét bỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.