• 2,159

Chương 401: Vả mặt


Hiện giờ trong đoàn đã có người bị thương, may mắn là không quá nặng, tạm thời không ảnh hưởng gì nhiều.


Có thể tới kịp trước ng8hi thức thức tỉnh huyết mạch ngày mai không?

Chi bằng chúng ta chia làm hai nhóm.

Trưởng thôn dẫn những người trẻ tuổi có hy v3ọng đi trước, những người khác đi sau cùng lão Tuân
Người lên tiếng là Diệp Tấn, cha của Diệp Kiếm Gia.
Nắm chặt túi nước trong tay, Diệp Kiếm Gia hơi híp mắt lại, trên mặt toát ra nụ cười đắc ý.
Nàng ta sắp tới được trấn Mãng Sơn để thức tỉnh rồi, mà Bàng Binh vẫn còn ở thôn Cổ Mộc.
Bỏ lỡ cơ hội này, sau này thằng nhóc đó sẽ bị nàng ta bỏ xa, thậm chí là cả ả Tô Tô kia...
Chờ nàng ta đột phá rồi được thế lực lớn ở thành Thất Tinh để mắt, đương nhiên sẽ quay về trừng phạt ả một phen ra trò! Ắt phải bắt ả dập đầu cầu xin tha thứ! Nghĩ tới cảnh Tô Tô phải quỳ xuống dập đầu cầu xin mình, Diệp Kiếm Gia càng thêm sung sướng, nụ cười trên mặt cũng rõ ràng hơn.
Đúng vào lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng xôn xao, Diệp Kiêm Gia quay đầu nhìn sang thì tức khắc ngày người.
Cách đó không xa, rừng cây bỗng tách ra hai bên, đám linh thủ chưa mở linh trí chạy trốn khắp nơi.
Đợi khi dây leo tới gần, Diệp Kiêm Gia lập tức chú ý thấy trên mái tóc dài đang xõa tung của Tô Tô có cài một đóa hoa tường vi.
Bắt mắt nhất là trên người nàng còn được phủ vô số cánh hoa, tầng tầng lớp lớp, giống như sợ nàng bị lạnh nên đắp cho nàng một tấm chăn làm từ cánh hoa.
Đó chính là cánh hoa tường vi! Tường Vi là linh mộc bảo vệ trấn Mãng Sơn.

Sao bọn họ chẳng dừng lại chút chứ, mọi người cùng đi thì tốt biết bao!
Có người lẩm bẩm.
Lão Tuân ở phía cuối quát lên đầy mỉa mai:
Vậy lúc trước sao các ngươi không chờ bọn họ?

Đừng nghỉ ngơi nữa, nhân lúc bọn họ vừa mới đi qua, chúng ta đuổi theo luôn.

Mau nhìn kìa, bọn họ có rải cánh hoa tường vi trên đường.
Đây là dấu hiệu của hoa linh Tường Vi, tạm thời sẽ không có linh thú dám bén mảng tới đầu.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà một người ngoài như ả ta lại được các linh mộc coi trọng...
Nhưng Diệp Kiêm Gia phản ứng cũng nhanh, lúc này chỉ đề nghị với trưởng thôn,
Trưởng thôn, lát nữa nếu như chúng ta có thể đi cùng với nàng ta.
Nàng ta còn chưa nói dứt lời thì đã thấy dây leo xanh kia bay vèo lên giữa không trung không hề dừng lại, vượt qua đầu đoàn người bên dưới giống như không hề nhìn thấy bọn họ.
Mà lúc này rất nhiều người mới chú ý thấy, ở phía sau đám dây leo còn có hai người đang ngồi ngay ngắn, không ngờ đó chính là hai cha con Bàng Kiện.
Dĩ nhiên, đối với linh thủ cao cấp thì mùi hương này không có tác dụng gì.
Diệp Kiếm Gia cũng lấy một miếng thịt ra, cắn từng miếng nhỏ.
Cả chặng đường vừa rồi, nàng ta được người nhà bảo vệ rất cẩn thận, căn bản không gặp nguy hiểm gì, đương nhiên cũng chẳng góp sức gì.
Có hoa linh Tường Vi mở đường, bất kể linh thú gì trong núi đều phải nhường đường.
Trên chặng đường vừa rồi, bọn họ gặp vô vàn nguy hiểm, vất vả lắm mới tới được đây.
Mà ả Tô Tô lại có thể nằm ngủ nhưng vẫn tới được đây một cách thoải mái như vậy? Diệp Kiếm Gia tức tới đỏ cả mắt.
Ngay sau đó, một mảng dây leo xanh mướt nhanh chóng tiến lại gần đoàn người.
Trên đám dây leo kia, Tổ Tô đang nửa nằm nửa ngồi rất thoải mái trên ghế dài, hình như đang ngủ.
Phía trên ghế dựa của nàng còn có một chiếc lá to đùng dùng để che đi ánh nắng chói chang trên đầu.
Bọn họ gặp phải rắc rối to rồi! Trưởng thôn vội vàng cứu người, cây thương trong tay đâm về phía bụi cây, nhưng bên trong lại trống trơn.
Chỉ có vết máu lốm đốm còn dính lại trên lá có chứng minh vừa có dân làng bị kéo qua đó.
Người đó đi một mình, bình thường tính cách cũng khá lầm lì, một minh tụt lại ở cuối đoàn người nên đã trở thành mục tiêu của thủ Tấn Ảnh.
Một bóng đen đớp lấy một người dân rồi kéo người đó vào trong bụi cây rậm rạp ven đường.
Đoàn người bọn họ chỉ vừa mới bước vào địa giới của trấn Mãng Sơn, vậy mà đã bị thú dữ trong núi để mắt tới.
Nó lẳng lặng tiến lại gần tấn công sau đó lại rút đi nhanh chóng như thế, rất rõ ràng là thú Tấn Ảnh cấp cao! Loại linh thú này rất ít khi xuất hiện một mình.
Có điều, tâm trạng mọi người ngày càng căng thẳng, bầu không khí nặng nề bao trùm cả đoàn người.
Không ai biết được, liệu có còn mãnh thú đột ngột nhảy ra ngậm lấy bọn họ rồi chạy đi nữa hay không.
Sau khi mất thêm hai người, cuối cùng cả đoàn cũng vượt qua được núi thứ ba.
Mọi người khó khăn lắm mới có được cơ hội, sao có thể bỏ qua.

Ta nói không đúng sao? Lúc này thời giờ cấp bách, nhất định phải để cho đám trẻ có tiềm năng nhất tới nơi được.
Ta cũng dưới trăm tuổi đây, chẳng phải cơ hội của ta cũng như các ngươi sao? Chẳng lẽ ta không muốn thức tỉnh sao? Nhưng với tình hình bây giờ, không khéo cuối cùng tất cả chúng ta chẳng một ai đến kịp được!
Đoàn người bắt đầu cãi cọ ồn ào, trưởng thôn Thiết Mộc Lẫm đang muốn quát lên để họ im lặng lại thì đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở phía cuối đoàn người.
Bàng Kiến tay ôm con nhỏ, tay kia còn vẫy bọn họ.
Hình như ông muốn nói gì đó nhưng tốc độ của linh mộc bảo vệ quá nhanh, chớp mắt đã bay xa khiến mọi người không nghe được Bàng Kiện nói gì.
Ở bên dưới, những người khác chạy theo muốn nhắc tới chuyện đi cùng cũng không được.
Lúc này trời đã sáng rõ, thú Tân Ánh sẽ không xuất hiện dưới ánh mặt trời chói chang.
Không còn đám linh thú đeo bám như hình với bóng kia, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ còn hai ngọn núi nữa sẽ tới trấn Mãng Sơn, chắc là kịp.

Mọi người nghỉ ngơi một hồi, bổ sung khí huyết.
Trưởng thôn Thiết Mộc Lẫm cực kỳ mệt mỏi.
Cũng bởi vì người đó chỉ có một thân một mình nên lúc này không ai muốn đi tìm cả.
Mọi người rối rít nói:
Trưởng thôn, chắc chắn hắn đã lành ít dữ nhiều, chúng ta nên đi mau thôi!
Sáng sớm, trong rừng bóng cây trùng trùng, nhìn mà rợn cả người! Nghĩ tới đặc tính của thú Tấn Ảnh, lúc này trưởng thôn cũng không dám ở lại, chỉ có thể hạ quyết tâm rồi nói:
Đi!
Thấy Diệp Tấn còn muốn lên tiếng, lão tức giận nói:
Không ai được nói gì nữa, tất cả cùng đi, vực lại tinh thần.
Ai có thực lực mạnh thì đứng ở vòng ngoài bảo vệ mọi người!
Trưởng thôn mở đường, lão Tuân bọc hậu, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này, lão lấy thịt linh thú ra ăn nhồm nhoàm, cố gắng mau chóng khôi phục sức mạnh khí huyết.
Lão Tuân bên cạnh thì lấy lọ thuốc hít ra rồi châm lên.
Mùi hương này có tác dụng xua đuổi một số dã thú, có thể giúp bọn họ tránh được nguy hiểm không cần thiết.
Nàng ta muốn tiếp nhận nghi thức thức tỉnh huyết mạch với trạng thái tốt nhất, cho nên không muốn lãng phí sức mạnh khí huyết của bản thân vào việc khác.
Trong lúc ăn thịt, nương còn rót cho nàng ta một cốc nước.
Nước này là nước linh tuyền, người thường cũng chẳng có để uống.
Ông ta sợ không tới kịp9, những kẻ kéo chân sẽ làm lỡ chuyện của con gái mình.

Diệp Tấn, ông rắp tâm gì hả?
Nếu như trưởng thôn dẫn đám thanh niên đi 6thì bọn họ càng không có cơ hội đến kịp.
Rõ ràng lần này trấn Mãng Sơn đã tạo điều kiện thuận lợi đến như vậy, để cho những ngườ5i dưới một trăm tuổi đều đến thử.
Mau đi thôi!
Lời này vừa dứt, những người khác cũng phản ứng lại, không dám trì hoãn, đều vội vã lên đường.

Diệp Kiêm Gia còn chưa uống xong cốc nước, chỉ có thể cất túi nước rồi đi theo đoàn người, Tâm trạng nàng ta buồn bực vô cùng.

Trên mu bàn tay cầm túi nước đã nổi đầy gân xanh.

Rõ ràng ngay trước đó nàng ta còn có ưu thế tuyệt đối, nhưng bây giờ thì sao...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.