• 2,159

Chương 418: Không biết xấu hổ


Hắn không thả Tô Lâm An mà lấy một chậu đất nhỏ ra.

Trong chậu đất ấy trồng một cái cây xanh mơn mởn, lá mảnh dài như l8á liễu, mép lá uốn lượn như gợn sóng nho nhỏ.

Hắn rung chậu đất trong tay, lá cây trong chậu tức thì vặn vẹo, còn có k3hông ít lá tự cuộn lại thành từng quả cầu nhỏ.
Mộc Tường Vi không thể nói không thể cử động, đôi mắt hung ác trừng to, quanh mắt đã gồ lên mấy đường gân xanh, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Khoáng Dã.
Khoáng Dã đưa tay ra xoa nhẹ viền mắt nàng ta, nói tiếp:
Có khi, là trùng Huyết Duyên cấp cao hơn.
Hắn quay đầu nhìn về phía sau, rõ ràng là chẳng thấy gì nhưng hắn vẫn nói với vẻ khiếp đảm:
Dù sao thì, linh mộc bảo vệ cũng ra tay rồi.

Ngươi cũng biết ai ở đó mà.
Dưới đáy biển chết, có một võ sĩ khí huyết sa đọa cực kỳ mạnh.
Kẻ đó vẫn luôn say ngủ.
Không đáng để làm mất lòng người phụ nữ mình thích chỉ vì cứ khăng khăng thế này.
Nói xong hắn lại nhìn Mộc Tường Vi:
Ngươi không yên lòng thì cũng ở lại đây đi.
Nhưng phải chú ý không được lại gần nàng ta, đừng có tiếp xúc cơ thể
Dẫu gì còn được ở chung một phòng với Mộc Tường Vi, nói không chừng có thể lâu ngày sinh tình cũng nên.
Cũng vào đúng lúc này, hắn thấy Tô Lâm An ở góc tường yếu ớt tỉnh lại.
Nàng mở mắt, đầu tiên là nhìn xung quanh với vẻ mờ mịt, đợi sau khi nhìn thấy Mộc Tường Vi thì trên mặt lập tức hiện vẻ vui mừng, đồng thời hỏi:
Ngươi không sao chứ?
Vừa nghĩ đến chuyện bị trói mười ngày, Tô Lâm An đã không thể nhịn nổi nữa, định nói chuyện tử tế với họ.

Có chuyện gì thì đi vào rồi nói.
Khoáng Dã xách Tô Lâm An và Mộc Tường Vi vào trong lính giáp đồng, nhét chung vào một căn phòng trống.
Nhắc đến kẻ ấy, đến ngay cả Mộc Tường Vi cũng phải thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên phức tạp.
Kẻ đó xuất thân từ trấn Mãng Sơn, mang huyết mạch Hoàng Kim hiếm có, là người có huyết mạch Hoàng Kim duy nhất của trấn Mãng Sơn, cũng là một kẻ điên trăm phần trăm.
Có một ngày, y bỗng nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, cảm thấy muốn tiêu diệt trùng Huyết Duyên thì nhất định phải hiểu được loại trùng này.
Mà y lại cực kỳ tự phụ, cảm thấy thần thức của mình cường đại, chắc chắn sẽ không bị trùng Huyết Duyên khống chế.
Ý nghĩ điên cuồng kia chẳng thể bị xóa bỏ, ngược lại còn như một ngọn lửa càng cháy càng đượm, không thể nào dập tắt nổi.
Cuối cùng, y tự chạy vào sâu trong sương mù, để cho trùng Huyết Duyền cao cấp ký sinh.
Sau khi quyết định xong, hắn thu bớt sức mạnh khí huyết lại, giảm bớt áp lực trên người Mộc Tường Vi Mộc Tường Vi vẫn không thể cử động nhưng đã có thể nói chuyện.
Nàng ta lạnh lùng nói:
Ta ở bên nàng ấy.

Được thôi.
Chuẩn bị một phòng, mọi người ở cùng nhau.
Nói đoạn, hắn lại kéo sợi dây vàng, muốn trói Tô Lâm An thành bánh tét vàng rồi kéo lên.
Nàng nói sau khi minh bay ra thì đã cách biển chết rất xa, chạy chưa bao lâu thì đã đuổi kịp họ, ngụ ý là chính linh mộc bảo vệ cố tình đưa nàng tới đây.
tuy rằng nàng không nói hẳn ra nhưng Mộc Tường Vi hiểu ý cực nhanh, lập tức nói:
Chắc chắn là Kim Đồng Mộc đưa nàng ấy tới đây.

Linh mộc bảo vệ còn quan tâm đến nàng ta chắc?
Khoáng Dã khịt mũi khinh thường.
Bình thường linh mục bảo vệ không thân thiết với con người, sao có thể cứu một người đã lọt vào đám trùng Huyết Duyên được!
Các linh mộc bảo vệ đều rất thích nàng ấy.
có biết liêm sỉ là gì không hả?
Tiếng gào quá lớn đánh thức cả gà con đang say ngủ, vừa rồi đánh nhau là vậy mà nó cũng không bị đánh thức.
Vốn dĩ nó muốn thò ra khỏi túi nhưng lại bị Khoa Đầu Hỏa quát quay về, chỉ đành gục đầu, rúc ở trong không động đậy nữa.
Khoáng Dã:
...
Tại sao nàng gọi Tường Vi là tỷ tỷ, mà lại gọi hắn là đại thúc? Được rồi, giờ không phải là lúc để xoắn xuýt với mấy chuyện này.
Thế nhưng vì cứu người mà nàng ta đã dẫn dụ trùng Huyết Duyên đi.
Mà điều quan trọng nhất là, Mộc Tường Vi còn đang ở bên nhìn chằm chằm, nếu hắn ra tay thật thì e là sẽ bị Mộc Tường Vi truy sát cả đời.
Vừa nãy, sao máu không lên não vậy chứ, tự dưng lại gọi Mộc Tường Vi lên.
Cứ làm như vậy đi.
Hắn tính toán rất hay, nào ngờ mười ngày sau đó, Mộc Tường Vi chẳng nói thêm một câu nào với hắn, ánh mắt như dán cả lên người cô nhóc kia.
Đợi đến khi tới quân doanh ngoài thành Kim Đồng, Mộc Tường Vi nói với khuôn mặt không biểu cảm:
Khoáng tướng quân, mười ngày cách ly đã qua, có phải nên thả người rồi không?

Ta còn phải đưa nhóm tân binh này đi báo cáo.

Khoáng Dã:
...
.
Trước kia Mộc Tường Vi còn đấu võ mồm với hắn, giờ lại lạnh mặt, có chọc giận nàng ấy thế nào cũng vô dụng.
Lúc này Khoáng Dã luống cuống, nhất thời không biết phải nói gì mới hay.
Chỉ cần y không ra ngoài, Kim Đồng Mộc sẽ không ra tay.
Vì ở quá xa nên mỗi lần ra tay, Kim Đồng Mộc phải tiêu tốn lượng linh lực cực lớn.
Nhưng thực lực của kẻ đó lại mạnh, Kim Đồng Mộc không thể dễ dàng giết chết y, bởi vậy chỉ có thể trồng chừng y như vậy.
Tu vi của Khoáng Dã cao, làm tất cả những chuyện này mà không hề đánh động đến bất cứ ai.
Đợi sau khi vào phòng, Tô Lâm An thì bị ném xuống đất, còn Mộc Tường Vi được đãi ngộ tốt hơn nhiều, được đặt cẩn thận lên giường.
Hắn thì ngồi giữa hai người phụ nữ, tự rót cho mình một chén trà rồi nhìn về phía Tô Lâm An,
Nói đi, chuyện này là thế nào?

Sao ngươi lại ra ngoài được?
Tô Lâm An cũng chẳng giấu giếm gì, kể lại chuyện bị sóng khí hất ra.
Nếu như ta đã vào sâu trong sương mù thì có khả năng bị ký sinh, chuyện này không thể qua loa được, chắc chắn là phải thực hiện việc cách ly cần thiết.
Sau đó, nàng nhìn Khoáng Dã với vẻ mặt thành khẩn rồi nói:
Muốn trói bao lâu cũng được, ta cũng muốn chứng minh sự trong sạch của mình.

Bộ dáng nhỏ bé đáng thương đó khiến cho Khoa Đầu Hỏa bị kích thích đến mức phải kêu gào.
Nó hô lên trong biển ý thức của nàng:
Ngươi người người ngươi, ngươi...
Hoa linh Tường Vi của chúng ta cực kỳ cưng chiều nàng.
Mộc Tường Vi không phục,
Trước đó, khi đám trùng Huyết Duyên cấp thấp tấn công, chúng cũng bay đường vòng qua người nàng.
Đến ngay cả gã vô giá sa đọa kia cũng nói trên người nàng chắc chắn có hơi thở của linh mộc bảo vệ!

Đúng! Chắc chắn là như vậy cho nên Tô Tô mới không bị ký sinh!
Mộc Tường Vi đã hoàn toàn thuyết phục được chính mình, nàng ta truy hỏi:
Tô Tô là ân nhân cứu mạng của chúng ta, ngươi còn muốn trói nàng ấy bao lâu?

Tô Lâm An hơi mím môi, sau đó nói với giọng điệu bất an:
Tường Vi tỷ tỷ, ta cảm thấy vị đại thúc này nói cũng có lý.
Nàng đã rơi vào trong sương mù sâu thẳm mà vẫn chưa bị trùng Huyết Duyên ký sinh, điều này hoàn toàn không thể xảy ra! Nơi đó đến ngay cả cảnh giới Thuần Huyết như hắn đi vào, cũng chắc chắn là một đi không trở lại.
Mộc Tường Vi vẫn đang thúc giục, hắn cảm thấy nhức đầu, bèn dùng sức mạnh khí huyết khống chế luôn Mộc Tường Vi, khiến cho nàng ta không thể động đậy.
Lúc này hắn mới nói:
Này, đừng vội thế chứ, còn phải quan sát thêm đã.
Đợi đến khi chiếc lá xòe ra hắn, màu sương cũng không có gì thay đổi, cuối cùng Mộc Tường Vi đã thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta vui mừng nói:
Không sao, không sao rồi.
Tốt quá rồi!

Còn ngây ra đây làm gì!
Nàng ta quay sang trợn mắt, giục giã:
Mau cởi trói đi...
Khoáng Dã vẫn còn hoài nghi, không dám kết luận một cách đơn giản như vậy.
Hẳn liếc Tô Lâm An, thầm nghĩ,
Cô nhóc này cũng rộng lượng đấy!
Trong lòng Khoảng Dã đã hơi khó chịu, có phải mình làm hơi quá rồi không? Khoáng Dã quay đầu lại, vừa nhìn thấy ánh mắt của Mộc Tường Vi thì lập tức thấy căng thẳng.
Hỏng bét, hắn bị con nhóc Mộc Tường Vi chết tiệt này ghi hận mất rồi! Nghĩ ngợi một lúc, hắn thở dài rồi cởi trói cho Tô Lâm An,
Không trói nữa không trói nữa.
Có điều, mấy ngày nay người phải ở trong tầm mắt của ta, ta vẫn phải quan sát thêm.
Nào có nhiều trùng Huyết Duyên cao cấp đến vậy, chẳng qua hắn quá cẩn thận dè dặt thôi.
Chỉ cần y xông ra ngoài, Kim Đồng Mộc chắc chắn sẽ tấn công, đuổi y quay về dưới đáy biển.
Bao nhiêu năm qua, y chỉ từng vượt ranh giới một lần, chẳng ngờ lần này y lại chủ động vượt biên khiến Kim Đồng Mộc phải ra tay.
Tại sao y lại ra ngoài, có liên quan gì đến người ở trước mặt hay không? Rốt cuộc nàng ta có bị trùng Huyết Duyên cao cấp ký sinh không? Theo lý mà nói, cứ giết luôn là xong chuyện.
Biết trước vậy thì hắn đã xử lý luôn, cho dù không giết cũng phải nhốt mấy năm cái đã.

Giờ còn chừng mười ngày nữa là đến quân doanh.
Mười ngày này, cứ tiếp tục quan sát đi.
Cuối cùng Khoáng Dã nói với giọng điệu dứt khoát.
Sau đó là quá trình đối kháng dài đằng đẵng.
Lúc thì y tỉnh táo, lúc thì y điên cuồng.
Sau này, y cứ ở sâu dưới đáy biển chết, chìm sâu vào giấc ngủ.
Sau khi thấy những quả cầu nhỏ cuộn lại xong, Khoáng Dã lại lấy một chi9ếc bình nhỏ ra, đổ mấy giọt chất lỏng màu đỏ sậm lên lá cây.
Sau khi chất lỏng ấy nhỏ xuống, quả cầu cuộn lại từ lá câ6y bỗng giãn ra, phun từng luồng sương mù lên người Tô Lâm An.
Sau khi đám sương mù đó xuất hiện, Khoáng Dã và Mộc Tườn5g Vi nhìn Tô Lâm An chăm chú không chớp mắt.

Khoáng tướng quân!

Đi đi, đi đi.
Hắn phất tay, ý bảo Mộc Tường Vi đưa người rời khỏi.

Mộc Tường Vi dẫn theo Tô Lâm An ra khỏi phòng.

Hai người vừa đi ra chưa bao lâu thì bên ngoài đã đẩy tiếng reo hò.

Khoáng Dã nhìn ra ngoài qua khe cửa, để ý thấy những người bên ngoài đểu kích động đến mức nước mắt lưng tròng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.