• 2,159

Chương 442: Hồng diệp



Bum!


Đó là tiếng áo giáp hộ thể trên người Chiến Lẫm Thiên bị ép đến nứt vỡ.

Ngay sau đó, là làn da y, má8u thịt y, đến từng khớp xương...
Nàng ta đang thiêu đốt huyết mạch Bích Lam của mình! Nàng ta vốn có huyết mạch Bích Lam, nhưng sức mạnh huyết mạch lại dần suy nhược.
Cũng vì nguyên nhân này, nàng ta mới chọn trở thành nô bộc của Bang Binh.
Nhưng đúng là không ngờ rằng, lúc này nàng ta lại thiêu đốt huyết mạch Bích Lam của mình để cứu người.
Đáng tiếc, họ không thể dùng Vạn Lý Linh trong bí cảnh này.
Ở phía xa, một cột sáng xanh lục phóng thẳng lên trời.
Đó là...
Nàng ta nắm chặt cây cung trong tay.
Mộc Tường Vi định ở lại chặn Hồng Diệp.
Nàng ta biết rõ, chạy trốn là vô ích.
Cô ta nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Mộc Tường Vi.
Ánh mắt cô ta vốn đầy vẻ khát máu và hung ác, nhưng cùng với sức sống đang dần trôi đi, nó lại dần dịu xuống.
Trong đôi mắt ấy còn có cả lệ máu tràn ra.
Uy lực khi pháp bảo nổ tung hoàn toàn không tạo được bao nhiêu tổn thương cho cô ta.
Quả nhiên, giữa bụi mù có một bàn tay to lớn được ngưng tụ từ cát chợt vươn ra, chụp về phía Kiều Nhất Miêu.
Động tác của Kiều Nhất Miếu rất nhanh nhẹn, nhưng nàng ta vừa né tránh thì một bàn tay cát khác đã xuất hiện.
Nói cho mọi ngườ6i biết, đã có kẻ sa đọa trà trộn vào nơi này!
Nàng ta đã đánh bị thương Hồng Diệp, ắt sẽ bị nhắm vào đầu tiên.
Nh5ư vậy những người khác sẽ có cơ hội trốn thoát được.
Mộc Tường Vi nói xong thì lập tức chạy thẳng về một hướng.
Hồng Diệp còn đang dây dưa với Chiến Lâm Thiên! Chỉ hy vọng Chiến Lâm Thiên có thể chống đỡ lâu thêm một chút.
Cảnh giới Thuần Huyết nhữ y, một thanh niên được thành Mẫu Đơn coi trọng, trên người tất nhiên sẽ có pháp bảo giữ mạng.
Nhưng, Mộc Tường Vi đã chạy trốn nhanh nhất ngay từ đầu lại đột ngột đổi hướng khi khuất mắt mọi người.
Phập! Mũi tên đã bắn trúng huyết nguyên chân của cô ta, cũng bắn trúng luôn trùng Huyết Duyên vừa bị Mẫu Đơn làm bị thương, đang trốn trong hạt huyết nguyên châu đó...
Cả vùng cát bay đầy trời bỗng chốc tiêu tan, ngay sau đó, một người phụ nữ đột nhiên ngã xụp xuống.
Một võ giả khí huyết mất đi huyết nguyên châu thì toàn bộ tu vi cũng bị phê sạch.
Cát bay kín trời, Mộc Tường Vi nhìn chằm chằm vào vùng cát đỏ không hề chớp mắt.
Nàng ta nhìn thấy Kiểu Nhất Miều càng lúc càng trầy trật, thấy cây rìu của Kiều Nhất Miêu bị ăn mòn đến mức nát bét, thấy máu trong cơ thể Kiều Nhất Miếu đột nhiên bốc cháy lên.
Đó là...
Trong thời khắc sinh tử này, rốt cuộc nó sắp thức tỉnh rồi sao? Ngọn lửa xanh lam thăm thẳm đó rốt cuộc đã khiến một tiếng kêu rên đau đớn vang lên trong vùng cát đỏ.
Cũng đúng lúc này, đôi mắt được lệ gột rửa qua của Mộc Tường Vi chợt chú ý thấy giữa màn cát, có một hạt cát có vẻ không giống bình thường.
Nàng ta không do dự nữa, dùng thân làm cung, dùng máu làm tên, biển huyết nguyên châu của bản thân thành mũi tên, bắn thẳng về điểm đó! Nàng ta không biết đó có phải là huyết nguyên chất của Hồng Diệp hay không, hay đó là trùng Huyết Duyên.
Cứ như vậy thì có thể sau này nàng ta sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội khôi phục lại huyết mạch Bích Lam nữa.
Đôi mắt Mộc Tường Vi ngấn nước.
Nàng ta thực sự không nghĩ tới chuyện Kiều Nhất Miếu cũng quay trở lại.
Nàng ta phải tranh thủ thời gian cho hai người kia.
Cho dù chỉ có một người chạy thoát cũng được.
Chỉ cần nói cho người khác biết rằng lần này có kẻ sa đọa trà trộn vào trong bí cảnh thì nhất định mọi người sẽ bỏ qua việc tranh đấu nội bộ, đồng tâm hiệp lực đối phó với kẻ sa đọa.
Mộc Tường Vi nhìn chằm chằm vào thân thể Hồng Diệp.
Hẳn là cô ta đã bị thương ít nhiều, một ít cát đỏ bị nhuộm màu xanh lục, hình như đã hạn chế hành động của cô ta.
Nhưng dù vậy, cát của cô ta vẫn có thể di chuyển, lan ra một khoảng cách rất dài.
Nhưng chưa đợi mũi tên được bắn ra, đã thấy một cây rìu lớn bay tới từ phía xa.
Cây rìu đó giáng mạnh xuống từ trên cao hệt như một ngọn núi, nện xuống dãy núi Huyết Đằng tạo lên một tiếng động dữ dội, suýt thì chém dãy Huyết Đằng nứt thành hai nửa! Ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ bé nhảy vụt đến.
Nàng không ngừng vung tay ném ra vô số pháp bảo.
Mộc Tường Vi cũng có không ít ở đây, nhưng nàng ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ dùng chúng.
Dù sao, theo nàng ta thấy thì việc ném pháp bảo loạn xạ thế này cũng chẳng có mấy tác dụng.
Kẻ kia chính là Hồng Diệp với thân xác có thể hóa thành cát bụi thật sự.
Những dải cát đó có thể quấn lấy bất kỳ ai trong số họ!
Thân thể của cô ta, chính là những hạt cát đang di động đó.
Tuy rất khó tấn công đám cát thế này, nhưng chúng cũng có khuyết điểm rõ ràng.
Sự cách biệt thực lực quá rõ rệt khiến ba người Mộc Tường Vi đều cảm thấy có chút3 tuyệt vọng.
Đối với tu vi cảnh giới Chân Huyết bọn họ mà nói, kẻ địch trước mặt này, có lẽ không thể chiến thắng 9nổi.
Mộc Tường Vi nhắm mắt lại, sau đó nói:
Tách ra đi! Tụ họp lại với những người khác.
Hơi thở của hoa linh Mẫu Đơn.
Linh mộc bảo vệ của Chiến Lâm Thiên đã phát huy tác dụng? Quả nhiên y có con bài chưa lật.
Nhưng chẳng mấy chốc, cột sáng đó đã bị nuốt chửng.
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm vang lên khiến sắc mặt Mộc Tường Vi lập tức trở nên nặng nề.
Nàng ta cắn chặt môi, thân thể bay vút lên không trung như một con chim nhạn.
Sau khi thức tỉnh chuyển sang hình thái người khổng lồ ngay trên không, hai chân nàng ta đạp đất, hai tay giơ lên đồng thời ngửa người ra sau, mạnh mẽ uốn mình thành cung.
Lẽ nào Kiểu Nhất Miều cũng nghĩ giống như nàng ta? Máu trong cơ thể càng thêm nóng cháy, đôi mắt nàng ta cũng có cảm giác hơi nhói đau.
Đây là dấu hiệu phép thần thông huyết mạch ẩn giấu đang bắt đầu thức tỉnh.
Nàng ta là một cung thủ, vẫn luôn muốn có một đôi mắt ưng.
Những tiếng
bùm bùm
không dứt, phía trước bụi cát mù mịt, không rõ tình hình thế nào.
Chẳng ngờ, Kiều Nhất Miêu cũng quay lại.
Những pháp bảo mà nàng ta ném ra, hiển nhiên là được Tô Tô cho.
Đó chính là khi cô ta hóa cát thì huyết nguyên châu cũng sẽ ẩn trong vùng cát đó, nó yếu ớt hơn khi ở trong cơ thể rất nhiều.
Nếu có thể công kích được huyết nguyên châu của Hồng Diệp thì cô ta sẽ mất hết sức chiến đấu.
Nhưng đến lúc đó, rất có thể con trùng Huyết Duyên trong cơ thể cô ta sẽ chọn ký sinh trên người các nàng.
Nàng ta chỉ biết, mũi tên đã dốc sạch tụ vi của mình này, nhất định phải cứu được Kiều Nhất Miếu! Phép thần thông của đôi mắt nàng ta, có lẽ cả đời chỉ có thể thi triển ra duy nhất lần này thôi.
Hồng Diệp đã cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng tốc độ của mũi tên kia quá nhanh, mà lúc này chân của cô ta đang bị nhánh mẫu đơn ghim chặt, hành động cũng bị chậm lại.
Làn da Mộc Tường Vi bắt đầu rướm máu.
Máu tươi chảy từ lòng bàn tay xuống tới tận sau gót chân, ngưng tụ thành một đường máu giữa không trung, tạo thành dây cung.
Một giọt máu bay ra từ giữa chân mày của nàng ta, biến ảo thành tên.
Ngay sau đó, bàn tay thứ ba, thứ tư cũng xuất hiện.
Không gian di chuyển của nàng ta càng lúc càng hẹp lại, nhiều lần bị hạt cát chạm phải.
Trên bảo giáp bảo vệ của nàng ta, những nơi bị cát có trúng lập tức xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn.
Thấy Mộc Tường Vi đã chạy, Phùng Cương và Kiều Nhất Miêu cũng không do dự nữa, đều chọn một phương hướng rồi chạy thật xa.
Tốc độ của mỗi người đều cực kỳ nhanh.
Lúc này chậm lại phía sau cũng đồng nghĩa với bỏ mạng.
Nàng ta sờ ngực mình, nơi đó có một nhánh cây được linh mộc bảo vệ ban cho.
Không biết, liệu nó có thể ngăn cản được con trùng Huyết Duyên kia hay không.
Huyết nguyên châu ở đâu đây? Nếu như Phùng Cương còn ở đây thì tốt biết bao.
Thật ra...

Ý thức của cô ta vẫn chưa bị cắn nuốt hoàn toàn.

Nghe nói, ở điểm tận cùng của sinh mệnh, nếu trùng Huyết Duyên cũng bị giết chết thì kẻ sa đọa sẽ khôi phục chút ít thần trí.

Thì ra, đó là thật.

Nhưng cô ta không hề muốn tỉnh táo lại dù chỉ là mảy may.

Bởi, cô ta đã nhớ lại trong quãng thời gian bị khống chế, cô ta đã làm những gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.