• 2,167

Chương 447: Hối hận


Linh mộc bảo vệ và võ giả ngoại vực kết thành đồng minh, cùng nhau chống lại trùng Huyết Duyên.

Mà hắn, tuy không giống với8 trùng Huyết Duyền bình thường, nhưng có thể chính là trùng vương của trùng Huyết Duyên.

Chuyện này Tô Lâm An cũng không c3hắc chắn, chẳng qua lúc trước nàng đã nghe một võ giả nói vậy.
Tình trạng của nàng ta cực kỳ không ổn, hơi thở yếu ớt, tu vi bị phế rồi? Kiều Nhất Miêu cũng không khá hơn, trông có vẻ bị mất quá nhiều máu.
Hai người đều hôn mê bất tỉnh, không rõ đã trải qua chuyện gì.
Tô Lâm An sải chân bước tới, đầu tiên là cẩn thận kiểm tra tình trạng vết thương của hai người, sau đó cho mỗi người một viên đan dược.

Mau tới đi thôi, ngươi còn ngơ ra đó làm gì?
Giọng nói kia lại giục giã.
Sau khi lão dứt lời, cơ thể nàng không nghe theo sự khống chế của nàng mà tiến về phía trước.
Đây là năng lực gì? Nàng không cảm nhận được bất cứ sự bức ép và uy áp nào cả, cơ thể cứ thể tiến về phía trước một cách tự nhiên, bước thẳng lên bậc đá.
Cánh cửa đó sẽ hút nguyên thần của kẻ ác vào trong.
Suýt chút nữa thì nàng đã quên mất cái cánh cửa này.
Dù sao gần đây nàng chưa thực sự giết những kẻ tội ác ngập trời.

Hay là người ra ngoài đi?
Tô Lâm An vẫn lo lắng rằng Mục Cẩm Vân sẽ bị hút vào trong cánh cửa Hỗn Độn, tới lúc đó nàng cũng chẳng biết phải cứu hắn thế nào.
Sau khi nói xong, hắn lại bổ sung một câu với giọng điệu lạnh nhạt,
Trong biển ý thức của nàng có ấn Công Đức, không cần lo lắng ta sẽ làm gì nàng.
Giọng nói rõ ràng rất bình tĩnh nhưng lại có thể nghe ra được tâm trạng u oán của hắn.
Tô Lâm An gật đầu,
Được.
Khoa Đầu Hỏa kêu lớn,
Đừng mà!

Miễn cưỡng vậy sao?

Không không, mời ngươi.
Nàng luôn cảm thấy giọng nói của hắn thật lạnh lẽo, hệt như một con dao băng cắt lên thân mình.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy Mục Cẩn Vân trốn trong biển ý thức là an tâm nhất.

Trong con ẩn này của nàng có một luồng hơi thở rất đáng sợ, giống như muốn hút ta vào trong.
Mục Cẩm Vân vốn tưởng rằng chỉ cần hắn không có bất cứ hành vi công kích nào thì sẽ được sống yên ổn.
Bây giờ đi vào mới phát hiện, ấn Công Đức khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất an.

À, ẩn Công Đức đã mở cánh cửa Hỗn Độn ra.
Gã không dám chắc, lúc này Tô Lâm An có còn là chính nàng hay không.
Dù sao thì gã cũng đã nhìn thấy trùng vương, vì thế lúc này gã không dám đi gần về phía nàng.
Tính cả Tùng Trúc Kiếm thì ở đây có tám người.
Sau khi làm xong nàng mới nói:
Ngươi nghỉ ngơi trước đi.
Ta tiếp tục thăm dò con sông ngầm này.

Trong con sông ngầm này không có cá, cũng chẳng có thực vật gì.

Không sao, chỉ cần không tới gần thì chắc không vấn đề gì.
Hắn vừa quan sát ẩn Công Đức vừa nói.
Bên ngoài, bám trên người nàng thì hắn sẽ ngửi thấy mùi hương khiến mình khó chịu.
Ở trong này, mặc dù lo lắng không yên nhưng nguyên thần có thể giữ được sự tỉnh táo.
Nàng vừa cho họ uống đan xong thì lại có thêm một người bị ném ra từ trong ao nước, nhìn kỹ thì chính là Tùng Trúc Kiểm.
Lúc đáp xuống đất gã còn đang khóc lóc, cũng chẳng biết vừa trải qua chuyện gì.
Đợi tới khi ngã xuống đất, đầu đập phải tảng đá bên cạnh ao thì Tùng Trúc Kiểm mới hoàn hồn lại.
Mà phía dưới đám rêu xanh đó lại có mùi máu tanh tỏa ra, như thể đã tích tụ hàng nghìn hàng vạn năm mà vẫn không tan.

Con đường Vấn Tâm, ngươi là người đầu tiên vượt qua.
Giọng nói già nua đó vang lên lần nữa, giống như không hề bị câu nói của nàng làm ảnh hưởng.

Tuy ta không nhìn trúng ngươi...
Nói được một nửa, giọng nói đó đột nhiên trở nên cao vút, hình tượng cao thâm thần bí cũng sụp đổ ầm ầm, chỉ nghe thấy tiếng lão hô lên đầy kinh ngạc:
Ồ, sao hơi thở trên người người lại thay đổi thế?

Ha ha mau tới tiếp nhận khảo nghiệm, chỉ cần thông qua khảo nghiệm, ta sẽ trao toàn bộ truyền thừa cho ngươi.
Tiếng cười của lão vô cùng phóng khoáng, ngay cả con đường bậc thang cũng rung lên.
Trong ba người thuộc hoàng tộc, chỉ còn thiếu mỗi Cổ Hàn Ngọc.
Mà Tô Lâm An biết, Cổ Hàn Ngọc đã có vấn đề.
Vì thể nàng luôn cực kỳ cảnh giác, nếu như Cổ Hàn Ngọc xuất hiện thì nhất định sẽ có một trận đại chiến.
Còn có một người Tô Lâm An chưa từng gặp, có lẽ hoàng tộc?
Ngay cả Hiên Viên Hạo Thiên cũng ở đây sao?
Tùng Trúc Kiểm bổ sung thêm một câu.
Ba người thuộc hoàng tộc, gồm Cổ Hàn Ngọc, Đoạn Lâm Lang và Hiên Viên Hạo Thiên.
Hóa ra đây chính là cái tên Hiên Viên đó.
Trong đó có ba người thuộc thành Kim Đồng, hai người của thành Vân Tùng, còn thành Liên và thành Hồng Phong mỗi thành có một người.
Những người này đều từng xuất hiện ở thung lũng của thành Mẫu Đơn.
Dù họ chưa hề chào hỏi nhau, quần áo cũng đã thay đổi, nhưng Tô Lâm An vẫn nhớ bọn họ thuộc thành nào.
Dáng vóc của gã cực kỳ cao lớn, tuy rằng nằm sấp trên mặt đất nhưng một mình đã ta còn to hơn hai người Mộc Tường Vi và Kiều Nhất Miều gộp lại rất nhiều.
Dù chưa thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, gã ta đã giống như một người khổng lồ được thu nhỏ.
Rốt cuộc chủ nhân của giọng nói kia đưa bọn họ tới đây làm gì? Chẳng lẽ, lão thật sự chỉ muốn chọn truyền nhân trong mấy người họ? Ngay trong lúc còn đang nghi hoặc, nàng nghe thấy có tiếng đá lăn ào ào phía trên đỉnh đầu, ngay sau đó lại có người rơi xuống.
Gã bật người ngồi dậy, nhìn xung quanh với vẻ mặt căng thẳng.
Sau khi nhìn thấy Tô Lâm An thì gã mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hơi run lên.
Gã dời tầm mắt, hỏi với điệu bộ hơi căng thẳng:
Đây là đâu? Sao mọi người lại ở đây hết?
Gã không đi về phía Tô Lâm An, mà đứng dậy đi tới chỗ một người đàn ông đang hôn mê, dùng chân đá hắn ta,
Từ Khả, tỉnh lại.
Từ Khả cũng là võ giả thành Vân Tùng giống như gã.
Mục Cẩm Vân nhìn dáng vẻ đầy kiêu ngạo của nàng thì thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Sau khi giây phút yên lặng ngắn ngủi, ánh sáng tách sang hai bên, trong lòng sông xuất hiện một con đường bậc thang bằng đá chỉ đủ cho một người bước lên.
Bậc thang đó có màu đỏ sậm, bên trên phủ đầy rêu xanh.
Biển ý thức của nàng có ẩn Công Đức trấn giữ, Mục Cẩm Vân cũng chẳng thể làm được gì.
Huống hồ lúc này nàng không nên nghi ngờ hắn.
Chờ Tô Lâm An nói
mời
, Mục Cẩm Vân mới bò khỏi người nàng, nhảy vèo tới ấn đường của nàng rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.
Trừ việc thềm đá có phần trơn trượt ra thì nàng không gặp bất cứ nguy hiểm nào khác.
Vừa bước lên thềm đá, cảnh sắc trước mặt Tô Lâm An đột nhiên thay đổi.
Khi mở mắt ra, nàng đang đứng cạnh một ao nước, cơ thể cũng không còn mất khống chế nữa.
So ra thì hắn thà ở trong này còn hơn.

Được.
Bởi vì đây là không gian biển ý thức nên Tô Lâm An còn có thể dùng thần thức để tiến hành một số sửa đổi hư ảo.
Nàng dùng lá cây và hoa tươi dựng một cái nhà nhỏ xung quanh Mục Cẩm Vân, còn dùng lá cây làm thành giường ở vị trí hắn nằm.
Nếu như bị phát hiện, cho dù là hắn hay Tô Lâm An sẽ đều bị nhắm tới.
Ngẫm nghĩ một hồi, Mục Cẩm Vân lăn lộn mấy vòng ở chỗ xương quai xanh của Tô Lâm An rồi chậm chạp nói:
Để ta vào biển ý thức của nàng đi.
Chỉ có trốn trong biển ý thức của nàng, hắn mới không bị người khác phát hiện.
Hắn là trùng Huyết Duyên, có thể xâm nhập vào biển ý thức của người khác một cách dễ dàng mà không cần phải nhận chủ.
Dường như bên tai nàng có một giọng nói già nua trầm thấp đang nói:
Trong dòng sông thời gian đằng đẵng, ngươi có từng hối hận chưa?
Trong khoảnh khắc tiếng nói ấy vừa dứt, vô số đốm sáng trải rộng cả con sống, ngay cả bốn phía xung quanh nàng cũng không có cách nào may mắn tránh được.
Phần lớn đốm sáng chui hết vào cơ thể nàng.
Ở trong biển ý thức của nàng, Mục Cẩm Vân đột nhiên rung cánh mãnh liệt.
Có điều Mục Cẩm Vân cảm thấy đây chính là sự thật.
9Cho dù hắn là sâu thì cũng nhất định xưng vương.
Dĩ nhiên lúc này hắn chỉ vừa mới tới ngoại vực, bị gió bão hư không nghiề6n ép đến trọng thương, cộng thêm hơi thở cực kỳ khó chịu trên người của Tô Lâm An khiến thần thức của hắn mơ màng hỗn loạn, bởi vậ5y hắn đang rất yếu ớt.
Tô Lâm An nhíu mày, dùng thần thức nói chuyện với Mục Cẩm Vân:
Trong bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết có thể có tàn hồn tồn tại.
Vừa rồi hẳn là do tàn hồn đang giả thần giả quỷ.

Võ giả ngoại vực không tu luyện thần thức, nhưng tàn hồn kia vừa triển khai đòn tấn công thần hồn.
Xem ra, đúng là do truyền thừa đứt đoạn dẫn đến nhiều thứ đã bị thất truyền theo.
Nàng cười lạnh, nói vọng về phía ánh sáng trong lòng sông:
Từ trước tới giờ ta không hối hận về quá khứ, cũng không sợ tương lai.
Nàng nói xong thì hơi híp mắt, trong đó lóe lên ánh sáng lạnh lẽo,
Ngược lại là ngươi, đã cảm thán như vậy, chắc là hối hận khá nhiều chuyện?
Không khí đột nhiên yên tĩnh, e rằng câu nói ban nãy đã chọc trung vào lòng người ta.
Nước sông không chảy, giống như là nước tù.
Nếu là nước tù thì sao có thể sạch sẽ, trong vắt như vậy? Tiến về phía trước thêm một đoạn nữa, nàng nhìn thấy trong lòng sông có vô số đốm sáng giống như đom đóm.
Những đốm sáng nho nhỏ ấy chiếu rọi đáy sống khiến nó trở nên lung linh ảo mộng.
Tô Lâm An bị chấn động bởi giọng nói của lão làm, đầu óc choáng váng.
Nàng ý thức được chủ nhân của giọng nói này có thực lực mạnh mẽ đến mức hơi đáng sợ.
Chẳng lẽ đây thật sự là thần niệm lưu lại ở chiến trường cổ từ ngàn vạn năm trước? Vậy khi lão ta còn sống, chẳng phải là đã gần với thân hay sao?
Nàng cũng không cảm thấy đau đớn.
Sau khi Mục Cẩm Vân biến mất, nàng lập tức nhìn thấy trong biển ý thức có thêm một con sâu.
Hắn nằm ở chỗ cách ấn Công Đức rất xa, không dám có hành động gì, dáng vẻ đó trông còn có vẻ rất đáng thương.
Bịch bịch, một đám người rơi xuống từ phía trên đỉnh đầu, giống như sủi cảo rơi vào trong nồi.
Tô Lâm An để ý thấy Bàng Binh cũng ở trong số đó, nàng đưa tay túm lấy Bàng Binh rồi kéo về phía mình.
Chỉ nửa canh giờ, đã có năm mươi ba võ giả xuất hiện bên cạnh ao nước, Đoạn Lâm Lang cũng đã đến.
Nước trong ao có màu đỏ sậm, dùng thần thức quét qua cũng không thấy được đáy, mà xung quanh ao còn có mấy người nằm ngổn ngang.
Nàng nhìn thấy ngay Mộc Tường Vi và Kiều Nhất Miêu đang ở cách đó không xa.
Mộc Tường Vi...
Có điều chỉ một lúc sau, hắn đã trở lại như bình thường.
Tấn công thần hồn mà thôi, cũng không có ảnh hưởng quá lớn với Tô Lâm An.
Hắn không nên quá lo lắng.
Đợi thêm một khắc nữa, một tiếng nổ lớn vang lên phía trên đầu họ, một lỗ hổng cực to nứt toác ra.

Ngay sau đó vô số cát bụi ào ào rơi xuống khiến chỗ bọn họ đang đứng trở nên mù mịt.

Từ khe nứt, ba người gồm hai nam một nữ rơi thẳng xuống.

Mà khoảnh khắc người phụ nữ kia hiện ra, Mục Cấm Vân ở trong biến ý thức của Tô Lâm An chợt mở bừng mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.