• 2,167

Chương 464: Chờ mong


Từ trước, hắn chỉ là một phân thân của Khương Chỉ Khanh, lời nói việc làm đều chịu sự khống chế từ suy nghĩ của bản thể, nhờ có được 8cơ duyên may mắn mà sinh ra được ý thức của chính mình.

Hắn nhìn nàng chật vật chạy trốn, rõ ràng không muốn nhưng lại chẳng3 thể không ra tay trấn áp nàng dưới ấn Công Đức, khiến nguyên thần nàng bị hủy diệt.

Mục...
Tiếng gọi lúc trước là căng thẳng, là gấp gáp, nhưng vào lúc này, những tiếng gọi dồn đó lại im bặt, thay vào đó là một tiếng nỉ non gần như dịu dàng.
Nàng chớp mắt, để mặc chất lỏng trong hốc mắt tràn ra, giọng nói nghẹn ngào:
Ngươi lại...
Nói nửa chừng, nàng bỗng dưng nghe được một tiếng thở dài khe khẽ, ngay sau đó một giọng nói quen thuộc truyền đến làm Tô Lâm An trước tiên là sửng sốt, ngay sau đó nỗi ưu buồn chuyển thành mừng rỡ, thoáng cái ý cười đã hiện rõ nơi chân mày, khóe mắt.
Vừa rồi chắc chắn là nguyên thần của hắn đã bị tàn hồn Thiên Ma công kích, nên ý thức mới chìm vào bóng tối, nháy mắt đã tiến đến điểm tận cùng của sinh mệnh.
Mà ánh lửa làm hắn tỉnh táo lại, cũng chính là máu của Thiên Ma! Năm đó, khi Khương Chỉ Khanh luyện chế phân thân từng có cơ duyên gặp được một phần thân thể của Thiên Ma, hắn đã nghĩ hết biện pháp để dung hợp được một giọt máu Thiên Ma vào phân thân của mình.
Lòng hắn có chút bất an, cứ luôn cảm thấy nàng sẽ ghét bỏ hắn.

Bây giờ người còn chưa khôi phục được cơ thể người, sao có thể chấp nhận số mệnh như thế.
Ta không hề chấp nhận số mệnh, ta vẫn còn sống.
Những suy nghĩ này thoáng hiện lên rồi lại tan biến, những hình ảnh chậm rãi phai màu, biến thành những cảnh tượng đen trắng rồi lại bị lưỡi dao vô hình cắt nát thành mảnh nhỏ.
Tiếp đó, những hình ảnh vụn nát này bị một cái
hố đen căn nuốt từng chút một, cuối cùng chìm vào bóng tối vô tận.
Hoặc tan thành tro bụi, hoặc dục hỏa trùng sinh! Chẳng biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ ngắn như một chớp mắt, hoặc có thể là dài như cả một đời.
Ở trong ánh lửa kia, hắn nhìn thấy vô số những điểm sáng như những vì sao trải khắp bầu trời đêm hè.
Đến lúc đó, rốt cuộc nàng sẽ liều chết không theo, hay ỡm ờ đây? Trong tình cảnh thế này, làm chuyện đó không hay cho lắm nhỉ? Còn đang do dự, nàng đã nghe thấy Mục Cẩm Vân nói:
Ta vừa lĩnh ngộ được một phép thần thông thông qua một giọt máu Thiên Ma - thuật Niết Bàn Tôi Thể

Sức mạnh huyết mạch Thần tộc không chỉ truyền thừa mỗi một phép thần thông.
Vốn dĩ Tô Lâm An nghe thấy Mục Cẩm Vân nói đã lĩnh ngộ được phép thần thông có thể tạo ra thân thể thì trong lòng cũng thấm vui thay hắn, nhưng nghe tới câu này thì thoáng cái không vui,
Chuẩn bị cái gì?

Giúp người hồng mong báo đáp! Ai nói ngươi cứu ta là ta phải lấy thân báo đáp, ngươi còn biết thẹn không hả!
Nàng xấu hổ à?
Đồ rắm thối! Nếu không phải nàng vẫn đang bị dây leo quấn chặt lấy thì lúc này nàng đã nhảy qua đập cho cái đốt xương kia một trận.
Đốm sáng dù nhỏ nhưng lại như một cây đuốc thắp sáng tâm trí hắn, giúp hắn tìm lại phương hướng và sự tỉnh táo cho bản thân.
Cũng chính nhờ ánh lửa đó, hắn đã nghe thấy tiếng Tô Lâm An.

Đến chết vẫn chưa được ngủ với ta, ngươi cam tâm sao?
Nghe tới câu này, Mục Cẩm Vân ngẩn ra, thực tế là ý thức đơ ra, dường như mạch suy nghĩ cũng bị gián đoạn trong thoáng chất, suýt nữa làm quá trình lĩnh ngộ phép thần thông của hắn xảy ra sai sót.
May mà hắn vẫn kịp thời điều chỉnh, âm thầm đẩy nhanh tốc độ lĩnh ngộ.
Hắn không thể phân tâm để đáp lại Tô Lâm An, trước hết hắn phải tự cứu mình đã.
Tô Lâm An có thể không bị ảnh hưởng bởi đòn công kích thần hồn kinh khủng này, nhất định là bởi nàng đã thức tỉnh được huyết mạch của Thần tộc.
Đám Thần tộc kia đều tinh thông rất nhiều công pháp thần thông, những kẻ đời sau có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì hoàn toàn phải xem năng lực giác ngộ và cơ duyên.

Chỉ cần nguyên thần bất diệt thì dựa vào một suy nghĩ là có thể đắp nặn lại một thân xác khác.

Nói cách khác, chỉ cần nguyên thần của ta đủ mạnh thì có thể có được ngay một thân thể mới cho chính mình.
Hoàng tộc Thiên Ma bất tử bất diệt.
Hắn không muốn trở thành bùn nhão.
Lại càng không muốn trở thành cục bùn nhão trong mắt nàng, như thể xấu xí biết bao.
Chẳng còn suy nghĩ gì nữa.
Không còn bất cứ ước muốn gì.
Vậy đồng nghĩa với việc Mục Cẩm Vân không lưu lại gì, dù chỉ là một luồng nguyên thần cũng không.
Không còn gì nữa, tất nhiên cũng sẽ không bị ấn Công Đức hấp thu, cắn nuốt.
Trong hình ảnh tưởng tượng đó, thân thể vừa ngưng tụ được của hắn còn chưa mặc quần áo, dáng người rất bắt mắt.
Tô Lâm An cũng thấy hãi hùng bởi trí tưởng tượng của mình, nàng bĩu môi nói:
Mơ đẹp lắm.

Ừ.
Mục Cẩm Vân tiếp tục nói,
Ta không chỉ mơ đẹp, dáng vẻ của ta cũng rất đẹp, tuyệt đối hợp ý của nàng, ngủ cũng không thiệt.
Càng lúc nàng càng lo hắn có thân thể thật, ngay sau đó sẽ nhảy ra từ trong đóa hoa.
Chỉ là nguyên thần quá yếu ớt, lại bị huyết dịch Thiên Ma bao chặt không khác gì lọt vào một kẽ nứt không gian, nên nàng không thể cảm nhận được.
Tuy hắn không thể thốt ra lời nào, nhưng mỗi một câu nói của Tô Lâm An, hắn đều nghe được, cũng thầm đáp lại trong lòng rất nghiêm túc.

Còn chưa được ngủ với nàng, sao ta cam tâm cho được.
Hắn đã nói sẽ đáp lại từng câu hỏi của nàng.
Nhưng lúc có thể phát ra tiếng thật, trong đầu Mục Cẩm Vân chỉ còn lại đáp án của câu hỏi cuối cùng.
Trong giọng nói khàn đặc của hắn chứa chút trêu chọc,
Tô Lâm An, nàng định lúc nào sẽ lấy thân báo đáp, hoàn thành tâm nguyện của ta?
Tô Lâm An:
...

Nàng ngượng chín mặt, nhưng lúc này vẫn đáp lại không hề hoang mang:
Kẻ đến thân xác cũng chẳng có như ngươi, muốn ngủ thế nào?

Vậy chỉ cần có thân xác là được?
Nghe được câu này, Tô Lâm An nheo mắt lại.
Chờ khi tình trạng của hắn khá lên rồi, nhất định sẽ đáp lại cho nàng nghe một lượt.
Nhận ra được rằng nàng có quan tâm đến sự sống chết của bản thân, thật ra Mục Cẩm Vân rất vui.

Ngươi chưa chết!
Nàng đã cảm nhận được nguyên thần của Mục Cẩm Vân, không phải trong biển ý thức của nàng mà là ở trên cây cầu, nằm cạnh một đóa hoa xanh như đèn lửa.
Ở nơi đó, có một đốm sáng lấp lánh trông như một đoạn xương nhỏ bằng cái móng tay?
Đúng vậy.
Mục Cẩm Vân lại rầu rĩ thở dài, tiếng thở dài lộ rõ vẻ sầu muộn.

Ngươi có thể nghe thấy lời ta nói không?
Mục Cẩm Vân thầm đáp lại:
Có thể

Kẻ yêu sạch sẽ như người, có thể chấp nhận bản thân chết đi như một đống bùn nhão thể sao?
Lúc này trông ta giống như bùn nhão? Mục Cẩm Vân chỉ còn ý thức yếu ớt tồn tại, không thể nào biết được lúc này thân thể mình có tình trạng thế nào.
Nghe được lời hình dung của Tô Lâm An, hắn hơi không vui.
Lúc này việc hắn cần làm là tranh thủ khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, cảm ngộ được giọt máu Thiên Ma trong thần thức của mình.
Chỉ cần thức tỉnh được thì hắn sẽ sống sót.
Nguyên thần của hắn dần bình ổn lại, sau khi kết nối thành công với ngôi sao ấy thì sức mạnh huyết mạch bắt đầu thức tỉnh, ảnh hưởng từ huyết mạch Thần Hoàng đối với hắn cũng theo đó yếu đi.
Tâm trí hắn vốn vững vàng, lúc này, ý muốn tìm chết đã không còn nữa.
Cũng chính nó đã giúp hắn có cơ hội sống lại dù thân thể bị hủy diệt.
Bởi vì, giới tu chân có một câu nói:
Hoàng tộc Thiên Ma, không chết không diệt, chỉ có phân thây phong ấn mới có thể áp chế vĩnh viễn.
Mất rồi?
Mục Cẩm Vân không thể trốn thoát được ảnh hưởng của Quy Thiên? Chết sạch sẽ thể sao? Nàng ngây ngốc nhìn về phía ấn Công Đức, cũng không nhìn thấy nguyên thần hắn xuất hiện.
Người phụ nữ hắn thích, cũng chưa từng đáp trả hắn một cách chân thành.
Nàng từng gọi Khương Chỉ Khanh thân mật như vậy.
Không thể suy luận về thằng nhóc Mục Cẩm Vân này theo lẽ thường.
Hắn nói như vậy, chẳng lẽ vừa gặp được cơ duyên gì đó, đột nhiên có được thân thể rồi? Trong đầu nàng hiện lên một hình ảnh, hắn đột ngột xuất hiện ở đầu cầu, bước từng bước tới trước mặt nàng.
Hắn biến thành một con sâu rồi, muốn ôm nàng một cái cũng không được, trừ phi dùng cơ thể của kẻ khác.
Nhưng chỉ vừa nghĩ đến việc dùng thân thể của kẻ khác, hắn lại càng thấy khó mà chấp nhận được...
Nó giống như đốm lửa, lại tựa một giọt máu tươi.
Đốm lửa trong bóng tối ấy chẳng khác nào lục bình đau khổ vùng vẫy giữa biển lớn, nhìn như sắp bị bóng tối cắn nuốt hết, nhưng ngay sau đó nó lại thoát khỏi bóng tối, ngoan cường tỏa ra chút ánh sáng mờ.
Giọt máu kia lại cứu hắn một lần nữa.
Nhưng sau khi lấy lại ý thức, thân thể hắn vẫn tiếp tục yếu ớt, vỡ nát, như ngọn nến trước gió.
Ánh lửa chỉ giúp hắn tỉnh lại trong phút chốc, không được bao lâu, ý thức lại chìm vào bóng tối.
Ý thức của hắn cũng giống như ánh lửa chợt lóe chợt tắt trong bóng đêm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng.
Ý thức yếu ớt đuổi theo ánh lửa kia, việc lại gần, va chạm khiến hắn càng thêm đau khổ không chịu nổi.
Giờ phút này hắn như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, dù muôn kiếp không thể quay đầu cũng không lùi bước.
Mọi ý nghĩ trong lòng như bọt nước hão huyền, cuối cùng đều thành không.
Có điều, ngay khi hắn sắp bị tan biến hoàn toàn, đột nhiên có một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trong biển ý thức của hắn.
Hiện tại hắn chỉ có một đốt xương nhỏ xíu, nhưng từ từ rồi sẽ có xương sọ, xương chân tay, rồi đến cả khung xương hoàn chỉnh.
Chờ sau khi khung xương hình thành xong, máu thịt quanh thân có thể ngưng tụ, hình thành rất nhanh.
Đây âu cũng coi như trong cái rủi lại có cái may, gặp được cơ duyên cực lớn.

Nàng hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.
Mục Cẩm Vân lại nói.
Mục Cẩm Vân nhìn quanh bốn phía, tức khắc nhận ra, nơi này chính là cây cầu gáy mà Tô Lâm An muốn tìm.
Nói cách khác, nơi này có một khối thân thể khuyết tàn của Thiên Ma.
Vất vả lắm hắn mới trở thành Mục Cẩm Vâ9n thì thuở nhỏ đã long đong, tuổi thơ đầy máu tanh, chủ động nuôi cổ Phệ Tâm chỉ để trở nên mạnh mẽ, nhưng khi đã mạnh mẽ, hắn lại v6ì cổ Phệ Tâm trong cơ thể mà không thể yêu nàng theo tiếng gọi của trái tim mình.
Cuối cùng, hắn còn biến thành một con sâu.5
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy máu Thiên Ma trong cơ thể mình.
Những giọt máu này đã sớm dung hợp vào máu thịt của hắn, kết hợp chặt chẽ không thể tách rời.
Thinh không lấp lánh những vì sao, trong đó có một ngôi sao thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn.
Cuối cùng, xung quanh lại hoàn toàn tối đen, chỉ còn riêng ngôi sao mà hắn chọn đang khẽ lấp lánh, tựa như nó rớt xuống khỏi trời cao, rơi vào đôi trong mắt hắn.
Cuộc sống thật khó khăn, dường như số mệnh luôn bất công quá mức với hắn.
Dù hắn có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc của quy tắc mà thiên đạo đặt ra, như một con chim bị nhốt trong lồng, dù có liều mạng vô cánh cũng không thể bay lên trời cao.
Hậu quả của việc hắn lĩnh ngộ nhanh chóng, đó là thân trùng vốn đã rách nát tệ hại giờ hoàn toàn hóa thành tro tàn, chẳng còn sót lại chút gì.
Tô Lâm An sững sờ.

Mục Cẩm Vân...
Tô Lâm An đột ngột vươn tay, như muốn nắm lấy gì đó, nhưng trong tay trống rỗng, nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, nhìn những đường chỉ tay trên đó.
Những đường vẫn chằng chịt giăng khắp bàn tay cũng không phức tạp bằng tâm tình của nàng lúc này.
Bởi hắn đã từng có cả thân người và thân trùng, nguyên thần phù hợp với cả hai loại hình thái, nên thân thể mà hắn mới ngưng tụ ra có thể có cả hình thái côn trùng và con người, y hệt những Yêu tộc cấp cao.
Nói cách khác, hắn sẽ không bị giới hạn trong thân xác côn trùng, đồng thời cũng sẽ không mất đi hơi thở và năng lực của trùng Huyết Duyển.
Phép thần thông Niết Bàn Tôi Thể này có thể giữ thân xác bất diệt.

Bây giờ ta vẫn chưa có thân thể, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ có thôi.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.